Người Cho Mượn
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Khúc Thừa Dỗ nghe tới đây thì hai hàng nước mắt chảy thành dòng, người đơ ra như không thể chấp nhận được sự thật khủng khiếp ấy, mà trưởng binh Hửu Hoàng cũng che mặt giấu đi giọt lệ của mình. Khúc Thừa Dỗ run run bàn tay, nhìn Xuân nhi mà cố rặn từng câu.
- " Xuân nhi... muội...đừng...đùa... như vậy..."
Xuân nhi nhìn người thương mà khẽ lắc đầu.
- " không, muội không đùa, tất cả là sự thật. Nhưng mà mọi chuyện đâu có dừng lại ở đó đâu, huynh biết tên đạo sĩ Kiên Bào chứ?"
Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh bỗng chết lặng. Những điều khủng khiếp đó chưa phải là tất cả ư? Vẫn còn những điều khủng khiếp khác nữa sao? Và cái tên Kiên Bào có dính dáng gì. Khúc Thừa Dỗ nhìn Xuân nhi mà gật đầu.
- " ta biết cái tên đó. Kiên Bào là một trong ba người đạt cảnh giới bậc thầy ở thành Đại La này"
Xuân nhi khẽ gật đầu lúc này tiếp tục kể.
Từ lúc nàng bị hiếp đến chết, thân xác bị vứt bờ vứt bụi không được an táng, linh hồn không thể siêu thoát. Hàng đêm linh hồn hiện lên than khóc cho số mệnh mình, cho đến một đêm nọ nàng bất chợt nghe tiếng nói.
- " đây rồi, chính là ở đây rồi"
Linh hồn Xuân nhi ngước lên nhìn, bên trên là một đạo sĩ với dung mạo vô cùng độc ác.
" Đoàng... đoàng...đoàng..." Vừa nhìn thấy nàng hắn lập tức tung ra hàng loạt bùa chú trấn áp linh hồn. Những bùa chú ấy đánh nàng đau đớn vô cùng. Nàng gào khóc thảm thiết nhưng tên đạo sĩ ấy không một chút rung cảm mà còn cười khoái chí nói lớn.
- " ngươi nghĩ chết là hết sao? Không, chưa hết đâu. Tiết độ sứ đã đem linh hồn của ngươi cho ta rồi. Từ nay ngươi phải trở thành nô lệ cho ta sai khiến, trở thành ma đói vĩnh viễn không được siêu sinh. HA HA HA..."
Hắn cười như điên như dại, nhốt nàng vào một cái bình yếm rất nhiều bùa chú rồi đem đi. Suốt hai năm qua hắn không những bỏ đói bỏ khát nàng mà ngày nào cũng lôi nàng ra đánh đập dã man, trực tiếp biến nàng trở thành oán linh xanh lè xanh lét với cái lưỡi bị hắn kéo dài đến bụng. Xuân nhi kể đến đây thì đưa tay gạt nước mắt mà thút thít.
- " hắn bắt muội đi ám một người tên Trịnh Võ Quyết. Cũng may mắn là lúc đang ám người đó, muội gặp được cao nhân. Vị tiên sinh ấy không những xé bỏ xiềng xích trói buộc linh hồn của muội, lại còn cho muội ăn dương khí của ngài, trực tiếp giúp muội hoàn nguyên trở lại thành linh hồn"
Nói đến đây thì nhìn Khúc Thừa Dỗ đang ròng ròng nước mắt. Xuân nhi đặt tay lên ngực mình mà khẽ mỉm cười với người yêu, dịu dàng nói.
- " cơ thể này cũng là vị cao nhân ấy cho muội mượn để nhập vào. Tiên sinh muốn siêu thoát cho muội, biết muội còn vương vấn chuyện trần gian nên lặn lội đưa muội tới đây gặp huynh, lại cho muội mượn cơ thể để có thể trực tiếp nói với huynh những điều muội còn vướng mắc. Mọi chuyện chính là như thế "
Khúc Thừa Dỗ hai mắt nhòe lệ, lắc đầu lia lịa như không tin vào những chuyện kinh khủng và hoang đường ấy. Hắn gào lên.
- " không thể nào, muội lừa huynh. Rõ ràng là muội còn sống trước mặt huynh, muội lừa huynh là sợ không dám bỏ trốn cùng huynh đúng không?"
Xuân nhi mỉm cười dịu dàng với đôi mắt buồn rười rượi. Nàng khẽ lắc đầu.
- " Dỗ ca, muội yêu huynh. Nếu có kiếp sau, muội sẽ một lần nữa dâng hiến trinh nguyên của mình cho huynh mà không hề hối tiếc. Còn kiếp này, xin huynh hãy quên muội đi . Muội đã không còn sống nữa, bây giờ phải xuống âm giới trình diện diêm vương. Dỗ ca, hẹn huynh kiếp sau... "
Khúc Thừa Dỗ giật mình hoảng hốt, hắn sợ Xuân nhi lại một lần nữa biến mất. Không chịu được sự chia ly ấy, hắn gào lên.
- " KHÔNG, ĐỪNG BỎ TA..."
Gào lên một tiếng, hắn hoảng loạn lao tới định ôm Xuân nhi vào lòng để giữ chặt người tình mà hắn yêu thương.
"Bịch..." , Trong khoảng khắc Khúc Thừa Dỗ sắp chạm được vào Xuân nhi thì bất ngờ nàng lách nhẹ người qua khiến hắn vồ ếch mà té xuống đất. Trưởng binh Hửu Hoàng đứng gần nhìn thấy bộ pháp di chuyển đó thì giật mình, nhanh chóng nhận định " bước chân thanh thoát không một động tác thừa, rõ ràng là bước chân của cao thủ, không lẽ.." , trong lòng trưởng binh vô thức hình thành thế đề phòng.
Khúc Thừa Dỗ trong lúc té xuống đất, đau đớn bò dậy nhìn sang, miệng lẩm bẩm.
- " Xuân nhi, tại sao lại tránh? Muội không yêu huynh sao?"
Vừa dứt lời, cả Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh đều tròn xoe mắt khi nhìn thấy điều kỳ lạ. Vẫn bộ thư sinh màu trắng ấy, vẫn mái tóc bạc trắng ấy, Xuân nhi bây giờ đã biến thành một người đàn ông tóc trắng trẻ tầm 20 tuổi. Người đàn ông ấy nhìn hắn mà trầm ngâm.
° " Xuân nhi của ngươi siêu thoát rồi. Nàng ta đã xuống âm giới trình diện với đệ tứ diêm la điện, không còn ở đây nữa"
Khúc Thừa Dỗ tròn xoe mắt, cảm giác mơ hồ không hiểu gì, trông mặt cứ ngáo ngơ. Cũng phải thôi, hắn là người đang trong cơn đau khổ thấu trời xanh thì còn tỉnh táo gì nữa. Trưởng binh Hửu Hoàng thì tỉnh hơn, nhận ra điều gì đó, liền bước tới thi lễ.
- " vị tiên sinh này có phải là vị cao nhân mà tiểu thư Thị Xuân vừa mới nhắc đến. Có phải là người vừa nãy đã cho tiểu thư mượn thể xác để lên đồng, tạo điều kiện để thiếu chủ gặp được tiểu thư lần cuối?"
Người đàn ông tóc trắng đó thấy trưởng binh rất thông minh thì cảm thấy rất hứng thú, khẽ gật đầu.
- "không sai, chính là ta. Tuy nhiên cái danh xưng "cao nhân" thì ta không dám nhận. Gọi ta tiên sinh được rồi"
Trưởng binh Hữu Hoàng khẽ nhìn sang thiếu chủ, thấy vẫn còn đang ngáo ngơ. Trưởng binh biết thiếu chủ đang trong lúc đau khổ vì người yêu đã mất nên chuyện tang gia bối rối là điều hiển nhiên, vội thay hắn làm điều lễ nghĩa. Trưởng binh Hữu Hoàng lại cúi đầu.
- " tại hạ tên Hữu Hoàng , là gia nhân của Khúc phủ, thay mặt Khúc gia cảm ta công ơn của tiên sinh. Tại hạ mạo muội xin tiên sinh cho biết cao danh quý tánh để Khúc gia có dịp cảm tạ"
Người đàn ông đó nhìn trưởng binh mà gật đầu.
° " rất tốt, rất biết lễ nghĩa. Chuyện đền đáp thì ta không cần, còn chuyện danh tính thì ta họ Vạn, tên Vân Phong. Ngươi biết thế được rồi"
Trưởng binh nhìn người này có vẻ trẻ hơn mình, lời nói có chút trịnh thượng như người bề trên thì thoáng không vui. Thế nhưng hắn lại nghĩ đến việc người này có thể thắng một võ sư là Kiên Bào thì chắc chắn không thể trẻ tuổi như vậy được, hẳn là cao nhân, vậy nên hắn tiếp tục cúi đầu thêm một cái nữa.
- " tại hạ Hữu Hoàng, tham kiến Vạn Vân Phong tiên sinh"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu. Hắn không phải khinh người tự cho mình bề trên gì đâu, nhưng mà hắn bề trên thật. Hắn tuy sở hữu khuôn mặt trẻ tầm 20 tuổi nhưng quả thật hắn lớn tuổi hơn hai tên kia rất nhiều, vì vậy hành động đó cũng chỉ là hành động trong vô thức . Vạn Vân Phong nhìn Khúc Thừa Dỗ mà thoáng suy nghĩ. Mục đích hắn tới đây là siêu thoát cho linh hồn mỹ nữ, cũng có thể là xong việc rồi, chỉ là bây giờ hắn bắt đầu nhìn thấy những rắc rối mới.
- " Xuân nhi... muội...đừng...đùa... như vậy..."
Xuân nhi nhìn người thương mà khẽ lắc đầu.
- " không, muội không đùa, tất cả là sự thật. Nhưng mà mọi chuyện đâu có dừng lại ở đó đâu, huynh biết tên đạo sĩ Kiên Bào chứ?"
Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh bỗng chết lặng. Những điều khủng khiếp đó chưa phải là tất cả ư? Vẫn còn những điều khủng khiếp khác nữa sao? Và cái tên Kiên Bào có dính dáng gì. Khúc Thừa Dỗ nhìn Xuân nhi mà gật đầu.
- " ta biết cái tên đó. Kiên Bào là một trong ba người đạt cảnh giới bậc thầy ở thành Đại La này"
Xuân nhi khẽ gật đầu lúc này tiếp tục kể.
Từ lúc nàng bị hiếp đến chết, thân xác bị vứt bờ vứt bụi không được an táng, linh hồn không thể siêu thoát. Hàng đêm linh hồn hiện lên than khóc cho số mệnh mình, cho đến một đêm nọ nàng bất chợt nghe tiếng nói.
- " đây rồi, chính là ở đây rồi"
Linh hồn Xuân nhi ngước lên nhìn, bên trên là một đạo sĩ với dung mạo vô cùng độc ác.
" Đoàng... đoàng...đoàng..." Vừa nhìn thấy nàng hắn lập tức tung ra hàng loạt bùa chú trấn áp linh hồn. Những bùa chú ấy đánh nàng đau đớn vô cùng. Nàng gào khóc thảm thiết nhưng tên đạo sĩ ấy không một chút rung cảm mà còn cười khoái chí nói lớn.
- " ngươi nghĩ chết là hết sao? Không, chưa hết đâu. Tiết độ sứ đã đem linh hồn của ngươi cho ta rồi. Từ nay ngươi phải trở thành nô lệ cho ta sai khiến, trở thành ma đói vĩnh viễn không được siêu sinh. HA HA HA..."
Hắn cười như điên như dại, nhốt nàng vào một cái bình yếm rất nhiều bùa chú rồi đem đi. Suốt hai năm qua hắn không những bỏ đói bỏ khát nàng mà ngày nào cũng lôi nàng ra đánh đập dã man, trực tiếp biến nàng trở thành oán linh xanh lè xanh lét với cái lưỡi bị hắn kéo dài đến bụng. Xuân nhi kể đến đây thì đưa tay gạt nước mắt mà thút thít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- " hắn bắt muội đi ám một người tên Trịnh Võ Quyết. Cũng may mắn là lúc đang ám người đó, muội gặp được cao nhân. Vị tiên sinh ấy không những xé bỏ xiềng xích trói buộc linh hồn của muội, lại còn cho muội ăn dương khí của ngài, trực tiếp giúp muội hoàn nguyên trở lại thành linh hồn"
Nói đến đây thì nhìn Khúc Thừa Dỗ đang ròng ròng nước mắt. Xuân nhi đặt tay lên ngực mình mà khẽ mỉm cười với người yêu, dịu dàng nói.
- " cơ thể này cũng là vị cao nhân ấy cho muội mượn để nhập vào. Tiên sinh muốn siêu thoát cho muội, biết muội còn vương vấn chuyện trần gian nên lặn lội đưa muội tới đây gặp huynh, lại cho muội mượn cơ thể để có thể trực tiếp nói với huynh những điều muội còn vướng mắc. Mọi chuyện chính là như thế "
Khúc Thừa Dỗ hai mắt nhòe lệ, lắc đầu lia lịa như không tin vào những chuyện kinh khủng và hoang đường ấy. Hắn gào lên.
- " không thể nào, muội lừa huynh. Rõ ràng là muội còn sống trước mặt huynh, muội lừa huynh là sợ không dám bỏ trốn cùng huynh đúng không?"
Xuân nhi mỉm cười dịu dàng với đôi mắt buồn rười rượi. Nàng khẽ lắc đầu.
- " Dỗ ca, muội yêu huynh. Nếu có kiếp sau, muội sẽ một lần nữa dâng hiến trinh nguyên của mình cho huynh mà không hề hối tiếc. Còn kiếp này, xin huynh hãy quên muội đi . Muội đã không còn sống nữa, bây giờ phải xuống âm giới trình diện diêm vương. Dỗ ca, hẹn huynh kiếp sau... "
Khúc Thừa Dỗ giật mình hoảng hốt, hắn sợ Xuân nhi lại một lần nữa biến mất. Không chịu được sự chia ly ấy, hắn gào lên.
- " KHÔNG, ĐỪNG BỎ TA..."
Gào lên một tiếng, hắn hoảng loạn lao tới định ôm Xuân nhi vào lòng để giữ chặt người tình mà hắn yêu thương.
"Bịch..." , Trong khoảng khắc Khúc Thừa Dỗ sắp chạm được vào Xuân nhi thì bất ngờ nàng lách nhẹ người qua khiến hắn vồ ếch mà té xuống đất. Trưởng binh Hửu Hoàng đứng gần nhìn thấy bộ pháp di chuyển đó thì giật mình, nhanh chóng nhận định " bước chân thanh thoát không một động tác thừa, rõ ràng là bước chân của cao thủ, không lẽ.." , trong lòng trưởng binh vô thức hình thành thế đề phòng.
Khúc Thừa Dỗ trong lúc té xuống đất, đau đớn bò dậy nhìn sang, miệng lẩm bẩm.
- " Xuân nhi, tại sao lại tránh? Muội không yêu huynh sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa dứt lời, cả Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh đều tròn xoe mắt khi nhìn thấy điều kỳ lạ. Vẫn bộ thư sinh màu trắng ấy, vẫn mái tóc bạc trắng ấy, Xuân nhi bây giờ đã biến thành một người đàn ông tóc trắng trẻ tầm 20 tuổi. Người đàn ông ấy nhìn hắn mà trầm ngâm.
° " Xuân nhi của ngươi siêu thoát rồi. Nàng ta đã xuống âm giới trình diện với đệ tứ diêm la điện, không còn ở đây nữa"
Khúc Thừa Dỗ tròn xoe mắt, cảm giác mơ hồ không hiểu gì, trông mặt cứ ngáo ngơ. Cũng phải thôi, hắn là người đang trong cơn đau khổ thấu trời xanh thì còn tỉnh táo gì nữa. Trưởng binh Hửu Hoàng thì tỉnh hơn, nhận ra điều gì đó, liền bước tới thi lễ.
- " vị tiên sinh này có phải là vị cao nhân mà tiểu thư Thị Xuân vừa mới nhắc đến. Có phải là người vừa nãy đã cho tiểu thư mượn thể xác để lên đồng, tạo điều kiện để thiếu chủ gặp được tiểu thư lần cuối?"
Người đàn ông tóc trắng đó thấy trưởng binh rất thông minh thì cảm thấy rất hứng thú, khẽ gật đầu.
- "không sai, chính là ta. Tuy nhiên cái danh xưng "cao nhân" thì ta không dám nhận. Gọi ta tiên sinh được rồi"
Trưởng binh Hữu Hoàng khẽ nhìn sang thiếu chủ, thấy vẫn còn đang ngáo ngơ. Trưởng binh biết thiếu chủ đang trong lúc đau khổ vì người yêu đã mất nên chuyện tang gia bối rối là điều hiển nhiên, vội thay hắn làm điều lễ nghĩa. Trưởng binh Hữu Hoàng lại cúi đầu.
- " tại hạ tên Hữu Hoàng , là gia nhân của Khúc phủ, thay mặt Khúc gia cảm ta công ơn của tiên sinh. Tại hạ mạo muội xin tiên sinh cho biết cao danh quý tánh để Khúc gia có dịp cảm tạ"
Người đàn ông đó nhìn trưởng binh mà gật đầu.
° " rất tốt, rất biết lễ nghĩa. Chuyện đền đáp thì ta không cần, còn chuyện danh tính thì ta họ Vạn, tên Vân Phong. Ngươi biết thế được rồi"
Trưởng binh nhìn người này có vẻ trẻ hơn mình, lời nói có chút trịnh thượng như người bề trên thì thoáng không vui. Thế nhưng hắn lại nghĩ đến việc người này có thể thắng một võ sư là Kiên Bào thì chắc chắn không thể trẻ tuổi như vậy được, hẳn là cao nhân, vậy nên hắn tiếp tục cúi đầu thêm một cái nữa.
- " tại hạ Hữu Hoàng, tham kiến Vạn Vân Phong tiên sinh"
Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu. Hắn không phải khinh người tự cho mình bề trên gì đâu, nhưng mà hắn bề trên thật. Hắn tuy sở hữu khuôn mặt trẻ tầm 20 tuổi nhưng quả thật hắn lớn tuổi hơn hai tên kia rất nhiều, vì vậy hành động đó cũng chỉ là hành động trong vô thức . Vạn Vân Phong nhìn Khúc Thừa Dỗ mà thoáng suy nghĩ. Mục đích hắn tới đây là siêu thoát cho linh hồn mỹ nữ, cũng có thể là xong việc rồi, chỉ là bây giờ hắn bắt đầu nhìn thấy những rắc rối mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro