Nho Sĩ Áo Đen.
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Tên râu quai nón sau khi đi hỏi thăm tin tức từ người thân quen, hỏi được một hồi cũng đã biết được chuyện cần biết nên trở về. Hắn vừa bước lại chỗ bọn đàn em đứng đợi, thì hai tên ấy đã hỏi gấp như vậy khiến hắn cũng có chút gì đó gấp gáp theo. Tên râu quai nón thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
- " Ta đã hỏi thăm được rồi, mỹ nữ xinh đẹp đấy không phải là vợ của tên tiết độ sứ, mà là đứa em gái của hắn, tên là Độc Cô Yên Nhiên."
Hai tên đàn em ồ lên, ánh mắt thoáng một tia hi vọng. Tên cao gầy trong lòng mơ mộng, vội nói ý kiến của mình.
- " Là em gái ư? Như vậy không phải là vợ , nghĩa là chúng ta có cơ hội, phải không?"
Khi mà tên cao gầy vừa thốt ra được những lời như vậy , khuôn mặt còn đang rạng rỡ, ngay lập tức đã chuyển sang muộn phiền mà thở dài giống tên râu quai nón , nhẹ nhàng lắc đầu. Tên lùn mập tâm trạng cũng không khác gì, hắn tự biết thân phận của mình không với được, cũng lắc đầu chán nản.
- " Không, làm gì có cơ hội gì chứ ? Người ta lá ngọc cành vàng, làm sao mà đến phiên những kẻ du thủ du thực như bọn mình?"
Trong những dòng suy nghĩ thực tế, nghĩ đến đây chúng lại liếc nhìn nhau một cái, đoạn cùng hướng về tên râu quai nón với ánh mắt tò mò. Giả như mà có cơ hội đi chăng nữa , thì cái tên đại ca kia cũng nuốt hết rồi, làm gì đến phiên bọn chúng có cơ hội. Rõ ràng trong ba tên thì cái tên râu quai nón kia là kẻ đứng đầu, và có dáng người trông dễ coi hơn cả. Hai tên đàn em một thì vừa cao vừa gầy , một vừa lùn vừa mập, chỉ cần nhìn vô thôi là biết cóc với rắn, sao có thể mơ tưởng đến thiên nga? Cả ba tên có vẻ đều rất là thực tế, hiểu rõ bản thân mình là ai và đang đứng ở đâu. Bọn chúng tên nào tên nấy thở dài ngắn ngẫm, nhưng mà cứ đứng đó thì cũng chẳng phải là điều hay, tên đại ca thở dài một tiếng vẫy tay nói.
- " Thôi được rồi , chúng ta đi nhậu thôi, đừng có đứng ở đây làm cái khỉ khô gì cả. Bây giờ ta dẫn anh em đi nhậu một chuyến, xem như là tận hưởng cuộc sống và quên đi những muộn phiền, bữa nhậu này ta mời."
Trên cuộc sống nhân sinh nơi trần thế, trong những lúc muộn phiền thế này thì nhậu chính là một khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Mà không chỉ có buồn mới nhậu đâu , mà vui cũng nhậu , không vui không buồn cũng nhậu , bởi nhậu là một cách hưởng thụ. Trong nhân sinh tứ khoái thì cái ăn là cái đứng đầu, và nhậu là cách hưởng thụ cái khoái này đỉnh nhất. Những người mê đắm trong ăn nhậu thường hay nghĩ ra một cái lý do nào đó phù hợp để đi nhậu, và dù là cái lý do gì đi chăng nữa , thì cũng không thể xóa được cái thực tế là sự thích hưởng thụ của con người. Hai tên đàn em nghe được mời đi nhậu thì mắt sáng rỡ, toe toét gật đầu, quên đi cả những muộn phiền.
- " được, nếu đại ca có lòng thì chúng ta làm sao dám phụ lòng đại ca chứ?"
Nói đoạn cả ba tên kéo nhau đi cả , hướng về quán nhậu quen thuộc của bọn chúng.
Ba tên côn đồ kéo nhau tới con đường ăn nhậu, là con đường mở nhiều quán nhậu ở Đại La. Bọn chúng đến một quán nhậu quen của mình , là nơi mà bọn chúng thường xuyên tụ tập để hưởng thụ cuộc đời. Vốn dĩ tên mở quán nhậu này là một người cũng khá thân thiết với bọn chúng, là huynh đệ xã hội chơi chung với nhau. Trước đây bọn chúng là nhóm bốn tên chơi với nhau, nhưng tên này giải nghệ cuộc chơi , quyết tâm hoàn lương làm ăn đàng hoàng mà mở quán nhậu ở con đường ăn nhậu Đại La. Vì vậy mà nói, bọn chúng có thể xem như là một nhóm. Tên giải nghệ này mở một quán nhậu, cưới vợ sinh con làm ăn đàng hoàng tử tế, và lấy biển hiệu là "nhậu đệ nhất" . Ba tên côn đồ vừa vào trong tiệm "nhậu đệ nhất" thì tên chủ tiệm nhìn thấy đã vội vàng bước ra niềm nở.
- "Ôi... các vị huynh đệ lại đến đây nhậu đấy à ? Hãy mau vào đi, vào đi..."
Sự niềm nở hiện rõ lên khuôn mặt của người buôn bán, đôn đã lấy khăn lau bàn ghế mời chào. Cả ba tên côn đồ không nói gì, cứ thế ngồi phệt vào bàn, khuôn mặt đứa nào đứa nấy vẫn còn đang ngơ ngáo . Tên chủ tiệm ngạc nhiên khi thấy phản ứng của bọn chúng không như bình thường, hắn có chút ngập ngừng .
- "mọi người sao vậy? Không lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì à? Sao trông mọi người thấy có vẻ lạ vậy?"
Ba tên côn đồ quay sang nhìn tên chủ tiệm một cái, chúng lại thở dài rồi trầm ngâm không nói nữa, khiến tên chủ tiệm cũng thoáng chốc không biết làm gì. Tên chủ tiệm cảm thấy ngạc nhiên và tò mò. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Hắn toan hỏi tiếp, nhưng bất ngờ lúc này thấy có điều gì đó. Ở ngoài đường có bóng dáng một tên mặc bộ đồ nho sĩ màu đen, tay cầm quạt lông cũng màu đen, đầu đội mũ nho màu đen, trông rất thu hút. Tên này đạo mạo đi vô trong quán, hắn bước lại gần thì nhận ra là một chàng trai chỉ tầm 20 tuổi rất có nhan sắc. Sự xuất hiện của hắn rất kỳ lạ, bởi tên chủ tiệm này chưa từng gặp bao giờ, đoán chừng có lẽ là khách vãng lai. Tên nho sĩ mặc đồ đen này vừa bước vào, đã cầm quạt lông chỉ về phía bàn của ba tên côn đồ mà nói lớn.
- "Ông chủ, cái bàn này nhậu thứ gì, tất cả đều tính tiền cho ta . Hôm nay ta mời các vị anh hùng này một bữa no say, xin hãy cứ gọi món thoải mái."
Mới bước vào quán đã vung tay thoải mái như vậy, xem ra không phải là một kẻ tầm thường . Tên chủ quán ngơ ngác ngạc nhiên nhìn vị khách lạ mặt mới tới, mà ba tên côn đồ cũng tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn chúng với tên nho sĩ này chưa từng gặp nhau, vậy mà vừa bước vào đã đòi bao trọn gói cho bọn chúng, đây không phải là quá may mắn hay sao? Tên đại ca có chút nghi ngờ, hướng ánh mắt chế giễu về nho sĩ vừa xuất hiện mà mỉm cười một tiếng.
- " à há! Này vị nho sĩ kia, đừng có vội thể hiện mình như vậy. Bọn ta ăn nhậu là đều gọi những món ngon nhất , rượu cũng là loại rượu đắt tiền nhất , và mỗi lần ăn nhậu đều ăn một số lượng lớn. Chúng ta đã ăn chơi là ăn chơi tới bến, không phải là nhậu tầm thường dăm ba món sơ sài tráng miệng để mà huynh đệ có thể thoải mái bao trọn gói đâu."
Có vẻ như tên đại ca này đang muốn thử xem kẻ xuất hiện kia thực lực như thế nào, có xứng đáng để hắn tôn trọng hay không, cho nên mới nói ra những điều như vậy. Tên nho sĩ kia nghe thế thì cười nhạt một cái , rút trong người ra một nén vàng quăng cái cộp xuống bàn , hướng ánh mắt về phía chủ quán hỏi.
- " Này ông chủ , từng này đủ để ăn nhậu một bữa no say không?"
Tên chủ tiệm nhìn thấy một nén vàng trên bàn vội đưa tay đón lấy , đưa lên ngang tầm mắt xum xuê quan sát tỉ mỉ. Hắn xác nhận đây là vàng thật thì vô cùng vui mừng, lại nhìn xuống dưới bàn mà tính toán. Hắn cho rằng ăn nhậu chỉ ba người này thì không tới nửa nén vàng đâu, xem ra hôm nay thực sự có khách quý. Hắn hướng về phía vị khách kia toan nói gì đấy, nhưng chưa kịp mở mồm thì vị khách đã cười nhạt.
- " cứ dọn đồ ăn ra đây , còn dư bao nhiêu tiền thừa cho người hết."
Tên chủ quán khựng người một cái, cảm thấy hết sức là mơ hồ. Đi ăn nhậu mà đưa hẳn một nén vàng , thì rõ ràng là dư thừa nhiều rồi . Người này có thể thoải mái vung tiền được như vậy, chứng tỏ là người giàu có, xem ra hôm nay thật sự trúng mánh. Cảm nhận vận may đã tới, nghĩ rằng hôm nay là một ngày làm ăn thuận lợi, hắn vội cúi đầu nói.
- " được rồi , tiểu nhân nhất định sẽ phục vụ các vị khách đây chu đáo."
Đoạn quay sang hướng ba tên côn đồ mà bảo.
- " các vị huynh đệ , vẫn là những món như bình thường chứ?"
Ba tên côn đồ bình thường vô đây ăn nhậu cũng không phải là rượu ngon nhất, cũng chẳng phải là thức ăn ngon nhất. Bọn chúng vào đây ăn nhậu cũng rất là chi tiêu dè dặt , tính toán chi li từng đồng một, không phải là kẻ sang chảnh tiêu tiền như rác gì đâu. Chỉ vì hôm nay thấy có kẻ bao nên mạnh miệng nói vậy, ai ngờ kẻ kia lại chơi sang thật sự. Bọn chúng thấy người này quăng một nén vàng ra, cho rằng nén vàng ấy ăn chơi được thoải mái, liền hướng chủ tiệm mà nói.
- "Mang tất cả những món ngon nhất ra đây , và mang những bình rượu ngon nhất ra đây cho chúng ta."
Quả nhiên cơ hội đến thì không ai muốn bỏ lỡ. Bọn côn đồ thấy có người bao ăn nhậu, đương nhiên sẽ gọi những món ngon nhất, và gọi những bình rượu đắt tiền nhất, để không uổng phí cơ hội hiếm có này. Tên chủ tiệm thoáng một chút không hài lòng. Nếu bình thường ăn nhậu ba tên này chỉ tầm 3 nén bạc, nhưng bây giờ nếu gọi những món ngon nhất và rượu đắt tiền nhất, thì con số có thể lên tới 6 hoặc 7 nén bạc, vậy là hắn chỉ còn ăn tiền thừa được 3 nén bạc. Tuy là lòng tham như vậy , nhưng mà dù gì cũng phải chia sẻ cho nhau. Tên chủ tiệm mặc dù không vui trong lòng, nhưng vẫn giấu đi sự không vui ấy, khuôn mặt vẫn vui cười toe toét.
- "Được rồi , ngay bây giờ bổn tiệm sẽ vô làm ngay . Các vị khách quý đợi một chút, rượu thịt sẽ được đem lên ngay lập tức"
Nói đoạn quay lưng chạy một mặt thẳng vào trong bếp, bàn tay siết chặt nén vàng không buông, trong lòng nhiều cảm xúc khó tả.
- " Ta đã hỏi thăm được rồi, mỹ nữ xinh đẹp đấy không phải là vợ của tên tiết độ sứ, mà là đứa em gái của hắn, tên là Độc Cô Yên Nhiên."
Hai tên đàn em ồ lên, ánh mắt thoáng một tia hi vọng. Tên cao gầy trong lòng mơ mộng, vội nói ý kiến của mình.
- " Là em gái ư? Như vậy không phải là vợ , nghĩa là chúng ta có cơ hội, phải không?"
Khi mà tên cao gầy vừa thốt ra được những lời như vậy , khuôn mặt còn đang rạng rỡ, ngay lập tức đã chuyển sang muộn phiền mà thở dài giống tên râu quai nón , nhẹ nhàng lắc đầu. Tên lùn mập tâm trạng cũng không khác gì, hắn tự biết thân phận của mình không với được, cũng lắc đầu chán nản.
- " Không, làm gì có cơ hội gì chứ ? Người ta lá ngọc cành vàng, làm sao mà đến phiên những kẻ du thủ du thực như bọn mình?"
Trong những dòng suy nghĩ thực tế, nghĩ đến đây chúng lại liếc nhìn nhau một cái, đoạn cùng hướng về tên râu quai nón với ánh mắt tò mò. Giả như mà có cơ hội đi chăng nữa , thì cái tên đại ca kia cũng nuốt hết rồi, làm gì đến phiên bọn chúng có cơ hội. Rõ ràng trong ba tên thì cái tên râu quai nón kia là kẻ đứng đầu, và có dáng người trông dễ coi hơn cả. Hai tên đàn em một thì vừa cao vừa gầy , một vừa lùn vừa mập, chỉ cần nhìn vô thôi là biết cóc với rắn, sao có thể mơ tưởng đến thiên nga? Cả ba tên có vẻ đều rất là thực tế, hiểu rõ bản thân mình là ai và đang đứng ở đâu. Bọn chúng tên nào tên nấy thở dài ngắn ngẫm, nhưng mà cứ đứng đó thì cũng chẳng phải là điều hay, tên đại ca thở dài một tiếng vẫy tay nói.
- " Thôi được rồi , chúng ta đi nhậu thôi, đừng có đứng ở đây làm cái khỉ khô gì cả. Bây giờ ta dẫn anh em đi nhậu một chuyến, xem như là tận hưởng cuộc sống và quên đi những muộn phiền, bữa nhậu này ta mời."
Trên cuộc sống nhân sinh nơi trần thế, trong những lúc muộn phiền thế này thì nhậu chính là một khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Mà không chỉ có buồn mới nhậu đâu , mà vui cũng nhậu , không vui không buồn cũng nhậu , bởi nhậu là một cách hưởng thụ. Trong nhân sinh tứ khoái thì cái ăn là cái đứng đầu, và nhậu là cách hưởng thụ cái khoái này đỉnh nhất. Những người mê đắm trong ăn nhậu thường hay nghĩ ra một cái lý do nào đó phù hợp để đi nhậu, và dù là cái lý do gì đi chăng nữa , thì cũng không thể xóa được cái thực tế là sự thích hưởng thụ của con người. Hai tên đàn em nghe được mời đi nhậu thì mắt sáng rỡ, toe toét gật đầu, quên đi cả những muộn phiền.
- " được, nếu đại ca có lòng thì chúng ta làm sao dám phụ lòng đại ca chứ?"
Nói đoạn cả ba tên kéo nhau đi cả , hướng về quán nhậu quen thuộc của bọn chúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba tên côn đồ kéo nhau tới con đường ăn nhậu, là con đường mở nhiều quán nhậu ở Đại La. Bọn chúng đến một quán nhậu quen của mình , là nơi mà bọn chúng thường xuyên tụ tập để hưởng thụ cuộc đời. Vốn dĩ tên mở quán nhậu này là một người cũng khá thân thiết với bọn chúng, là huynh đệ xã hội chơi chung với nhau. Trước đây bọn chúng là nhóm bốn tên chơi với nhau, nhưng tên này giải nghệ cuộc chơi , quyết tâm hoàn lương làm ăn đàng hoàng mà mở quán nhậu ở con đường ăn nhậu Đại La. Vì vậy mà nói, bọn chúng có thể xem như là một nhóm. Tên giải nghệ này mở một quán nhậu, cưới vợ sinh con làm ăn đàng hoàng tử tế, và lấy biển hiệu là "nhậu đệ nhất" . Ba tên côn đồ vừa vào trong tiệm "nhậu đệ nhất" thì tên chủ tiệm nhìn thấy đã vội vàng bước ra niềm nở.
- "Ôi... các vị huynh đệ lại đến đây nhậu đấy à ? Hãy mau vào đi, vào đi..."
Sự niềm nở hiện rõ lên khuôn mặt của người buôn bán, đôn đã lấy khăn lau bàn ghế mời chào. Cả ba tên côn đồ không nói gì, cứ thế ngồi phệt vào bàn, khuôn mặt đứa nào đứa nấy vẫn còn đang ngơ ngáo . Tên chủ tiệm ngạc nhiên khi thấy phản ứng của bọn chúng không như bình thường, hắn có chút ngập ngừng .
- "mọi người sao vậy? Không lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì à? Sao trông mọi người thấy có vẻ lạ vậy?"
Ba tên côn đồ quay sang nhìn tên chủ tiệm một cái, chúng lại thở dài rồi trầm ngâm không nói nữa, khiến tên chủ tiệm cũng thoáng chốc không biết làm gì. Tên chủ tiệm cảm thấy ngạc nhiên và tò mò. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Hắn toan hỏi tiếp, nhưng bất ngờ lúc này thấy có điều gì đó. Ở ngoài đường có bóng dáng một tên mặc bộ đồ nho sĩ màu đen, tay cầm quạt lông cũng màu đen, đầu đội mũ nho màu đen, trông rất thu hút. Tên này đạo mạo đi vô trong quán, hắn bước lại gần thì nhận ra là một chàng trai chỉ tầm 20 tuổi rất có nhan sắc. Sự xuất hiện của hắn rất kỳ lạ, bởi tên chủ tiệm này chưa từng gặp bao giờ, đoán chừng có lẽ là khách vãng lai. Tên nho sĩ mặc đồ đen này vừa bước vào, đã cầm quạt lông chỉ về phía bàn của ba tên côn đồ mà nói lớn.
- "Ông chủ, cái bàn này nhậu thứ gì, tất cả đều tính tiền cho ta . Hôm nay ta mời các vị anh hùng này một bữa no say, xin hãy cứ gọi món thoải mái."
Mới bước vào quán đã vung tay thoải mái như vậy, xem ra không phải là một kẻ tầm thường . Tên chủ quán ngơ ngác ngạc nhiên nhìn vị khách lạ mặt mới tới, mà ba tên côn đồ cũng tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn chúng với tên nho sĩ này chưa từng gặp nhau, vậy mà vừa bước vào đã đòi bao trọn gói cho bọn chúng, đây không phải là quá may mắn hay sao? Tên đại ca có chút nghi ngờ, hướng ánh mắt chế giễu về nho sĩ vừa xuất hiện mà mỉm cười một tiếng.
- " à há! Này vị nho sĩ kia, đừng có vội thể hiện mình như vậy. Bọn ta ăn nhậu là đều gọi những món ngon nhất , rượu cũng là loại rượu đắt tiền nhất , và mỗi lần ăn nhậu đều ăn một số lượng lớn. Chúng ta đã ăn chơi là ăn chơi tới bến, không phải là nhậu tầm thường dăm ba món sơ sài tráng miệng để mà huynh đệ có thể thoải mái bao trọn gói đâu."
Có vẻ như tên đại ca này đang muốn thử xem kẻ xuất hiện kia thực lực như thế nào, có xứng đáng để hắn tôn trọng hay không, cho nên mới nói ra những điều như vậy. Tên nho sĩ kia nghe thế thì cười nhạt một cái , rút trong người ra một nén vàng quăng cái cộp xuống bàn , hướng ánh mắt về phía chủ quán hỏi.
- " Này ông chủ , từng này đủ để ăn nhậu một bữa no say không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên chủ tiệm nhìn thấy một nén vàng trên bàn vội đưa tay đón lấy , đưa lên ngang tầm mắt xum xuê quan sát tỉ mỉ. Hắn xác nhận đây là vàng thật thì vô cùng vui mừng, lại nhìn xuống dưới bàn mà tính toán. Hắn cho rằng ăn nhậu chỉ ba người này thì không tới nửa nén vàng đâu, xem ra hôm nay thực sự có khách quý. Hắn hướng về phía vị khách kia toan nói gì đấy, nhưng chưa kịp mở mồm thì vị khách đã cười nhạt.
- " cứ dọn đồ ăn ra đây , còn dư bao nhiêu tiền thừa cho người hết."
Tên chủ quán khựng người một cái, cảm thấy hết sức là mơ hồ. Đi ăn nhậu mà đưa hẳn một nén vàng , thì rõ ràng là dư thừa nhiều rồi . Người này có thể thoải mái vung tiền được như vậy, chứng tỏ là người giàu có, xem ra hôm nay thật sự trúng mánh. Cảm nhận vận may đã tới, nghĩ rằng hôm nay là một ngày làm ăn thuận lợi, hắn vội cúi đầu nói.
- " được rồi , tiểu nhân nhất định sẽ phục vụ các vị khách đây chu đáo."
Đoạn quay sang hướng ba tên côn đồ mà bảo.
- " các vị huynh đệ , vẫn là những món như bình thường chứ?"
Ba tên côn đồ bình thường vô đây ăn nhậu cũng không phải là rượu ngon nhất, cũng chẳng phải là thức ăn ngon nhất. Bọn chúng vào đây ăn nhậu cũng rất là chi tiêu dè dặt , tính toán chi li từng đồng một, không phải là kẻ sang chảnh tiêu tiền như rác gì đâu. Chỉ vì hôm nay thấy có kẻ bao nên mạnh miệng nói vậy, ai ngờ kẻ kia lại chơi sang thật sự. Bọn chúng thấy người này quăng một nén vàng ra, cho rằng nén vàng ấy ăn chơi được thoải mái, liền hướng chủ tiệm mà nói.
- "Mang tất cả những món ngon nhất ra đây , và mang những bình rượu ngon nhất ra đây cho chúng ta."
Quả nhiên cơ hội đến thì không ai muốn bỏ lỡ. Bọn côn đồ thấy có người bao ăn nhậu, đương nhiên sẽ gọi những món ngon nhất, và gọi những bình rượu đắt tiền nhất, để không uổng phí cơ hội hiếm có này. Tên chủ tiệm thoáng một chút không hài lòng. Nếu bình thường ăn nhậu ba tên này chỉ tầm 3 nén bạc, nhưng bây giờ nếu gọi những món ngon nhất và rượu đắt tiền nhất, thì con số có thể lên tới 6 hoặc 7 nén bạc, vậy là hắn chỉ còn ăn tiền thừa được 3 nén bạc. Tuy là lòng tham như vậy , nhưng mà dù gì cũng phải chia sẻ cho nhau. Tên chủ tiệm mặc dù không vui trong lòng, nhưng vẫn giấu đi sự không vui ấy, khuôn mặt vẫn vui cười toe toét.
- "Được rồi , ngay bây giờ bổn tiệm sẽ vô làm ngay . Các vị khách quý đợi một chút, rượu thịt sẽ được đem lên ngay lập tức"
Nói đoạn quay lưng chạy một mặt thẳng vào trong bếp, bàn tay siết chặt nén vàng không buông, trong lòng nhiều cảm xúc khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro