Nước Mắt Căm Th...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Trước lời đề nghị rất hấp dẫn của Đường Lược , lại suy nghĩ một chút về chuyện chia chác trấn Đào Quả . Độc Cô Tởm thân là tiết độ sứ , hắn về danh nghĩa là thống lĩnh toàn bộ Giao Chỉ . Bây giờ có giành ảnh hưởng tới trấn Đào Quả thì cũng chẳng để làm gì , quan trọng là thực sự có quản lý được hay không mà thôi. Vì vậy, giao đất cho Đường Lược là điều hiển nhiên phải làm, hắn chẳng qua chỉ muốn cò kè bớt một thêm hai mà thôi. Bản thân hắn ban đầu xác định chỉ có thể lấy vàng bạc châu báu mà không thể đặt quyền cai trị lên đó bởi hắn không có khả năng quản lý vùng đất xa tận ngoài biển ấy. Đằng nào cũng phải vậy , bây giờ được Đường Lược ngỏ ý cho mượn áo thì cũng là một thỏa thuận tốt. Lại nghĩ cái áo tên Trần Thị Thu ấy xinh đẹp ngất ngây làm hắn thèm muốn, thế nên trong lòng đã xuôi theo rồi. Nhưng cái gì cũng phải cẩn thận , liệu Đường Lược có giở trò mờ ám gì không? Độc Cô Tởm suy nghĩ một chút, hắn cho rằng nếu giở trò mờ ám thì phải giở trò ở bên nhà của Đường Lược chứ không phải đất Đại La này. Hiện nay Đường Lược đang ở Đại La dự yến tiệc, cũng tức là đang ở trong nhà của tiết độ sứ , nếu giở trò trong nhà người khác như vậy đoán chừng hắn không thể , xem ra đây là một đề nghị thật lòng . Độc Cô Tởm đang ở trong chính phủ tiết độ sứ của mình , suy tính không thấy nguy hiểm thì lúc này mới đồng ý . Hắn quay sang nói Đường Lược .
- "vậy... phiền huynh dẫn đường cho đệ tới phòng của tẩu tẩu, đệ sẽ giúp huynh chiều chuộng tẩu tẩu chu đáo "
Nói xong bật cười , mà Đường Lược nghe vậy cũng cười khanh khách, hắn lập tức gật đầu .
- "được , vậy ta dẫn đệ đi"
Độc Cô Tởm không lẽ không biết đường tới phòng đón khách ư? Hoàn toàn không phải, hắn biết nhưng hắn muốn Đường Lược đích thân dẫn mình tới để minh chứng cho lời đề nghị ấy là thật lòng . Đường lược bắt đầu đứng dậy đi, mà Độc Cô Tởm lúc này cũng đề phòng, hắn nháy mắt ra hiệu cho đoàn hộ vệ đi theo bảo vệ. Đội hộ vệ của Độc Cô Tởm bao gồm bốn võ thượng và tám võ trung, là một chiến lược mạnh . Chưa kể đang bên trong phủ tiết độ sứ , lính canh dày đặc, hắn không phải sợ gì cả. Hắn liền bước đi kéo theo cả đoàn hộ vệ đi cùng, đoàn người đi đông đúc lắm . Khi vừa tới khu nhà tiếp khách , bọn chúng đứng cách căn phòng mà thu nhi nghỉ ngơi tầm một dãy nhà . Đường Lược từ xa phẩy tay ra hiệu , đội hộ vệ 10 người của hắn lẳng lặng rời khỏi căn phòng Thu nhi nghỉ ngơi mà đi tới nhập đoàn hộ vệ. Độc Cô Tởm thấy vậy thì khoái chí, liền gật đầu vuốt râu, sau đó đứng trước mặt Đường Lược mà thi lễ .
- "đường huynh , để sau khi đệ hầu hạ tẩu tẩu xong rồi , lúc đó mới ký giấy cho đường huynh được , Đường huynh nghĩ sao?"
Đường Lược nghe vậy thì khoái chí, cũng gật đầu lập tức mà nói .
- "đệ thật là... đến giờ vẫn còn nghi ngờ tấm chân tình của huynh sao? Thôi được rồi, lòng huynh ngay thẳng không lừa đệ làm gì . Đệ vào đó trước đi, rồi xong việc ra ký sau cũng được"
Nói xong, Độc Cô Tởm nghe vậy thì khoái chí , nhẹ nhàng đi tiếp cận căn nhà đó . Khi vừa tới nơi, lập tức phá cửa xông vào thực hiện hành vi đồi bại . Độc Cô Tởm vừa vào nhà , Đường Lược lại hú hí rón rén lại gần đục lỗ nhìn trộm . Mà không chỉ có hắn , đội hộ vệ 12 người của tên Độc Cô Tởm cũng rón rén kiếm chỗ nhìn lén vô trong , trở thành khán giả thưởng thức vở kịch "hiếp dâm tẩu tẩu" do chính tên Đường Lược đạo diễn. Võ sư Trần Tuấn tức giận phẫn nộ lắm, nhưng nhiệm vụ hộ vệ của ông vẫn phải làm . Ông là một người chuyên nghiệp, dù phẩn nộ ông vẫn phải đứng cạnh Đường Lược mà bảo vệ hắn. Lúc này bên trong phòng có tiếng hét thất thanh vang lên.
- " cứu tôi với, có ai cứu tôi không...."
Tiếng hét ấy của Thu nhi, nàng hét lên mong người đến cứu, nhưng ai dám cứu nàng đây? Thu nhi gào hết sức kêu cứu trong tuyệt vọng , gào trong đau đớn và hy vọng người của Đường Lược sẽ đến cứu nàng, có biết đâu ở bên ngoài Đường Lược cùng 12 tên hộ vệ tiết độ sứ đang rình trộm bịt miệng mà cười khúc khích, đứa nào đứa nấy thị dâm sung sướng.
Thu nhi trong phòng kêu cứu tuyệt vọng , tiếng hét vang khắp cả phủ tiết độ sứ, nhưng không một ai trả lời . Tiếng hét thất thanh của nàng giữa đêm không một tiếng hồi đáp , nàng cảm thấy cô đơn lạc lõng lọt thỏm trong bóng tối nhục nhã giữa đất Đại La. Nàng có biết đâu rằng bên ngoài , có 13 người đang nhìn trộm nàng bị độc cô tởm cưỡng dâm , và trong số đó có cả chồng nàng. Nàng đâu biết rằng chính chồng nàng đã đem nàng dâng cho hắn, chính chồng nàng đã bán đứng nàng . Hắn không những phản bội nàng mà còn đứng ngoài rình trộm xem nàng bị người khác cưỡng đoạt một cách thích thú, nỗi đau nào lớn hơn nữa đây?
Khi Thu nhi tuyệt vọng không còn thiết sống nữa, nàng lao đầu vào cột nhà tự vẫn trước sự ngơ ngác của tất cả kẻ đứng rình. Đường Lược giật mình , bởi hắn không tính đến điều này. Hắn còn muốn dùng Thu nhi thêm nhiều lần nữa, nhưng nàng đã quyên sinh khiến hắn tiếc của vô cùng. Tuy vậy, đầu óc làm ăn nhanh nhạy của hắn lúc này nghĩ điều gì đó , lập tức chạy thắng vô trong phòng. Ở bên trong, Độc Cô Tởm còn đang khỏa thân ngơ ngác thì Đường Lược đã chạy vô quát.
- "tên kia, ngươi vừa chơi vừa phá , chơi chết vợ ta rồi "
Lời nói trách mắng này vừa nói xong , Độc Cô Tởm thoáng giật mình, hắn đứng dậy cười gượng.
- "Đường huynh, đừng có đổ oan cho đệ chứ . Huynh ở ngoài rình trộm cũng thấy rồi , là tẩu tẩu tự mình lao đầu vào cột nhà tự vẫn, nào liên quan gì đến đệ ?"
Lời nói bình thường không một chút thương cảm , không một chút xót xa. Đường Lược lúc này ngồi xuống ghế, vỗ tay lên bàn nói .
- "mặc dù như vậy , nhưng đệ không thể phủi tay chối bỏ trách nhiệm nhanh như vậy , cũng phải có với ta một câu trả lời tương xứng "
Lời nói trách móc hàm ý này Độc Cô Tởm đương nhiên nhanh chóng hiểu, hắn bật cười.
- " được , huynh đem cái khế ước kia ra đệ ký cho huynh là được chứ gì ?"
Hắn vui vẻ cười nói, Đường Lược nghe vậy vui vẻ lấy giấy tờ ra . Tờ khế ước trao quyền cai quản trấn Đào Quả của Độc Cô Tởm cho Đường Lược nhanh chóng được Độc Cô Tởm ấn tên điểm chỉ và đóng ấn dấu của tiết độ sứ vào . Đường Lược mỉm cười khoái chí, hắn nhìn lại tờ khế ước mà hài lòng lắm , nhanh chóng cất vào người . Lúc này bất chợt thấy gì đó, hắn đứng dậy đi vô góc tường cúi xuống lượm lên. Thì ra đấy là cây trâm cài tóc bằng ngọc vô cùng quý giá hắn đã tặng cho Thu nhi , cũng là thứ mà hắn tự tay cài lên mái tóc của nàng. Hắn thấy cây trâm ở đấy liền tiến tới lượm lên phủi bụi trên cây trâm rồi cất vào trong áo, ra vẻ trân trọng lắm . Khi cất cây trâm vào trong áo, hắn đi ra ngoài, trên đường thấy cơ thể không mảnh vải của Thu nhi nằm xoài trên đất chắn đường hắn. Đường Lược chẳng chút thương xót, dùng chân đạp lên tấm thân trắng nõn ấy mà bước qua như đạp lên cành cây ngọn cỏ, vô cùng bạc bẽo. Người phụ nữ ấy dù gì trên danh nghĩa cũng là vợ hắn kia mà? Lúc này võ sư Trần Tuấn mới nghiệm ra một điều, những món quà quý giá mà Đường Lược mua về tặng cho vợ với số lượng rất nhiều ấy đều là giả dối. Bây giờ vợ hắn chết, những món quà đó đương nhiên vẫn là của hắn , chẳng mất đi đâu được . Vậy là những món quà quý giá hắn mua tặng vợ thực ra chỉ là để vợ hắn giữ dùm mà thôi , tất cả vẫn là của hắn, trở về tay hắn, thật vô cùng thâm hiểm đểu giả . Khi hắn đạp lên người Thu nhi, bước qua cơ thể nàng , cơ thể khẽ rên một tiếng . Võ sư Trần Tuấn nhìn thấy liền giật mình , mắt tròn lên mà nói vội.
- "lão gia, phu nhân vẫn còn sống, phu nhân vẫn còn đang cựa quậy . Mau kêu đại phu"
Lời nói vừa dứt ,Đường Lược quay sang nhìn cái cơ thể khỏa thân bất động mà hắn từng kêu là vợ ấy. Hắn bước tới dùng chân hất một cái, cơ thể mỹ nữ từ nằm sấp bị tác động ngửa ra. Đường Lược nhìn thấy máu từ trán nàng tuôn ra, điều đó đồng nghĩa nếu có cứu được thì cũng sẽ có một vết sẹo lớn ở trán, vẻ đẹp không còn hoàn mỹ. Đường Lược hừ một tiếng, lườm mắt nhìn võ sư Tuấn một cái mà nói .
- "ở đây không còn việc của chúng ta , bây giờ lập tức trở về Cổ Loa "
Nói xong liền bước đi thẳng . Không còn xinh đẹp thì không cần giữ lại, vắt chanh bỏ vỏ là việc mà Đường Lược sẵn sàng làm. Võ sư trần ngập ngừng, liệu có một ngày nào ông cũng bị vứt bỏ như vậy không? Lại nhìn Thu nhi, ông muốn cứu nữ tử nhỏ bé đó, nhưng trong hoàn cảnh này thì có lẽ không được. ông vừa bước ra cửa thì nghe bên trong bọn chúng bàn nhau . 12 tên hộ vệ kia hướng Độc Cô Tởm Thi lễ mà nói .
- " đại nhân , chúng thuộc hạ theo đại nhân lâu năm đều cùng đại nhân vào sinh ra tử . Đại nhân được chén cơm thì chúng thuộc hạ cũng được chén cháo, bây giờ đại nhân đã hưởng thụ xong rồi phần còn lại có lẽ phải là cho chúng thuộc hạ hưởng một chút đặc ân chăng?"
Nói xong đều nhìn vào cơ thể nữ tử nằm dài dưới đất ấy mà thèm thuồng chảy nước miếng . Độc Cô Tởm khẽ mỉm cười gật đầu, phẩy tay một cái .
- "được, thưởng cho các ngươi "
Vừa nói xong , 12 tên hộ vệ kia lập tức thoát y, đều trở về hình dạng khởi nguyên như một con thú mà lao vào cơ thể đang bất tỉnh ấy . Võ sư Trần Tuấn chứng kiến tất cả , ông không dám nhìn nữa , nhắm mắt chạy đi vội . Ông biết nếu kêu đại phu cứu chữa kịp thời thì mỹ nữ kia sẽ không phải lìa đời như vậy . Nếu ...vẫn chỉ là chữ "nếu" , đều không thể thực hiện được, đều là chuyện đáng tiếc đã qua.
Kể đến đây thì hai hàng nước mắt của võ sư Tuấn đã chảy ròng ròng, ông bật cười nhưng lệ chảy vào tim , gầm lên một tiếng .
- "ha ha ha... lũ khốn nạn, bọn giặc phương Bắc . Ta hận không thể moi tim chúng , uống máu ăn gan bọn chúng. Ta hận mình bất lực không thể cứu được đồng bào của mình . Ta hận mình làm chó cho giặc phương Bắc đi tàn sát chính đồng bào của mình, trơ mắt nhìn chúng cưỡng hiếp đến chết chính đồng bào của mình . Nếu nữ tử kia không vào tay bọn giặc phương Bắc ấy , nàng ta đã có một cuộc sống gia đình hạnh phúc êm ấm, đã có cho mình những hài tử rồi! Ta thật khốn nạn , ta thật hèn hạ , hu hu hu hu...."
Cười xong rồi ông bật khóc, không giấu nổi được cảm xúc trong tim mình mà đổ gục xuống, nằm lê lết trên chính sàn nhà Võ Đường của ông. Ông nằm đó trong nước mắt, thể hiện sự bất lực tột cùng của một người con nước Việt ấp ủ hoài bão to lớn, lại phải chứng kiến những cảnh quá đau lòng như vậy một cách bất lực.
- "vậy... phiền huynh dẫn đường cho đệ tới phòng của tẩu tẩu, đệ sẽ giúp huynh chiều chuộng tẩu tẩu chu đáo "
Nói xong bật cười , mà Đường Lược nghe vậy cũng cười khanh khách, hắn lập tức gật đầu .
- "được , vậy ta dẫn đệ đi"
Độc Cô Tởm không lẽ không biết đường tới phòng đón khách ư? Hoàn toàn không phải, hắn biết nhưng hắn muốn Đường Lược đích thân dẫn mình tới để minh chứng cho lời đề nghị ấy là thật lòng . Đường lược bắt đầu đứng dậy đi, mà Độc Cô Tởm lúc này cũng đề phòng, hắn nháy mắt ra hiệu cho đoàn hộ vệ đi theo bảo vệ. Đội hộ vệ của Độc Cô Tởm bao gồm bốn võ thượng và tám võ trung, là một chiến lược mạnh . Chưa kể đang bên trong phủ tiết độ sứ , lính canh dày đặc, hắn không phải sợ gì cả. Hắn liền bước đi kéo theo cả đoàn hộ vệ đi cùng, đoàn người đi đông đúc lắm . Khi vừa tới khu nhà tiếp khách , bọn chúng đứng cách căn phòng mà thu nhi nghỉ ngơi tầm một dãy nhà . Đường Lược từ xa phẩy tay ra hiệu , đội hộ vệ 10 người của hắn lẳng lặng rời khỏi căn phòng Thu nhi nghỉ ngơi mà đi tới nhập đoàn hộ vệ. Độc Cô Tởm thấy vậy thì khoái chí, liền gật đầu vuốt râu, sau đó đứng trước mặt Đường Lược mà thi lễ .
- "đường huynh , để sau khi đệ hầu hạ tẩu tẩu xong rồi , lúc đó mới ký giấy cho đường huynh được , Đường huynh nghĩ sao?"
Đường Lược nghe vậy thì khoái chí, cũng gật đầu lập tức mà nói .
- "đệ thật là... đến giờ vẫn còn nghi ngờ tấm chân tình của huynh sao? Thôi được rồi, lòng huynh ngay thẳng không lừa đệ làm gì . Đệ vào đó trước đi, rồi xong việc ra ký sau cũng được"
Nói xong, Độc Cô Tởm nghe vậy thì khoái chí , nhẹ nhàng đi tiếp cận căn nhà đó . Khi vừa tới nơi, lập tức phá cửa xông vào thực hiện hành vi đồi bại . Độc Cô Tởm vừa vào nhà , Đường Lược lại hú hí rón rén lại gần đục lỗ nhìn trộm . Mà không chỉ có hắn , đội hộ vệ 12 người của tên Độc Cô Tởm cũng rón rén kiếm chỗ nhìn lén vô trong , trở thành khán giả thưởng thức vở kịch "hiếp dâm tẩu tẩu" do chính tên Đường Lược đạo diễn. Võ sư Trần Tuấn tức giận phẫn nộ lắm, nhưng nhiệm vụ hộ vệ của ông vẫn phải làm . Ông là một người chuyên nghiệp, dù phẩn nộ ông vẫn phải đứng cạnh Đường Lược mà bảo vệ hắn. Lúc này bên trong phòng có tiếng hét thất thanh vang lên.
- " cứu tôi với, có ai cứu tôi không...."
Tiếng hét ấy của Thu nhi, nàng hét lên mong người đến cứu, nhưng ai dám cứu nàng đây? Thu nhi gào hết sức kêu cứu trong tuyệt vọng , gào trong đau đớn và hy vọng người của Đường Lược sẽ đến cứu nàng, có biết đâu ở bên ngoài Đường Lược cùng 12 tên hộ vệ tiết độ sứ đang rình trộm bịt miệng mà cười khúc khích, đứa nào đứa nấy thị dâm sung sướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu nhi trong phòng kêu cứu tuyệt vọng , tiếng hét vang khắp cả phủ tiết độ sứ, nhưng không một ai trả lời . Tiếng hét thất thanh của nàng giữa đêm không một tiếng hồi đáp , nàng cảm thấy cô đơn lạc lõng lọt thỏm trong bóng tối nhục nhã giữa đất Đại La. Nàng có biết đâu rằng bên ngoài , có 13 người đang nhìn trộm nàng bị độc cô tởm cưỡng dâm , và trong số đó có cả chồng nàng. Nàng đâu biết rằng chính chồng nàng đã đem nàng dâng cho hắn, chính chồng nàng đã bán đứng nàng . Hắn không những phản bội nàng mà còn đứng ngoài rình trộm xem nàng bị người khác cưỡng đoạt một cách thích thú, nỗi đau nào lớn hơn nữa đây?
Khi Thu nhi tuyệt vọng không còn thiết sống nữa, nàng lao đầu vào cột nhà tự vẫn trước sự ngơ ngác của tất cả kẻ đứng rình. Đường Lược giật mình , bởi hắn không tính đến điều này. Hắn còn muốn dùng Thu nhi thêm nhiều lần nữa, nhưng nàng đã quyên sinh khiến hắn tiếc của vô cùng. Tuy vậy, đầu óc làm ăn nhanh nhạy của hắn lúc này nghĩ điều gì đó , lập tức chạy thắng vô trong phòng. Ở bên trong, Độc Cô Tởm còn đang khỏa thân ngơ ngác thì Đường Lược đã chạy vô quát.
- "tên kia, ngươi vừa chơi vừa phá , chơi chết vợ ta rồi "
Lời nói trách mắng này vừa nói xong , Độc Cô Tởm thoáng giật mình, hắn đứng dậy cười gượng.
- "Đường huynh, đừng có đổ oan cho đệ chứ . Huynh ở ngoài rình trộm cũng thấy rồi , là tẩu tẩu tự mình lao đầu vào cột nhà tự vẫn, nào liên quan gì đến đệ ?"
Lời nói bình thường không một chút thương cảm , không một chút xót xa. Đường Lược lúc này ngồi xuống ghế, vỗ tay lên bàn nói .
- "mặc dù như vậy , nhưng đệ không thể phủi tay chối bỏ trách nhiệm nhanh như vậy , cũng phải có với ta một câu trả lời tương xứng "
Lời nói trách móc hàm ý này Độc Cô Tởm đương nhiên nhanh chóng hiểu, hắn bật cười.
- " được , huynh đem cái khế ước kia ra đệ ký cho huynh là được chứ gì ?"
Hắn vui vẻ cười nói, Đường Lược nghe vậy vui vẻ lấy giấy tờ ra . Tờ khế ước trao quyền cai quản trấn Đào Quả của Độc Cô Tởm cho Đường Lược nhanh chóng được Độc Cô Tởm ấn tên điểm chỉ và đóng ấn dấu của tiết độ sứ vào . Đường Lược mỉm cười khoái chí, hắn nhìn lại tờ khế ước mà hài lòng lắm , nhanh chóng cất vào người . Lúc này bất chợt thấy gì đó, hắn đứng dậy đi vô góc tường cúi xuống lượm lên. Thì ra đấy là cây trâm cài tóc bằng ngọc vô cùng quý giá hắn đã tặng cho Thu nhi , cũng là thứ mà hắn tự tay cài lên mái tóc của nàng. Hắn thấy cây trâm ở đấy liền tiến tới lượm lên phủi bụi trên cây trâm rồi cất vào trong áo, ra vẻ trân trọng lắm . Khi cất cây trâm vào trong áo, hắn đi ra ngoài, trên đường thấy cơ thể không mảnh vải của Thu nhi nằm xoài trên đất chắn đường hắn. Đường Lược chẳng chút thương xót, dùng chân đạp lên tấm thân trắng nõn ấy mà bước qua như đạp lên cành cây ngọn cỏ, vô cùng bạc bẽo. Người phụ nữ ấy dù gì trên danh nghĩa cũng là vợ hắn kia mà? Lúc này võ sư Trần Tuấn mới nghiệm ra một điều, những món quà quý giá mà Đường Lược mua về tặng cho vợ với số lượng rất nhiều ấy đều là giả dối. Bây giờ vợ hắn chết, những món quà đó đương nhiên vẫn là của hắn , chẳng mất đi đâu được . Vậy là những món quà quý giá hắn mua tặng vợ thực ra chỉ là để vợ hắn giữ dùm mà thôi , tất cả vẫn là của hắn, trở về tay hắn, thật vô cùng thâm hiểm đểu giả . Khi hắn đạp lên người Thu nhi, bước qua cơ thể nàng , cơ thể khẽ rên một tiếng . Võ sư Trần Tuấn nhìn thấy liền giật mình , mắt tròn lên mà nói vội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- "lão gia, phu nhân vẫn còn sống, phu nhân vẫn còn đang cựa quậy . Mau kêu đại phu"
Lời nói vừa dứt ,Đường Lược quay sang nhìn cái cơ thể khỏa thân bất động mà hắn từng kêu là vợ ấy. Hắn bước tới dùng chân hất một cái, cơ thể mỹ nữ từ nằm sấp bị tác động ngửa ra. Đường Lược nhìn thấy máu từ trán nàng tuôn ra, điều đó đồng nghĩa nếu có cứu được thì cũng sẽ có một vết sẹo lớn ở trán, vẻ đẹp không còn hoàn mỹ. Đường Lược hừ một tiếng, lườm mắt nhìn võ sư Tuấn một cái mà nói .
- "ở đây không còn việc của chúng ta , bây giờ lập tức trở về Cổ Loa "
Nói xong liền bước đi thẳng . Không còn xinh đẹp thì không cần giữ lại, vắt chanh bỏ vỏ là việc mà Đường Lược sẵn sàng làm. Võ sư trần ngập ngừng, liệu có một ngày nào ông cũng bị vứt bỏ như vậy không? Lại nhìn Thu nhi, ông muốn cứu nữ tử nhỏ bé đó, nhưng trong hoàn cảnh này thì có lẽ không được. ông vừa bước ra cửa thì nghe bên trong bọn chúng bàn nhau . 12 tên hộ vệ kia hướng Độc Cô Tởm Thi lễ mà nói .
- " đại nhân , chúng thuộc hạ theo đại nhân lâu năm đều cùng đại nhân vào sinh ra tử . Đại nhân được chén cơm thì chúng thuộc hạ cũng được chén cháo, bây giờ đại nhân đã hưởng thụ xong rồi phần còn lại có lẽ phải là cho chúng thuộc hạ hưởng một chút đặc ân chăng?"
Nói xong đều nhìn vào cơ thể nữ tử nằm dài dưới đất ấy mà thèm thuồng chảy nước miếng . Độc Cô Tởm khẽ mỉm cười gật đầu, phẩy tay một cái .
- "được, thưởng cho các ngươi "
Vừa nói xong , 12 tên hộ vệ kia lập tức thoát y, đều trở về hình dạng khởi nguyên như một con thú mà lao vào cơ thể đang bất tỉnh ấy . Võ sư Trần Tuấn chứng kiến tất cả , ông không dám nhìn nữa , nhắm mắt chạy đi vội . Ông biết nếu kêu đại phu cứu chữa kịp thời thì mỹ nữ kia sẽ không phải lìa đời như vậy . Nếu ...vẫn chỉ là chữ "nếu" , đều không thể thực hiện được, đều là chuyện đáng tiếc đã qua.
Kể đến đây thì hai hàng nước mắt của võ sư Tuấn đã chảy ròng ròng, ông bật cười nhưng lệ chảy vào tim , gầm lên một tiếng .
- "ha ha ha... lũ khốn nạn, bọn giặc phương Bắc . Ta hận không thể moi tim chúng , uống máu ăn gan bọn chúng. Ta hận mình bất lực không thể cứu được đồng bào của mình . Ta hận mình làm chó cho giặc phương Bắc đi tàn sát chính đồng bào của mình, trơ mắt nhìn chúng cưỡng hiếp đến chết chính đồng bào của mình . Nếu nữ tử kia không vào tay bọn giặc phương Bắc ấy , nàng ta đã có một cuộc sống gia đình hạnh phúc êm ấm, đã có cho mình những hài tử rồi! Ta thật khốn nạn , ta thật hèn hạ , hu hu hu hu...."
Cười xong rồi ông bật khóc, không giấu nổi được cảm xúc trong tim mình mà đổ gục xuống, nằm lê lết trên chính sàn nhà Võ Đường của ông. Ông nằm đó trong nước mắt, thể hiện sự bất lực tột cùng của một người con nước Việt ấp ủ hoài bão to lớn, lại phải chứng kiến những cảnh quá đau lòng như vậy một cách bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro