Bạch Đạo Sư

Gạ Tình.

Vạn Vân Phong

2024-11-24 11:05:01

Hai chị em ôm nhau thật chặt như để tựa vào nhau tiếp tục sống trong cuộc đời đầy giông tố này. Nguyệt Hằng đã hứa sẽ chăm sóc cho những đứa trẻ, nhưng bản thân nàng không biết phải chăm sóc như thế nào . Nàng chỉ là thiếu nữ 15 tuổi, không có kinh nghiệm trong việc sống tự lập, mà thời phong kiến chuyện phụ nữ sống tự lập là một chuyện vô cùng hiếm . Thủa ấy, người ta đều cho rằng gái tới tuổi thì gả chồng và theo nhà chồng, chứ không nghĩ đến chuyện một người phụ nữ sống tự lập và lo cho những đứa trẻ mồ côi khác . Vì vậy mà nói, công việc trước mắt của Nguyệt Hằng là một công việc vô cùng mới và khó khăn. Nguyệt Hằng chưa tưởng tượng được mình sẽ sống như thế nào trong tương lai, khoảng thời gian tới sẽ phải làm gì để sinh tồn. Đang còn không biết phải làm sao, lúc này tên đại phu đứng bên cạnh lại nói vào . Hắn nhìn mỹ nữ trước mặt mà cười nhạt , cái cười rất đểu giả.

- "vị cô nương kia còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện rồi . Cô nương nghĩ có thể chăm sóc là chăm sóc sao? Cô nghĩ những đứa trẻ này một ngày ăn bao nhiêu, mặc bao nhiêu , và tiêu hết bao nhiêu? Một mình cô nương liệu có thể tự lo được cho mình hay không mà đòi lo cho những đứa trẻ ấy? Cô nương mạnh miệng nói như vậy không sợ hớ lời à?"

Tên đại phu đã nhìn quanh và đánh giá tình hình cẩn thận . Những đứa trẻ trong kia không chỉ đơn giản là ăn một ngày bao nhiêu lương thực, thực phẩm, mà bản thân chúng còn đang bị thương tích. Với những vết thương nặng nhẹ khác nhau, chúng vẫn phải uống thuốc và điều trị, những thứ đó còn đắt đỏ hơn rất nhiều so với cơm ăn. Nguyệt Hằng sợ rằng không thể lo được cho chúng bữa cơm trọn vẹn chứ nói gì lo đến thuốc than. Tuy nhiên tên đại phu không nói rõ ra về chuyện thuốc than , hắn chỉ nói đến chuyện lo cái ăn cái mặc thôi mà Nguyệt Hằng cũng đã không có cách nào để giải quyết , khuôn mặt Nguyệt Hằng ngơ ngác ra, nàng thực sự không biết phải làm gì bây giờ . Tên đại phu nhìn khuôn mặt ấy thì cười nhếch mép, cái cười ấy như thể hắn đã quá quen với chuyện này . Hắn làm nghề đại phu trong trấn , bao nhiêu lần chứng kiến rất nhiều người ngã bệnh và rơi vào hoàn cảnh khó khăn, Nguyệt Hằng chính là đang trong hoàn cảnh này . Tên đại phu ấy không phải là kẻ tốt đẹp gì , hắn chỉ là kẻ coi tiền hơn sinh mạng người khác . Thay vì thấy những gia đình bị bệnh tật lâm và hoàn cảnh khó khăn thì dang tay giúp đỡ, hắn thì hoàn toàn ngược lại . Hắn lợi dụng người ta khó khăn để thu tiền và ép giá, thậm chí có thể mua lại gia sản nhà cửa với giá rẻ mạt . Với chiêu trò đó, hắn ép bao nhiêu gia đình vì lâm vào hoàn cảnh đường cùng mà phải bán rẻ gia sản cho hắn để hắn trị bệnh. Đương nhiên tài năng khám chữa bệnh của hắn là nhất trấn, hắn có thể khám chữa được những căn bệnh mà những đại phu bình thường khác không chữa được, đó là lý do hắn có quyền để ép giá người ta . Ở trong hoàn cảnh bây giờ cũng vậy, nhìn thấy Nguyệt Hằng và những đứa trẻ lâm vào đường cùng thì thói quen của hắn lại trỗi dậy . Hắn muốn ép giá Nguyệt Hằng để thu lại lợi nhuận lớn nhất, muốn kiếm lợi ích nhiều nhất có thể. Nhưng vấn đề bây giờ là Nguyệt Hằng chẳng còn cái gì cả, hai bàn tay trắng. Tất nhiên đất đai ruộng rẫy ở cái làng này về nguyên tắc thì vào tay Nguyệt Hằng, thế nhưng thực ra cũng chẳng ai thèm tới đây mà ở trong cái làng toàn xác chết, chẳng ai thèm mua cái nghĩa địa này . Cái làng bị cướp đồ sát thì ai dám vào ở? Ai dám mua đất, mua nhà, mua nương rẫy để định cư trong cái nghĩa địa này đâu? Vì vậy mà nói , gia sản trước mắt của Nguyệt Hằng xem như là không có gì rồi, . Bọn họ chỉ còn lại một căn nhà bị cháy dở, vẫn còn đủ để có thể nương tựa và che mưa che nắng được mà thôi. Bây giờ không có gì để ép giá , nhưng có một thứ thật sự rất có giá trị mà đã lọt vào mắt hắn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, chính là mỹ nữ xinh đẹp này. Một thiếu nữ trẻ 15 tuổi vô cùng xinh đẹp với những đặc tính rất kỳ lạ, vẻ đẹp lung linh khác người hiếm có. Hắn thèm muốn chiếm đoạt thiếu nữ ấy, nên đây chính là đối tượng để hắn o ép . Hắn nhìn thấy Nguyệt Hằng còn đang ngơ ngác ôm chặt đứa trẻ 10 tuổi vào lòng, cảm thấy cơ hội đã tới, hắn liền nhìn Nguyệt Hằng mà nở một nụ cười nhẹ .

- "này cô nương, ta có một cách giải quyết thế này, không biết cô nương có đồng ý hay không?"

Nguyệt Hằng nghe nói có cách giải quyết, nghe người đại phu ấy chỉ mình một lối đi cho tương lai thì vô cùng mừng rỡ , nàng quay sang hướng tên đại phu cúi đầu thi lễ nói.

- " đại phu , nếu người có cách nào giúp tiểu nữ và những đứa trẻ này thì xin đại phu chỉ dạy, tiểu nữ xin được lắng nghe"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hết sức cung kính, Nguyệt Hằng xem tên đại phu này như vị cứu tinh. Giống như người sắp chết đuối trên dòng sông thì vớ được cái gì là người ta sẽ vớ , ai chìa bàn tay ra cứu là lập tức nắm lấy, nhưng nào có phải tốt đẹp gì đâu . Tên đại phu này nào có ý tốt đẹp cứu giúp nàng, hắn có mưu đồ riêng, nhìn Nguyệt Hằng mà nói .

- "ta vừa làm quân y vừa mở y quán trong trấn, không chỉ là trưởng quân y mà còn là đại phu danh tiếng nhất trấn Nông Sơn. Gia sản ta nhiều, nhà rộng không thể tự mình làm hết nên phải mướn nha hoàn về làm. Nếu cô nương ngoan ngoãn chịu trở thành nha hoàn của ta, suốt đời theo hầu hạ ta, thì ta sẽ chăm sóc cho cô trọn cuộc đời . Ta sẽ cho cô một mái nhà yên ấm, một nơi an toàn để sinh sống mà không sợ bọn cướp nữa, cô nương cảm thấy thế nào?"

Nguyệt Hằng ngớ người nhìn tên đại phu, những lời nói của hắn đều ẩn chứa nhiều thông tin khiến người nghe phải suy nghĩ và cảm nhận. Thứ nhất, hắn khoe hắn giàu có nên phải mướn nha hoàn về và đề nghị nàng theo hắn. Điều này nghĩa là Nguyệt Hằng sẽ vào một gia đình giàu có và được ăn no . Hai chữ "ăn no" thời hiện đại nghe có vẻ bình thường , nhưng thời phong kiến thì không phải là điều dễ có. Khi mà người ta văn minh tiến bộ , người ta nghĩ đến việc ăn ngon mặc đẹp, thậm chí nhịn đói để giảm cân giữ vóc dáng. Nhưng thời phong kiến việc ăn no và mặc ấm là một mục tiêu phấn đấu, đạt được điều đó cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc rồi. Thứ hai, nói về chuyện nha hoàn, tên đại phu này nói trọn đời làm nha hoàn cho nó thì cũng có cái ý nghĩa riêng của hắn . Ở những gia đình quyền thế thời phong kiến, những người phụ nữ của quyền chủ chia làm ba loại. Thứ nhất là vợ chính thức, thứ hai là vợ nhỏ, và thứ ba lại nha hoàn . Trong ba cấp bậc này , nha hoàn là cấp thất kém nhất, là công việc tệ nhất, giống như là nằm ở tầng đáy xã hội . Người phụ nữ làm nha hoàn thời phong kiến không làm chủ được cuộc đời mình. Có một số nha hoàn đi theo chủ là phải hầu hạ chủ tất cả mọi việc, thậm chí cả chuyện lên giường với chủ cũng phải làm, nhưng lại không có một danh phận nào, thua cả vợ bé . Tên đại phu nói suốt đời làm nha hoàn cho hắn, điều đó có nghĩa là không phải nha hoàn làm công ăn lương bình thường, mà là nha hoàn theo hắn hầu hạ chăn gối. Đề nghị của hắn là Nguyệt Hằng trở thành người đàn bà không danh phận của hắn, cho hắn chơi đùa, điều này là một điều quá thiệt thòi với phụ nữ. Mặc dù thiệt thòi như vậy, nhưng thời xưa đói kém, nhiều khi người phụ nữ chỉ cần được bữa cơm no, được một nơi để ở là họ đã mừng rồi . Vì vậy những người con gái thủa ấy nếu không phải vì hoàn cảnh quá bắt buộc, thì chẳng ai muốn đi làm nha hoàn cho người nhà giàu cả . Với một người như Nguyệt Hằng thì có nhiều vấn đề để nghĩ . Nàng là con gái duy nhất của Nguyễn Văn Thiên, người giàu nhất cái làng này . Nếu so với thiên hạ thì chẳng dám nói là phú hộ gì, nhưng cũng có thể coi là một tiểu thư của cái làng nhỏ , việc đi làm nha hoàn suốt đời cho người ta là một việc mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới. Đôi mắt vẫn còn đang ngơ ngác, khuôn mặt trở nên khó xử, Nguyệt Hằng nhất thời không nói được gì cả. Nàng im lặng quay sang nhìn đứa trẻ bên cạnh mình , mà đứa trẻ cũng ngơ ngác nhìn nàng. Tên đại phu từ lúc thấy Nguyệt Hằng đã rất thích nhan sắc xinh đẹp ấy, dù có tàn tạ một chút nhưng khi về trang điểm lên là sẽ đẹp long lanh ngay . Hắn biết rõ điều này, vì vậy hắn rất muốn có được người phụ nữ xinh đẹp, hắn lại hối thúc mà nói.

- " cô nương, suy nghĩ cho kỹ đi, bởi cơ hội này chỉ có một . Ta bây giờ muốn nhận cô nương về làm nha hoàn, nếu không mau quyết định thì khi ta đổi ý sẽ không còn cơ hội. Cô nương hãy suy nghĩ thử xem, nếu cô nương về nhà ở với ta sẽ không sợ ai bắt nạt, sẽ không sợ bọn cướp tấn công nữa. Nếu về nhà ta, cô nương sẽ được ăn no mỗi ngày, được ngủ ngon mỗi tối mà không phải sợ bất cứ việc gì . Điều tốt đẹp như vậy, cô nương còn phải suy nghĩ sao?"

Tên quân y đó lại hối thúc Nguyệt Hằng, muốn nàng quyết định nhanh chóng. Hắn muốn đánh nhanh tóm gọn vụ này, muốn nhanh chóng sở hữu mỹ nữ ấy. Trong đầu hắn đã nghĩ đến việc thưởng thức nhan sắc xinh đẹp của mỹ nữ này. Đôi mắt thèm thuồng, hắn mường tượng đêm nay hắn sẽ có một đêm tuyệt vời với một mỹ nữ mái tóc bạch kim, làn da trắng nõn như ánh trăng non mới mọc, và đôi mắt màu lam nguyệt long lanh ấy càng khiến hắn cảm thấy đê mê . Hắn nở một nụ cười nhếch mép, đưa lưỡi liếm môi rất kín, tin tưởng chắc chắn rằng mỹ nữ này sẽ phải theo hắn thôi, bởi bây giờ nàng ta có còn cái gì xung quanh nữa đâu ? Ở thời phong kiến , phụ nữ phải phụ thuộc vào một người đàn ông nào đó chứ không dễ dàng có chuyện sống tự lập được . Và một người nào đàn ông nào đó như hắn là trưởng quân y của trấn Nông Sơn, là đại phu giỏi nhất trấn sẽ là một nơi quá lý tưởng để cho nàng ta chui vào rồi, liệu còn có nơi nào tốt hơn không ? Hắn cảm thấy rất tự tin trong việc này, và đã mơ hồ nghĩ đến chuyện hưởng thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Đạo Sư

Số ký tự: 0