Kế Hoạch Báo Th...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Trưởng binh Hữu Hoàng lúc này vội tới đỡ thiếu chủ dậy, khẽ nhắc nhở chủ mình.
- " thiếu chủ, người này là vị ân nhân của Xuân nhi, cũng là ân nhân của thiếu chủ rồi. Thiếu chủ mau tới tạ ơn người ta đi"
Khúc Thừa Dỗ đang đơ người, bỗng chốc nghĩ đến điều gì đó liền lập tức bật dậy hướng Vân Phong mà cúi đầu thi lễ.
- " tiên sinh, người đã thần thông quảng đại đến nỗi có thể giật được Xuân nhi từ tay Kiên Bào, vậy có thể giúp tại hạ báo thù không? Tiên sinh muốn bao nhiêu ngân lượng tại hạ đều có thể đáp ứng"
Trưởng binh Hữu Hoàng đứng bên cạnh giật mình trước sự thay đổi nhanh chóng. Khúc Thừa Dỗ mới vừa nãy còn giàn giụa nước mắt mà bây giờ khuôn mặt đã biến sắc đầy căm thù. Lại nói chuyện tiền bạc, để thuê được cao nhân thế này thì chắc chắn tốn kém không ít, thiếu chủ mặc dù tiêu sài thoải mái nhưng gia sản vẫn chưa đến tay thì lấy đâu ra tiền mà nói chắc chắn thế chứ? Vạn Vân Phong im lặng không nói, Khúc Thừa Dỗ liền nói tiếp.
- " tiên sinh, trên đời này có hai nỗi nhục lớn nhất đời người đàn ông là nhục giết cha và nhục cướp vợ. Xuân nhi là ngọc quý trong tay tại hạ, vậy mà bị bọn chúng giật lấy rồi hành hạ cho đến chết, không những thế còn bắt linh hồn đày đọa thảm thương . Tại hạ sao có thể nuốt trôi được nỗi nhục này , xin tiên sinh cho tại hạ mượn sức mạnh để trả thù. Khúc gia rất giàu có, tại hạ lại là người kế thừa, chắc chắn đủ tiền trả thù lao cho tiên sinh. Cầu xin tiên sinh nhận lời "
Nói xong liền cúi đầu thật thấp . Vạn Vân Phong nhìn hắn một chút, nhắm khẽ đôi mắt suy tư, rồi hỏi.
- " tiền bạc thì ta không cần, có thể giúp ngươi không công, nhưng kế hoạch phải được đảm bảo. Ngươi nói với ta xem ngươi định trả thù như thế nào, kế hoạch trả thù ra sao. Ta phải biết để xem có nên giúp ngươi hay không "
Khúc Thừa Dỗ thoáng ngơ ngác. Trong lúc căm phẫn muốn báo thù nên nhờ vả, nhất thời đã nghĩ đến kế hoạch là gì đâu . Khúc Thừa Dỗ không muốn mất đi cơ hội này, hắn suy tư một chút rồi nói.
- " kế hoạch thì chúng ta có thể từ từ bàn tính, có thể lựa cơ hội nào đó để ám sát..."
° " TA TỪ CHỐI " không để Khúc Thừa Dỗ nói xong, Vạn Vân Phong đã thẳng thừng từ chối, như tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn vậy. Vân Phong nhìn khuôn mặt đơ ra cửa Khúc Thừa Dỗ mà nói.
° " nếu trả thù thì phải chơi sát ván, chơi tới bến. Nếu chỉ ám sát thôi thì quá tầm thường, không thỏa mãn. Với lại ta hỏi ngươi, sau khi ám sát xong ngươi tính làm gì?"
Khúc Thừa Dỗ ngơ ra, hắn chưa từng nghĩ sẽ làm gì sau đó. Vạn Vân Phong lúc này nhăn nhó mà mắng.
° " ngươi đã là nam tử trưởng thành rồi, có phải con nít nữa đâu mà làm việc theo cảm tính chứ? Để ta nói cho biết, giả sử ngươi ám sát thành công đi chăng nữa thì thuộc hạ Độc Cô Tởm sẽ buông tha cho Khúc gia sao? Chưa hết, chức vụ tiết độ sứ ấy dù gì cũng là một chức quan của phương bắc. Nếu một viên quan bị giết thì triều đình phương bắc sẽ kéo hùng binh xuống Giao Chỉ, lúc ấy không những Khúc gia ngươi bị diệt môn mà cả Giao Chỉ cũng vạ lây. Bọn chúng sẽ tăng cường luật lệ và sự kiểm soát lên giao chỉ. Xiềng xích mà mảnh đất này bị trói buộc chưa đủ nhiều hay sao? Kế hoạch báo thù của ngươi, thứ lỗi cho ta nói thẳng, VÔ CÙNG NHẢM NHÍ "
Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh Hữu Hoàng giật mình nhìn nhau. " Quả là cao nhân, chỉ một vài câu đã chứa đựng rất nhiều thâm ý " . Khúc Thừa Dỗ lúc này tuyệt vọng ngồi phệt xuống đất, khuôn mặt như không còn chút sinh khí mà rên rỉ.
- " không lẽ đời này kiếp này ta phải cắn răng chịu đựng nỗi nhục này, không thể đòi lại công bằng cho Xuân nhi sao?"
Nhìn khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng ấy, trưởng binh đau xót trong lòng. Trong phút chốc nghĩ ra điều gì đó, liền bước tới Vân Phong mà thi lễ.
- " tiên sinh tài trí như vậy, chắc có thể nghĩ ra được một kế hoạch thấu đáo. Tại hạ mạo muội cầu xin tiên sinh giúp thiếu chủ một lần, Khúc gia nhất định báo đáp "
Khúc Thừa Dỗ nghe trưởng binh nói vậy thì lập tức bật dậy, hướng Vân Phong mà thi lễ.
- " tiên sinh, liệu có kế hoạch trả thù nào mà vẹn toàn đôi đường không, xin tiên sinh chỉ điểm "
Vạn Vân Phong lúc này cười nhạt, phẩy tay một cái.
° " tất nhiên là ta có. Kế hoạch của ta không chỉ vẹn đôi đường mà vẹn đủ đường, chỉ là ta muốn ngươi phải tự nhìn ra "
Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh nhìn nhau không hiểu. Tại sao phải bắt tự nhìn ra kế hoạch đó? Khúc Thừa Dỗ lúc này ngập ngừng.
- " tiên sinh... nếu đã có kế hoạch tốt thì xin nói ra, tại sao phải làm khó tại hạ?"
Trưởng binh đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, nhưng Vạn Vân Phong lúc này lại lắc đầu.
- " ta không hề làm khó ngươi, bởi kế hoạch đó thì dễ nhìn thấy thôi mà. Nhưng mà nếu ngươi không đủ tài trí để nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn thì ngươi càng không đủ tài trí để thực hiện kế hoạch đó. Vậy thì nói ra cho ngươi phỏng có ích lợi gì?"
Những lời của Vạn Vân Phong nghe rất thuyết phục. Khúc Thừa Dỗ lại thi lễ rồi hỏi tiếp.
- " vậy làm sao để nâng cao tài trí, xin tiên sinh chỉ điểm "
Câu nói này khiến Vạn Vân Phong thoáng nhăn nhó khó chịu, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh. Hắn biết Khúc Thừa Dỗ không phải kẻ ngu, chỉ là đang trong hoàn cảnh đau khổ mà tâm trí không được tỉnh táo. Vạn Vân Phong liền nhẹ nhàng nhắc nhở.
° " nâng cao tài trí xưa nay chỉ có một cách duy nhất, đó là học hành. Có học mới thành tài, muốn thành tài thì phải học, đó là định luật xưa nay chưa bao giờ thay đổi "
Khúc Thừa Dỗ thoáng nhận ra mình vừa hỏi một câu hỏi ngu ngơ, liền im lặng cúi đầu một cái. Vạn Vân Phong khẽ gật đầu nói tiếp.
° " tri thức chính là một thứ sức mạnh tối thượng, thứ sức mạnh đứng trên tất cả. Công việc của ngươi bây giờ là chăm chỉ học hành nâng cao tri thức. Cho đến lúc đủ tài trí để nghĩ ra kế hoạch toàn vẹn, ngươi chưa được phép manh động. Ta cho ngươi thời gian ba năm, ba năm sau ta sẽ quay trở lại đây tìm ngươi. Nếu lúc đó ngươi nói ra được kế hoạch vẹn toàn thì ta sẽ giúp ngươi báo thù "
Khúc Thừa Dỗ siết chặt nắm tay. Với cơn thịnh nộ của mình, hắn chỉ muốn lập tức trả thù. Thế nhưng Khúc Thừa Dỗ không phải kẻ ngu, hắn biết kiềm chế bản thân. Hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại, Khúc Thừa Dỗ cúi đầu thi lễ.
- " tạ ơn tiên sinh chỉ giáo, tại hạ vô cùng biết ơn. Tại hạ sẽ chăm chỉ học hành nâng cao tri thức. Ba năm sau hẹn gặp lại tiên sinh chỗ này, lúc đó xin tiên sinh cho tại hạ mượn sức mạnh của người "
Vạn Vân Phong gật đầu hài lòng .
° " được, quyết định như vậy đi "
Vậy là ngày hôm ấy, trên cánh đồng chăn trâu đã có một lời hứa hẹn. Vạn Vân Phong đã hứa sẽ giúp Khúc Thừa Dỗ trả thù, kỳ hạn là ba năm. Khúc Thừa Dỗ lập tức trở về học hành, hắn tin tưởng lời của Vạn Vân Phong lắm, mà không biết rằng Vạn Vân Phong là một tên lừa đảo bốc phét. Vạn Vân Phong thực lòng muốn giúp Khúc Thừa Dỗ báo thù ư?
- " thiếu chủ, người này là vị ân nhân của Xuân nhi, cũng là ân nhân của thiếu chủ rồi. Thiếu chủ mau tới tạ ơn người ta đi"
Khúc Thừa Dỗ đang đơ người, bỗng chốc nghĩ đến điều gì đó liền lập tức bật dậy hướng Vân Phong mà cúi đầu thi lễ.
- " tiên sinh, người đã thần thông quảng đại đến nỗi có thể giật được Xuân nhi từ tay Kiên Bào, vậy có thể giúp tại hạ báo thù không? Tiên sinh muốn bao nhiêu ngân lượng tại hạ đều có thể đáp ứng"
Trưởng binh Hữu Hoàng đứng bên cạnh giật mình trước sự thay đổi nhanh chóng. Khúc Thừa Dỗ mới vừa nãy còn giàn giụa nước mắt mà bây giờ khuôn mặt đã biến sắc đầy căm thù. Lại nói chuyện tiền bạc, để thuê được cao nhân thế này thì chắc chắn tốn kém không ít, thiếu chủ mặc dù tiêu sài thoải mái nhưng gia sản vẫn chưa đến tay thì lấy đâu ra tiền mà nói chắc chắn thế chứ? Vạn Vân Phong im lặng không nói, Khúc Thừa Dỗ liền nói tiếp.
- " tiên sinh, trên đời này có hai nỗi nhục lớn nhất đời người đàn ông là nhục giết cha và nhục cướp vợ. Xuân nhi là ngọc quý trong tay tại hạ, vậy mà bị bọn chúng giật lấy rồi hành hạ cho đến chết, không những thế còn bắt linh hồn đày đọa thảm thương . Tại hạ sao có thể nuốt trôi được nỗi nhục này , xin tiên sinh cho tại hạ mượn sức mạnh để trả thù. Khúc gia rất giàu có, tại hạ lại là người kế thừa, chắc chắn đủ tiền trả thù lao cho tiên sinh. Cầu xin tiên sinh nhận lời "
Nói xong liền cúi đầu thật thấp . Vạn Vân Phong nhìn hắn một chút, nhắm khẽ đôi mắt suy tư, rồi hỏi.
- " tiền bạc thì ta không cần, có thể giúp ngươi không công, nhưng kế hoạch phải được đảm bảo. Ngươi nói với ta xem ngươi định trả thù như thế nào, kế hoạch trả thù ra sao. Ta phải biết để xem có nên giúp ngươi hay không "
Khúc Thừa Dỗ thoáng ngơ ngác. Trong lúc căm phẫn muốn báo thù nên nhờ vả, nhất thời đã nghĩ đến kế hoạch là gì đâu . Khúc Thừa Dỗ không muốn mất đi cơ hội này, hắn suy tư một chút rồi nói.
- " kế hoạch thì chúng ta có thể từ từ bàn tính, có thể lựa cơ hội nào đó để ám sát..."
° " TA TỪ CHỐI " không để Khúc Thừa Dỗ nói xong, Vạn Vân Phong đã thẳng thừng từ chối, như tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn vậy. Vân Phong nhìn khuôn mặt đơ ra cửa Khúc Thừa Dỗ mà nói.
° " nếu trả thù thì phải chơi sát ván, chơi tới bến. Nếu chỉ ám sát thôi thì quá tầm thường, không thỏa mãn. Với lại ta hỏi ngươi, sau khi ám sát xong ngươi tính làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc Thừa Dỗ ngơ ra, hắn chưa từng nghĩ sẽ làm gì sau đó. Vạn Vân Phong lúc này nhăn nhó mà mắng.
° " ngươi đã là nam tử trưởng thành rồi, có phải con nít nữa đâu mà làm việc theo cảm tính chứ? Để ta nói cho biết, giả sử ngươi ám sát thành công đi chăng nữa thì thuộc hạ Độc Cô Tởm sẽ buông tha cho Khúc gia sao? Chưa hết, chức vụ tiết độ sứ ấy dù gì cũng là một chức quan của phương bắc. Nếu một viên quan bị giết thì triều đình phương bắc sẽ kéo hùng binh xuống Giao Chỉ, lúc ấy không những Khúc gia ngươi bị diệt môn mà cả Giao Chỉ cũng vạ lây. Bọn chúng sẽ tăng cường luật lệ và sự kiểm soát lên giao chỉ. Xiềng xích mà mảnh đất này bị trói buộc chưa đủ nhiều hay sao? Kế hoạch báo thù của ngươi, thứ lỗi cho ta nói thẳng, VÔ CÙNG NHẢM NHÍ "
Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh Hữu Hoàng giật mình nhìn nhau. " Quả là cao nhân, chỉ một vài câu đã chứa đựng rất nhiều thâm ý " . Khúc Thừa Dỗ lúc này tuyệt vọng ngồi phệt xuống đất, khuôn mặt như không còn chút sinh khí mà rên rỉ.
- " không lẽ đời này kiếp này ta phải cắn răng chịu đựng nỗi nhục này, không thể đòi lại công bằng cho Xuân nhi sao?"
Nhìn khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng ấy, trưởng binh đau xót trong lòng. Trong phút chốc nghĩ ra điều gì đó, liền bước tới Vân Phong mà thi lễ.
- " tiên sinh tài trí như vậy, chắc có thể nghĩ ra được một kế hoạch thấu đáo. Tại hạ mạo muội cầu xin tiên sinh giúp thiếu chủ một lần, Khúc gia nhất định báo đáp "
Khúc Thừa Dỗ nghe trưởng binh nói vậy thì lập tức bật dậy, hướng Vân Phong mà thi lễ.
- " tiên sinh, liệu có kế hoạch trả thù nào mà vẹn toàn đôi đường không, xin tiên sinh chỉ điểm "
Vạn Vân Phong lúc này cười nhạt, phẩy tay một cái.
° " tất nhiên là ta có. Kế hoạch của ta không chỉ vẹn đôi đường mà vẹn đủ đường, chỉ là ta muốn ngươi phải tự nhìn ra "
Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh nhìn nhau không hiểu. Tại sao phải bắt tự nhìn ra kế hoạch đó? Khúc Thừa Dỗ lúc này ngập ngừng.
- " tiên sinh... nếu đã có kế hoạch tốt thì xin nói ra, tại sao phải làm khó tại hạ?"
Trưởng binh đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, nhưng Vạn Vân Phong lúc này lại lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " ta không hề làm khó ngươi, bởi kế hoạch đó thì dễ nhìn thấy thôi mà. Nhưng mà nếu ngươi không đủ tài trí để nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn thì ngươi càng không đủ tài trí để thực hiện kế hoạch đó. Vậy thì nói ra cho ngươi phỏng có ích lợi gì?"
Những lời của Vạn Vân Phong nghe rất thuyết phục. Khúc Thừa Dỗ lại thi lễ rồi hỏi tiếp.
- " vậy làm sao để nâng cao tài trí, xin tiên sinh chỉ điểm "
Câu nói này khiến Vạn Vân Phong thoáng nhăn nhó khó chịu, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh. Hắn biết Khúc Thừa Dỗ không phải kẻ ngu, chỉ là đang trong hoàn cảnh đau khổ mà tâm trí không được tỉnh táo. Vạn Vân Phong liền nhẹ nhàng nhắc nhở.
° " nâng cao tài trí xưa nay chỉ có một cách duy nhất, đó là học hành. Có học mới thành tài, muốn thành tài thì phải học, đó là định luật xưa nay chưa bao giờ thay đổi "
Khúc Thừa Dỗ thoáng nhận ra mình vừa hỏi một câu hỏi ngu ngơ, liền im lặng cúi đầu một cái. Vạn Vân Phong khẽ gật đầu nói tiếp.
° " tri thức chính là một thứ sức mạnh tối thượng, thứ sức mạnh đứng trên tất cả. Công việc của ngươi bây giờ là chăm chỉ học hành nâng cao tri thức. Cho đến lúc đủ tài trí để nghĩ ra kế hoạch toàn vẹn, ngươi chưa được phép manh động. Ta cho ngươi thời gian ba năm, ba năm sau ta sẽ quay trở lại đây tìm ngươi. Nếu lúc đó ngươi nói ra được kế hoạch vẹn toàn thì ta sẽ giúp ngươi báo thù "
Khúc Thừa Dỗ siết chặt nắm tay. Với cơn thịnh nộ của mình, hắn chỉ muốn lập tức trả thù. Thế nhưng Khúc Thừa Dỗ không phải kẻ ngu, hắn biết kiềm chế bản thân. Hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại, Khúc Thừa Dỗ cúi đầu thi lễ.
- " tạ ơn tiên sinh chỉ giáo, tại hạ vô cùng biết ơn. Tại hạ sẽ chăm chỉ học hành nâng cao tri thức. Ba năm sau hẹn gặp lại tiên sinh chỗ này, lúc đó xin tiên sinh cho tại hạ mượn sức mạnh của người "
Vạn Vân Phong gật đầu hài lòng .
° " được, quyết định như vậy đi "
Vậy là ngày hôm ấy, trên cánh đồng chăn trâu đã có một lời hứa hẹn. Vạn Vân Phong đã hứa sẽ giúp Khúc Thừa Dỗ trả thù, kỳ hạn là ba năm. Khúc Thừa Dỗ lập tức trở về học hành, hắn tin tưởng lời của Vạn Vân Phong lắm, mà không biết rằng Vạn Vân Phong là một tên lừa đảo bốc phét. Vạn Vân Phong thực lòng muốn giúp Khúc Thừa Dỗ báo thù ư?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro