Bạch Đạo Sư

Những Tấm Áo Mớ...

Vạn Vân Phong

2024-11-24 11:05:01

Vạn Vân Phong cẩn thận đi trở về lại nhà, nơi hoang tàn đổ nát ấy chìm trong màn đêm tĩnh lặng . Không như những làng xóm khác buổi tối vẫn còn có ánh đèn, cái làng hoang tàn này thậm chí không một ánh nến . Những đứa trẻ đã trốn vào trong nhà hết , ẩn mình trong bóng đêm . Cũng như thú rừng, ban đêm với những đứa trẻ này chính là khoảng thời gian phải lẩn trốn. Nhìn ngôi làng trong bóng tối , chẳng thấy một thứ gì đó gọi là sức sống của con người . Vạn Vân Phong cõng Hằng nhi đi đến trước cửa, nhìn thấy mọi thứ im lìm như vậy thì gọi lớn.

- " các em ơi , ta đã về đây..."

Không có một tiếng động, không một tiếng trả lời , mọi thứ vẫn cứ im lìm như nó vẫn thế. Hằng nhi ở sau lưng hắn cười tủm tỉm .

- "Do cuộc sống có nhiều khó khăn, nên ban đêm muội dặn tụi nhỏ là trốn hết trong nhà, đừng có xuất hiện kẻo gặp nguy hiểm . Tụi nhỏ chỉ là những đứa trẻ, dù là gặp con người hay gặp thú dữ đều không thể đương đầu được, cho nên đã trốn hết cả rồi , huynh gọi họ không ra đâu"

Vân Phong nghe vậy thì hiểu chuyện, nở một nụ cười dịu dàng mà nói.

- " vậy thì muội gọi bọn trẻ ra đi , ta có chuyện muốn nói"

Hằng nhi mỉm cười, quên luôn chuyện mình vẫn đang ngồi trên lưng người ấy. Nàng tự hỏi"chuyện muốn nói" ở đây là chuyện gì? Và có lẽ nàng cũng hiểu . Nàng gọi lớn.

- " các em ơi , chị đã về rồi đây... các em ra đây hết đi..."

Nghe giọng nói quen thuộc cất lên, đám trẻ bắt đầu chuyển động, lộp cộp trong nhà bò ra. Bọn nhỏ nhìn Hằng nhi và Vân Phong với đôi mắt hiếu kỳ, bọn trẻ ngạc nhiên hỏi.

- " Hằng tỷ , tại sao tỷ lại về đây? Hằng tỷ không đi làm à , tại sao đại ca lại cõng tỷ về, có chuyện gì xảy ra với tỷ sao?"

Khuôn mặt của bọn trẻ lo lắng khi thấy Vân Phong cõng Hằng tỷ của chúng trở về . Đúng là khi yêu nhau người ta không bình thường thật , đã về tới nơi thì thả xuống đi, vẫn còn cứ cõng trên lưng như vậy sao? Vân Phong nghe bọn trẻ vậy thì hiểu chuyện, bật cười chống chế.

- " a ha ha... Hằng tỷ không sao cả, ta cõng Hằng tỷ đi về vì đây là một phong tục của quê hương ta "

Phong tục quê hương sao? Bọn trẻ tròn xoe mắt nhìn nhau ngạc nhiên. Vân Phong lúc này thả Hằng nhi ra, để nàng đứng xuống đất. Nàng đứng thẳng, hai tay dang rộng ra vẻ mình hoàn toàn khỏe mạnh, sau đó quay sang nhìn Vân Phong mà mỉm cười. Bọn trẻ thấy Hằng tỷ khỏe mạnh thì vui lắm, nhưng mà ngơ ngác không hiểu chuyện. Tối nay ánh trăng sáng, Vân Phong dưới ánh trăng hướng về phía tất cả lũ trẻ mà nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- " Đại ca đây đã quyết định sẽ kết hôn với Hằng tỷ, và sẽ thay Hằng tỷ chăm sóc tất cả các em"

Ánh trăng huyền ảo soi sáng bạch y nhân, làm nền cho một lời tuyên bố đanh thép. Đám trẻ nghe xong đều há hốc mồm ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã reo lên sung sướng.

- " òa... thật sao? Đại ca sẽ kết hôn cùng Hằng tỷ à? Sẽ ở đây luôn với chúng em , có phải không?"

- " Ôi thích quá, kể từ nay sẽ được ăn thịt thường xuyên rồi, được đại ca chăm lo rồi , mừng quá"

Đám trẻ reo lên thích thú, đều vô cùng sung sướng, mà Hằng nhi lúc này tựa sát Vân Phong, ôm lấy tay hắn. Vân Phong lúc cao hứng cũng không quên nói tiếp.

- " ta cõng Hằng tỷ về đây vì đó là một tập tục, chú rể sẽ cõng cô dâu trở về nhà. Kể từ nay, Hằng tỷ sẽ không đi làm mỗi đêm nữa, mà ở đây chăm sóc cho các em. Việc đi làm kiếm tiền sẽ là việc của ta, các em có vui không?"

Đám trẻ vỗ tay mừng rỡ sung sướng, cuối cùng thì điều mong ước của chúng cũng thành hiện thực. Hằng nhi nghe hắn nói chuyện nghi lễ cõng cô dâu thì biết hắn nói xạo , nhưng có lẽ nàng đã quen rồi, nàng không phản đối điều gì . Khung cảnh ngôi làng bây giờ trở nên náo nhiệt, bon trẻ vui mừng vui đùa dưới ánh trăng. Đây là buổi tối đầu tiên sau sự kiện thảm sát, mà bọn trẻ thức ra ngoài chơi tối thế này . Bởi trước đây mỗi tối chúng đều phải chui vào nhà trốn thật kỹ, không dám gây ra dù chỉ một tiếng động nhỏ. Vân Phong lúc này đi nhóm một bếp lửa lớn, nấu một nồi nước lớn, ánh sáng thắp lên ở giữa sân. đám trẻ quây quần lại, bọn chúng đều vui sướng lắm khi đón tiếp một thành viên mới , cũng là người sẽ bảo vệ chúng sau này . Vân Phong bằng một cách kín đáo, lấy trong túi không gian ra một xấp đồ đưa tới trước mà bảo.

- " này các em, ta đã mua cho mỗi người một bộ áo mới , các đệ các muội xem thử coi"

10 đứa trẻ reo lên ngạc nhiên cùng với sự sung sướng, vỗ tay đôm đốp , mà Hằng nhi cũng thấy bất ngờ . Nàng nhớ lúc hắn cõng nàng về đây có thấy hắn mang theo cái gì đâu , vậy mà đùng một cái lôi ra một đống quần áo như vậy, không phải là vẽ bùa gì đó chứ? Vân Phong đem quần áo ra bắt đầu phát cho từng đứa trẻ . Với ánh mắt của mình, hắn đã nhìn qua và biết kích cỡ của từng đứa trẻ mà mua quần áo . Những bộ đồ này là hắn mua trong trấn lúc chiều, bây giờ đem ra phát cho mỗi đứa một cái. Bọn trẻ được mặc áo mới , vui vẻ cười sung sướng hạnh phúc, chơi đùa khoe áo mới. Không khí buổi tối này tỏa ra một hơi ấm hạnh phúc dịu êm, tựa như hơi ấm gia đình. Hằng nhi chứng kiến mọi chuyện, cảm thấy con tim rộn ràng, mơ ước vào một tương lai hạnh phúc . Bọn trẻ sau khi mặc áo mới vui vẻ, lại nhìn thấy Hằng nhi đang ngồi đó, một đứa trẻ bước tới bên Vân Phong mà hỏi.

- " đại ca mua áo cho mọi người , sao không mua áo cho Hằng tỷ? Áo của Hằng tỷ đâu?"

Câu hỏi ngây ngô của đứa trẻ ngây thơ, không có quá nhiều suy nghĩ. Hằng nhi nghe vậy thì xấu hổ , cái này là được voi đòi tiên sao? Đã nhận được áo rồi, còn đòi này kia, nàng vội xua tay.

- " em đừng có đòi hỏi như thế, chị không cần đồ áo mới đâu. Chị mặc vậy được rồi, đừng có nghĩ cho chị nhiều như vậy"

Hằng nhi vừa nói xong, đứa trẻ lớn tuổi nhất cũng bước lại nói.

- " đúng vậy, đại ca mua áo cho chúng ta là đã hết một số tiền rồi, sao lại đòi hỏi thêm được nữa chứ? Chúng ta sau này lớn lên đi làm, lúc đó có thể kiếm tiền mua cho Hằng tỷ bộ mới, và mua cả áo cho đại ca nữa "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đứa trẻ chỉ mới bấy nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến chuyện tương lai rồi sao? Lại còn nghĩ đến chuyện mua áo cho đại ca, nào có biết kẻ đó là một người rất giàu có. Với sự suy nghĩ như vậy, khiến Vân Phong cảm thấy thích thú, hắn bật cười hướng hai đứa trẻ ấy mà nói .

- " rất tốt, hai đệ thật biết suy nghĩ . Người thì biết suy nghĩ thế này, người thì biết suy nghĩ thế kia, đều là những suy nghĩ tốt . Thực ra ta có mua áo cho Hằng tỷ, chỉ là chưa dùng đến mà thôi"

Nói xong lấy ra một bộ đồ phụ nữ trông rất là bắt mắt. Nguyệt Hằng nhìn thấy bộ đồ ấy thì ồ lên ngạc nhiên, xen lẫn thích thú.

- " Phong lang, chàng mua từ bao giờ, sao thiếp Không biết vậy? Bộ đồ này là mua cho thiếp sao?"

Vân Phong không nói gì, đưa bộ áo mới tới cho Nguyệt Hằng với một nụ cười trên môi. Nàng vội đón lấy, đưa lên ướm thử, cảm thấy bộ này thật sự rất đẹp và không hề rẻ tiền chút nào . Ánh mắt có chút suy nghĩ cho người ấy, như muốn hỏi "có đắt lắm không?" . Đáp lại ánh mắt ấy, hắn chỉ mỉm cười gật đầu, ý muốn nói là nàng không phải lo lắng chuyện tiền bạc. Đôi tình nhân nhìn nhau, lúc này nước trong nồi cũng sắp sôi. Vân Phong liền chỉ tay vào nồi nước, hướng Hằng nhi mà nói.

- " chúng ta bắt đầu nghi lễ tẩy trần chứ?"

Hằng nhi thoáng khựng người, cái nghi lễ tẩy trần ấy là nàng xin hắn cho nàng bảy ngày tắm rửa, bây giờ hắn đã muốn bắt đầu rồi sao? Đứa trẻ bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

- " nghi lễ tẩy trần là gì vậy? Đại ca nói cho đệ biết với"

Sự tò mò của trẻ thơ luôn là một cái gì đó khiến người khác vui vẻ . Vân Phong gật đầu, hắn hướng về nồi nước kia mà bảo.

- " trong 7 ngày tới, ta sẽ thực hiện nghi lễ tẩy trần, đó là chú rể sẽ nấu nước ấm để tắm cho cô dâu."

" a... thì ra là vậy..." Bọn trẻ nghe vậy lại reo lên sung sướng, mà Hằng nhi thì tủm tỉm cười . Cái nghi lễ ấy không phải do nàng mới nghĩ ra đó sao? Chẳng qua chỉ là một lời thỉnh cầu, cũng chẳng phải nghi lễ gì cả, mà hắn lại nói tỉnh bơ như vậy. Dù sao như vậy cũng tốt, những đứa trẻ không nên biết về quá khứ làm việc của nàng . Nàng trong lòng cảm thấy được yêu thương quan tâm nên rất hạnh phúc. Vân Phong bước ra cái nồi nước, bê nồi lên mà nói .

- "được rồi, vào sau nhà tắm rửa rồi mặc áo mới cho bọn nhỏ nó ngắm nào"

Nói xong bê nồi nước đi, mà Hằng nhi cũng lặng lẽ đi theo hắn . Bọn nhỏ nghe vậy thì rất thích thú, đều rất mong đợi xem Hằng tỷ của bọn chúng mặc áo mới sẽ đẹp như thế nào, trong lòng mong chờ lắm. Hai người vào phía sau nhà tắm rửa, Vân Phong lấy nước lạnh hòa vào nước nóng để đạt đến độ ấm nhất định, quay sang nhìn Hằng nhi đang cởi quần áo trên người mình . Nàng thoáng chốc đã lõa lồ tới bên cạnh hắn và ngồi xuống, hắn múc từng gầu nước dịu dàng gội lên mái tóc của nàng, tưới lên cơ thể của thiếu nữ . Nước ấm quấn lấy cơ thể nàng, tựa như tình yêu thương của hắn bao bọc nàng vậy . Hắn dịu dàng nhẹ nhàng đổ từng gầu nước cho nàng tắm rửa cẩn thận, tẩy rửa cơ thể của mình. Nước nhẹ nhàng chảy xuống, tưới những dòng nước ấm rửa trôi đi những ô uế trên cơ thể của người thiếu nữ đáng thương ấy. Nàng ngước lên nhìn người đàn ông của cuộc đời mình mà nở một nụ cười mãn nguyện. Người đàn ông ấy đang tắm gội cho nàng, nhận được nụ cười của nàng thì hắn cũng đáp lại bằng một nụ cười của hắn, một nụ cười vui vẻ. Trong bóng tối của núi rừng biên giới, trong một ngôi làng hoang tàn đổ nát, nơi chỉ có chết chóc và đau thương, lại đang nảy sinh ra những đóa hoa của hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Đạo Sư

Số ký tự: 0