Khước Từ.
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Nguyệt Hằng đang lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn, nhìn tương lai của mình tối đen như mực. Bây giờ có một tên trưởng quân y giàu có muốn nàng làm nha hoàn cho hắn với lời hứa bảo bọc nàng suốt cuộc đời khiến cho nàng xao động trong lòng. Nguyệt Hằng biết bản thân mình bây giờ không còn là tiểu thư nhà họ Nguyễn nữa , mà chỉ là một đứa con gái mồ côi . Nàng cảm thấy tự lo cho mình đã khó, xung quanh lại có những đứa trẻ bên cạnh cần phải chăm sóc, hoàn cảnh rất khó khăn. Nếu bây giờ theo hắn làm nha hoàn mà hắn có thể bảo bọc cho tất cả chị em nàng, thì điều này có lẽ cũng là một cứu cánh, cũng là một lối thoát không chỉ cho nàng mà còn cho những đứa trẻ. Nguyệt Hằng nhìn đứa trẻ 10 tuổi đang bên cạnh , khuôn mặt nó nhìn nàng rất lo lắng . Nàng hiểu nỗi lo của nó, cũng chính là nỗi lo của mình . Nàng siết chặt nắm tay thầm nhủ trong lòng "phải rồi, theo người đàn ông này cũng là một việc tốt. Nếu mọi người vào trong trấn ở sẽ có cuộc sống an toàn, sẽ không lo bị cướp tràn vào giết nữa. Những đứa trẻ này sẽ có nơi nương tựa, sẽ sống tốt cuộc đời còn lại, mình còn mong đợi gì hơn?" . Trong lòng suy nghĩ như vậy, Nguyệt Hằng quay sang hướng tên đại phu cúi đầu thi lễ mà nói.
- " tiểu nữ cùng các em không may mắn lâm vào cảnh màn trời chiếu đất . Trong tình cảnh này, may mắn nhờ có đại phu giang tay bảo bọc , tiểu nữ nào dám đòi hỏi gì hơn . Chỉ cần đại phu cho tiểu nữ và những đứa em của mình một nơi để dung thân, được ăn no qua ngày, được sống cuộc sống không còn sợ bị cướp vô tàn sát nữa, thì tiểu nữ suốt đời này nguyện theo đại phu , làm nha hoàn cho đại phu suốt cả cuộc đời, không hề hối tiếc"
Quyết định đã được đưa ra, Nguyệt Hằng đã đồng ý theo tên đại phu này . Lời nói vừa xong , nàng liền cúi đầu vái lạy một cái, chấp nhận đi trên con đường mà người khác vẽ ra cho mình. Dù có là nha hoàn, nhưng cũng không đến nỗi bần cùng, xem như trước mắt cũng đã có lối thoát. Thế nhưng có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy, tên đại phu nghe thế thì có vẻ không hài lòng, nhíu mày nhìn Nguyệt Hằng mà nói.
- " vị cô nương này có lẽ đã hiểu lầm một vài chuyện rồi, ta hoàn toàn không có ý định bảo bọc tất cả các ngươi"
Không có ý định ư? Vậy là làm sao? Nguyệt Hằng nghe vậy thì ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn hắn, tròn xoe đôi mắt lam nguyệt của mình hướng về tên đại phu kia như chờ đợi giải thích. Tên đại phu khuôn mặt nhăn nhó, nhìn Nguyệt Hằng mà nói.
- " ta chỉ nói là ta sẽ bảo bọc ngươi suốt cuộc đời, chứ ta không nói là ta sẽ che chở nuôi nấng đám trẻ con tật nguyền đấy, ngươi có hiểu ý ta nói gì không?"
Nguyệt Hằng ngớ người, vậy ra hắn chỉ muốn Nguyệt Hằng làm nha hoàn cho hắn mà không chấp nhận dung dưỡng cho đám trẻ tật nguyền ư? Khôn như vậy thì có lẽ xe bắt chó đã bắt gần hết rồi, sao lại có thể tồn tại một kẻ như thế này ở đây chứ? Mà cũng phải thôi, nếu hắn không khôn lỏi như vậy thì hắn đã không giàu có đến nhường này . Đây là bản chất của hắn, những kẻ chỉ nghĩ đến lợi ích cho mình mà không muốn phải bỏ ra quá nhiều . Nguyệt Hằng đang từ khuôn mặt biết ơn và cầu xin quay sang trạng thái đề phòng và nghi hoặc, nàng nheo đôi mắt nhìn tên đại phu ấy mà nói .
- "thưa đại phu, ông hình như đang đòi hỏi một điều gì đó quá đáng thì phải . Nếu bây giờ tôi theo ông làm nha hoàn cho ông, vậy đám trẻ này ai chăm sóc, đám trẻ này ai chăm lo, đám trẻ này ai sẽ nuôi nấng chúng đây? Ông bảo tôi bỏ rơi bọn chúng để đi theo ông à? Con người ông sao có thể tàn nhẫn đến như vậy, độc ác đến như vậy chứ? Tôi không chấp nhận "
Nguyệt Hằng đã không còn giữ vẻ kính trọng nữa, đối với một kẻ có linh hồn thấp hèn độc ác thì nàng thật sự rất kinh tởm . Nàng đã từng gặp một kẻ thấp hèn đểu giả rồi, đó chính là tên Bình Tâm . Và bây giờ gặp một tên đại phu này có lẽ cũng chẳng hơn tên Bình Tâm là mấy , cũng là một kẻ rác rưởi mà thôi. Tên đại phu thấy phản ứng của mỹ nữ phía trước là cự tuyệt dứt khoát như vậy thì giật mình . Hắn với kinh nghiệm chèn ép người khác, hiểu rõ rằng người phụ nữ này nhất định sẽ không một mình đi theo hắn, có lẽ phải nên xuống nước một tí . Hắn ngó một lượt xung quanh , lúc này trầm ngâm suy nghĩ gì đó mà nhẹ giọng.
- "được rồi, cô nương bình tĩnh, ta sẽ chiều ý cô nương một chút . Ta sẽ nhận nuôi thêm đứa trẻ này , và đứa trẻ trong kia cho cô nương vui lòng. Đó là giới hạn cuối cùng của ta rồi , cô nương đã vừa ý chưa?"
Hắn vừa nói vừa chỉ vào đứa trẻ bên cạnh và đứa trẻ 3 tuổi phía trong kia . Đây là hai đứa trẻ còn nguyên vẹn không bị tật nguyền . Lại một lần nữa, tên đại phu này giở trò khôn lỏi . Hai đứa trẻ nguyên vẹn này hắn nhận về thì cũng không phải là ăn không ngồi rồi, đơn giản là đi ở đợ cho hắn, làm công không lương cho hắn mà thôi. Nói là nhận nuôi, thực ra bắt hai đứa trẻ ở đợ, và hắn có hai người làm công không lương chuyện ngon thế này, lại còn mang tiếng thơm là nhận nuôi dưỡng trẻ em mồ côi. Hắn vừa được tiếng thơm, vừa được lợi ích, quả là một mũi tên trúng hai con nhạn . Nguyệt Hằng quay lại nhìn vào bên trong, đứa trẻ 3 tuổi tròn xoe mắt nhìn ra, mà những đứa trẻ tật nguyền khác còn đang nằm la liệt ở đó đau đớn . Bây giờ nàng theo hắn và hai đứa trẻ lành lặn này cũng theo luôn, thì những đứa trẻ tật nguyền kia phải sống thế nào? Nếu bây giờ nàng dẫn thêm hai đứa trẻ nguyên vẹn rời đi, để lại những đứa trẻ tật nguyền ở đây thì bọn chúng chỉ có một con đường chết. Cái tên đại phu trước mắt chính là không có chút lòng nhân từ nào, chính là không có một chút thương xót nào cho những đứa trẻ tật nguyền . Cái tên trước mặt chỉ là một tên khốn nạn tìm cách thu về lợi ích cho mình, ăn trên xương máu người khác, lợi dụng lúc người ta tan cửa nát nhà mà vô bòn rút được chút gì còn lại, thật sự quá đáng kinh tởm . Sự thối tha của hắn còn kinh tởm hơn cả tên Bình Tâm , một thứ rác rưởi. Nguyệt Hằng trong lòng phẫn nộ , vô thức trừng mắt nhìn hắn mà nói.
- " đại phu, xin lỗi ta nói thẳng, ta sẽ không bỏ rơi bất cứ một đứa trẻ nào ở đây . Nếu như ông có thể chấp nhận được tất cả chị em chúng tôi thì tôi nguyện theo ông, còn nếu ông không chấp nhận được tất cả chúng tôi thì hãy để yên cho tôi ở lại chăm sóc cho bọn trẻ . Tôi tuyệt đối không bỏ rơi đứa nào mà đi theo một cái tên không có chút lòng thương xót như ông cả , mong ông hiểu cho"
Cự tuyệt, nàng trừng đôi mắt nhìn về phía tên đại phu không một chút tôn trọng, chỉ điều đó cũng đủ thấy sự cương quyết của Nguyệt Hằng trước kẻ cơ hội này. Tên đại phu bị khước từ thẳng mặt thì đâm ra phẫn nộ, lại thấy ánh mắt cương quyết của Nguyệt Hằng nhìn về phía mình lại càng thêm tức giận, hắn cũng trợn mắt lên nhìn về phía Nguyệt Hằng mà mắng .
- "thứ đàn bà ngu dốt không hiểu chuyện. Ngươi vốn dĩ đã lâm vào đường cùng không có cơ hội sống tiếp, may nhờ lão thu thương xót đưa ra cho con đường sống, ngươi lại không biết ơn? Lão phu bao dung độ lượng không chỉ cứu ngươi mà còn sẵn sàng dung dưỡng cho hai đứa trẻ nữa , nhân hậu như vậy mà ngươi không biết điều lại dám khước từ lão phu? Cái đồ dốt nát không biết đúng sai thế nào, đồ thiểu năng "
Hắn mắng chửi thẳng mặt, mắng tới đây thì hừ lên một tiếng, phẩy tay một cái dứt khoát quay mặt đi nơi hướng khác ra vẻ bất cần. Nguyệt Hằng lúc này cũng không xin xỏ ,hướng tên đại phu thi lễ lịch sự một cái mà nói.
- " cảm ơn đại phu đã có lòng tốt, nhưng ta không cần . Ta cần những đứa em của ta, ta muốn chúng được sống tiếp, vì vậy lòng tốt của đại phu ta xin từ chối"
Tên đại phu quay mặt đi ra vẻ bất cần, tưởng rằng Nguyệt Hằng sẽ cúi đầu xin lỗi và nhân nhượng hắn, không ngờ Nguyệt Hằng không chỉ không nhân nhượng mà còn cương quyết khước từ hắn hơn . Hắn tức giận quay phắt lại, chỉ mặt Nguyệt Hằng, mắt trợn ngược mà quát.
- " ngươi... ngươi là kẻ ngu dốt, sao ngươi có thể nói những lời ngu dốt như vậy? Cơ hội này là cơ hội ta ban cho ngươi , cũng là cơ hội duy nhất ngươi có. Ngươi sẽ không còn cơ hội nào như thế này nữa đâu, hãy suy nghĩ cho kỹ đi"
Hắn hầm hố quát mắng Nguyệt Hằng, chỉ cho Nguyệt Hằng biết cái ngu của mình. Nhưng cái ngu của Nguyệt Hằng là theo con mắt nhìn của hắn, một kẻ sẵn sàng vứt bỏ đi sinh mạng của người khác để đem lại lợi ích cho mình, thì những lời hắn nói ra chính là chân lý. Nhưng theo nhân sinh quan của Nguyệt Hằng thì khác, nàng là một linh hồn thuần khiết tuyệt mỹ, một linh hồn bao la yêu thương, nàng sẽ không bao giờ bỏ rơi Những đứa trẻ tật nguyền kia. Nguyệt Hằng vẫn giữ ánh mắt cương quyết , hướng tên đại phu mà nói.
- " cảm ơn đại phu đã cho ta cơ hội, nhưng cái cơ hội này của đại phu ta cương quyết từ chối, ông không cần phải nói nữa "
Vừa dứt lời , nàng cũng quay mặt đi chỗ khác ra vẻ bất cần . Tâm ý Nguyệt Hằng đã quyết, nàng sẽ không thay đổi, nàng sẽ bảo vệ và chăm sóc cho những đứa trẻ kia bất luận có chuyện gì xảy ra đi nữa , nàng cũng sẽ không buông bỏ bọn chúng. Dù nàng đang còn không biết phải lo cho mình thế nào, nhưng nàng vẫn dang tay ôm lấy những đứa trẻ tật nguyền , ôm lấy những đứa trẻ mồ côi bất chấp những khó khăn trước mắt . Tại sao nàng lại khờ dại như vậy ? Lý do đơn giản, bởi vì nàng là một linh hồn thuần khiết, là một linh hồn vĩ đại , là một linh hồn chất chứa tình yêu thương.
- " tiểu nữ cùng các em không may mắn lâm vào cảnh màn trời chiếu đất . Trong tình cảnh này, may mắn nhờ có đại phu giang tay bảo bọc , tiểu nữ nào dám đòi hỏi gì hơn . Chỉ cần đại phu cho tiểu nữ và những đứa em của mình một nơi để dung thân, được ăn no qua ngày, được sống cuộc sống không còn sợ bị cướp vô tàn sát nữa, thì tiểu nữ suốt đời này nguyện theo đại phu , làm nha hoàn cho đại phu suốt cả cuộc đời, không hề hối tiếc"
Quyết định đã được đưa ra, Nguyệt Hằng đã đồng ý theo tên đại phu này . Lời nói vừa xong , nàng liền cúi đầu vái lạy một cái, chấp nhận đi trên con đường mà người khác vẽ ra cho mình. Dù có là nha hoàn, nhưng cũng không đến nỗi bần cùng, xem như trước mắt cũng đã có lối thoát. Thế nhưng có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy, tên đại phu nghe thế thì có vẻ không hài lòng, nhíu mày nhìn Nguyệt Hằng mà nói.
- " vị cô nương này có lẽ đã hiểu lầm một vài chuyện rồi, ta hoàn toàn không có ý định bảo bọc tất cả các ngươi"
Không có ý định ư? Vậy là làm sao? Nguyệt Hằng nghe vậy thì ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn hắn, tròn xoe đôi mắt lam nguyệt của mình hướng về tên đại phu kia như chờ đợi giải thích. Tên đại phu khuôn mặt nhăn nhó, nhìn Nguyệt Hằng mà nói.
- " ta chỉ nói là ta sẽ bảo bọc ngươi suốt cuộc đời, chứ ta không nói là ta sẽ che chở nuôi nấng đám trẻ con tật nguyền đấy, ngươi có hiểu ý ta nói gì không?"
Nguyệt Hằng ngớ người, vậy ra hắn chỉ muốn Nguyệt Hằng làm nha hoàn cho hắn mà không chấp nhận dung dưỡng cho đám trẻ tật nguyền ư? Khôn như vậy thì có lẽ xe bắt chó đã bắt gần hết rồi, sao lại có thể tồn tại một kẻ như thế này ở đây chứ? Mà cũng phải thôi, nếu hắn không khôn lỏi như vậy thì hắn đã không giàu có đến nhường này . Đây là bản chất của hắn, những kẻ chỉ nghĩ đến lợi ích cho mình mà không muốn phải bỏ ra quá nhiều . Nguyệt Hằng đang từ khuôn mặt biết ơn và cầu xin quay sang trạng thái đề phòng và nghi hoặc, nàng nheo đôi mắt nhìn tên đại phu ấy mà nói .
- "thưa đại phu, ông hình như đang đòi hỏi một điều gì đó quá đáng thì phải . Nếu bây giờ tôi theo ông làm nha hoàn cho ông, vậy đám trẻ này ai chăm sóc, đám trẻ này ai chăm lo, đám trẻ này ai sẽ nuôi nấng chúng đây? Ông bảo tôi bỏ rơi bọn chúng để đi theo ông à? Con người ông sao có thể tàn nhẫn đến như vậy, độc ác đến như vậy chứ? Tôi không chấp nhận "
Nguyệt Hằng đã không còn giữ vẻ kính trọng nữa, đối với một kẻ có linh hồn thấp hèn độc ác thì nàng thật sự rất kinh tởm . Nàng đã từng gặp một kẻ thấp hèn đểu giả rồi, đó chính là tên Bình Tâm . Và bây giờ gặp một tên đại phu này có lẽ cũng chẳng hơn tên Bình Tâm là mấy , cũng là một kẻ rác rưởi mà thôi. Tên đại phu thấy phản ứng của mỹ nữ phía trước là cự tuyệt dứt khoát như vậy thì giật mình . Hắn với kinh nghiệm chèn ép người khác, hiểu rõ rằng người phụ nữ này nhất định sẽ không một mình đi theo hắn, có lẽ phải nên xuống nước một tí . Hắn ngó một lượt xung quanh , lúc này trầm ngâm suy nghĩ gì đó mà nhẹ giọng.
- "được rồi, cô nương bình tĩnh, ta sẽ chiều ý cô nương một chút . Ta sẽ nhận nuôi thêm đứa trẻ này , và đứa trẻ trong kia cho cô nương vui lòng. Đó là giới hạn cuối cùng của ta rồi , cô nương đã vừa ý chưa?"
Hắn vừa nói vừa chỉ vào đứa trẻ bên cạnh và đứa trẻ 3 tuổi phía trong kia . Đây là hai đứa trẻ còn nguyên vẹn không bị tật nguyền . Lại một lần nữa, tên đại phu này giở trò khôn lỏi . Hai đứa trẻ nguyên vẹn này hắn nhận về thì cũng không phải là ăn không ngồi rồi, đơn giản là đi ở đợ cho hắn, làm công không lương cho hắn mà thôi. Nói là nhận nuôi, thực ra bắt hai đứa trẻ ở đợ, và hắn có hai người làm công không lương chuyện ngon thế này, lại còn mang tiếng thơm là nhận nuôi dưỡng trẻ em mồ côi. Hắn vừa được tiếng thơm, vừa được lợi ích, quả là một mũi tên trúng hai con nhạn . Nguyệt Hằng quay lại nhìn vào bên trong, đứa trẻ 3 tuổi tròn xoe mắt nhìn ra, mà những đứa trẻ tật nguyền khác còn đang nằm la liệt ở đó đau đớn . Bây giờ nàng theo hắn và hai đứa trẻ lành lặn này cũng theo luôn, thì những đứa trẻ tật nguyền kia phải sống thế nào? Nếu bây giờ nàng dẫn thêm hai đứa trẻ nguyên vẹn rời đi, để lại những đứa trẻ tật nguyền ở đây thì bọn chúng chỉ có một con đường chết. Cái tên đại phu trước mắt chính là không có chút lòng nhân từ nào, chính là không có một chút thương xót nào cho những đứa trẻ tật nguyền . Cái tên trước mặt chỉ là một tên khốn nạn tìm cách thu về lợi ích cho mình, ăn trên xương máu người khác, lợi dụng lúc người ta tan cửa nát nhà mà vô bòn rút được chút gì còn lại, thật sự quá đáng kinh tởm . Sự thối tha của hắn còn kinh tởm hơn cả tên Bình Tâm , một thứ rác rưởi. Nguyệt Hằng trong lòng phẫn nộ , vô thức trừng mắt nhìn hắn mà nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " đại phu, xin lỗi ta nói thẳng, ta sẽ không bỏ rơi bất cứ một đứa trẻ nào ở đây . Nếu như ông có thể chấp nhận được tất cả chị em chúng tôi thì tôi nguyện theo ông, còn nếu ông không chấp nhận được tất cả chúng tôi thì hãy để yên cho tôi ở lại chăm sóc cho bọn trẻ . Tôi tuyệt đối không bỏ rơi đứa nào mà đi theo một cái tên không có chút lòng thương xót như ông cả , mong ông hiểu cho"
Cự tuyệt, nàng trừng đôi mắt nhìn về phía tên đại phu không một chút tôn trọng, chỉ điều đó cũng đủ thấy sự cương quyết của Nguyệt Hằng trước kẻ cơ hội này. Tên đại phu bị khước từ thẳng mặt thì đâm ra phẫn nộ, lại thấy ánh mắt cương quyết của Nguyệt Hằng nhìn về phía mình lại càng thêm tức giận, hắn cũng trợn mắt lên nhìn về phía Nguyệt Hằng mà mắng .
- "thứ đàn bà ngu dốt không hiểu chuyện. Ngươi vốn dĩ đã lâm vào đường cùng không có cơ hội sống tiếp, may nhờ lão thu thương xót đưa ra cho con đường sống, ngươi lại không biết ơn? Lão phu bao dung độ lượng không chỉ cứu ngươi mà còn sẵn sàng dung dưỡng cho hai đứa trẻ nữa , nhân hậu như vậy mà ngươi không biết điều lại dám khước từ lão phu? Cái đồ dốt nát không biết đúng sai thế nào, đồ thiểu năng "
Hắn mắng chửi thẳng mặt, mắng tới đây thì hừ lên một tiếng, phẩy tay một cái dứt khoát quay mặt đi nơi hướng khác ra vẻ bất cần. Nguyệt Hằng lúc này cũng không xin xỏ ,hướng tên đại phu thi lễ lịch sự một cái mà nói.
- " cảm ơn đại phu đã có lòng tốt, nhưng ta không cần . Ta cần những đứa em của ta, ta muốn chúng được sống tiếp, vì vậy lòng tốt của đại phu ta xin từ chối"
Tên đại phu quay mặt đi ra vẻ bất cần, tưởng rằng Nguyệt Hằng sẽ cúi đầu xin lỗi và nhân nhượng hắn, không ngờ Nguyệt Hằng không chỉ không nhân nhượng mà còn cương quyết khước từ hắn hơn . Hắn tức giận quay phắt lại, chỉ mặt Nguyệt Hằng, mắt trợn ngược mà quát.
- " ngươi... ngươi là kẻ ngu dốt, sao ngươi có thể nói những lời ngu dốt như vậy? Cơ hội này là cơ hội ta ban cho ngươi , cũng là cơ hội duy nhất ngươi có. Ngươi sẽ không còn cơ hội nào như thế này nữa đâu, hãy suy nghĩ cho kỹ đi"
Hắn hầm hố quát mắng Nguyệt Hằng, chỉ cho Nguyệt Hằng biết cái ngu của mình. Nhưng cái ngu của Nguyệt Hằng là theo con mắt nhìn của hắn, một kẻ sẵn sàng vứt bỏ đi sinh mạng của người khác để đem lại lợi ích cho mình, thì những lời hắn nói ra chính là chân lý. Nhưng theo nhân sinh quan của Nguyệt Hằng thì khác, nàng là một linh hồn thuần khiết tuyệt mỹ, một linh hồn bao la yêu thương, nàng sẽ không bao giờ bỏ rơi Những đứa trẻ tật nguyền kia. Nguyệt Hằng vẫn giữ ánh mắt cương quyết , hướng tên đại phu mà nói.
- " cảm ơn đại phu đã cho ta cơ hội, nhưng cái cơ hội này của đại phu ta cương quyết từ chối, ông không cần phải nói nữa "
Vừa dứt lời , nàng cũng quay mặt đi chỗ khác ra vẻ bất cần . Tâm ý Nguyệt Hằng đã quyết, nàng sẽ không thay đổi, nàng sẽ bảo vệ và chăm sóc cho những đứa trẻ kia bất luận có chuyện gì xảy ra đi nữa , nàng cũng sẽ không buông bỏ bọn chúng. Dù nàng đang còn không biết phải lo cho mình thế nào, nhưng nàng vẫn dang tay ôm lấy những đứa trẻ tật nguyền , ôm lấy những đứa trẻ mồ côi bất chấp những khó khăn trước mắt . Tại sao nàng lại khờ dại như vậy ? Lý do đơn giản, bởi vì nàng là một linh hồn thuần khiết, là một linh hồn vĩ đại , là một linh hồn chất chứa tình yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro