Niềm Vui Gặp Lạ...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Từ ngày Xuân nhi trở về, mụ dì ghẻ không còn đánh em nữa. Mỗi lần tức giận thì mụ lại nhìn vào con dao mà Khúc chủ đưa cho thì cơn nóng giận của mụ tự khắc giảm nhiệt. Cũng mười ngày từ lúc Xuân nhi trở về, lúc này bên ngoài xuất hiện một nhóm người. Một tiếng gọi lớn từ một người trong đó.
- " Trang và Thái có nhà không?"
Lập tức trong nhà, mụ dì ghẻ chạy ra. Vừa mở cửa đã thấy Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh Hữu Hoàng đứng đó, mụ lập tức đon đả cười nói.
- " ai da... thì ra Khúc công tử và trưởng binh tới chơi. Hân hạnh, hân hạnh "
Khúc Thừa Dỗ lúc này ngó vào trong nhà không thấy ai, liền ngước đầu hỏi.
- " cô cô, Xuân nhi đâu rồi?"
Mụ dì ghẻ thuộc loại thượng đội hạ đạp, nghe Khúc công tử hỏi thăm thì miệng dẻo quẹo mà cười nói.
- " ai da, Xuân nhi bây giờ đang thả trâu ngoài đồng. Để ta đi ra ngoài gọi nó về"
Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thoáng không vui. Xem ra Xuân nhi về đây vẫn phải làm lụng như trước. Cậu nheo mắt.
- " không cần đâu, để ta tự ra tìm muội ấy"
Khúc Thừa Dỗ không ưa mụ này, mà mụ này có vẻ cũng không ưa cậu. Nếu không phải cậu là con trai độc nhất của phú hộ Khúc Thừa Dụ thì mụ hóa sư tử ngay. Trưởng binh cũng không ưa lắm, nhưng mà mụ vẫn là dì ghẻ của Xuân nhi. Trưởng binh rút ra một nén bạc đưa cho mụ dì ghẻ mà nói.
- " ta nhận lệnh của chủ nhân hộ vệ thiếu chủ đi chơi. Nén bạc này là chủ nhân trả cho ngươi để Xuân nhi được nghỉ ngơi hôm nay. Nhận lấy "
Mụ dì ghẻ nhìn nén bạc thì mắt sáng rực lên. Nói như trưởng binh thì có nghĩa là mỗi lần Khúc công tử đến đây chơi thì mụ đều sẽ nhận được nén bạc như vậy. Trong thoáng chốc mụ thấy Xuân nhi là cái xẻng xúc bạc rồi. Mụ cười toe toét đón lấy nén bạc mà cúi đầu.
- " nhờ trưởng binh nhắn lại với phú ông là tiện nữ rất biết ơn. Xuân nhi đang ở ngoài đồng, để tiện nữ dẫn các vị đi"
Khúc Thừa Dỗ không mấy thiện cảm, cậu lắc đầu.
- " không cần, ta tự biết đường đi"
Nói xong liền bước chân đi thẳng, đội hộ vệ liền bước theo sau. Mụ dì ghẻ lúc này không quan tâm tiểu tiết nữa, vì trọng điểm là nén bạc trên tay. Với một gia đình nông dân thì nén bạc này có giá trị không nhỏ, và mỗi lần vị khách nhỏ tuổi kia ghé thăm là mụ lại có một nén như thế này. Mụ cười khúc khích, ôm nén bạc bước vào trong nhà.
Khúc Thừa Dỗ chạy theo con đường mà cậu biết để đến điểm mà cậu và Xuân nhi gặp nhau lần trốn chạy ấy. Đi xuyên qua những ruộng lúa thì cũng tới được đồng cỏ nơi mà Xuân nhi đang chăn trâu. Thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang dắt trâu, cậu bé với tay gọi lớn
- " Xuân nhi, huynh đến chơi với muội đây"
Xuân nhi đang dắt trâu đi, nghe tiếng gọi thì quay lại nhìn. Em mừng rỡ khi thấy Khúc Thừa Dỗ đang chạy về phía mình, em tươi tắn vẫy tay liên tục.
- " Dỗ ca, muội ở đây, ở đây "
Hai đứa trẻ chạy lại nắm tay nhau vô cùng hạnh phúc. Nụ cười trẻ thơ của hai đứa trẻ gặp lại nhau chỉ sau mười ngày xa cách. Khúc Thừa Dỗ nhìn thấy lại nụ cười thiên thần của Xuân nhi thì vui lắm, ân cần hỏi thăm.
- " Xuân nhi, muội dạo này khỏe không, dì ghẻ còn hay đánh muội nữa không? Có gì uất ức cứ nói cho huynh biết, huynh sẽ nói phụ thân bảo vệ muội"
Mặc dù nhìn Xuân nhi không có vết thương gì, nhưng cậu bé vẫn lo lắng. Xuân nhi lúc này đưa một ngón tay lên miệng, đôi mắt ngây thơ.
- " từ lúc trở về đến giờ muội thấy dì ghẻ dễ tính đi nhiều lắm, chưa thấy đánh muội lần nào. Mà công việc thì muội được giảm bớt đi một chút"
Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì mừng rỡ, xem ra sự can thiệp của phụ thân đã có tác dụng. Xuân nhi lại cười tươi tắn, búng tay một cái.
- " à phải rồi, để muội đi cột trâu lại đã, rồi quay lại chơi với huynh "
Khúc Thừa Dỗ cười híp mí gật đầu. Xuân nhi lúc này dắt trâu tới một đám cỏ tươi tốt nhất, đóng cọc cột trâu lại rồi lon ton trở về. Khúc Thừa Dỗ nhìn Xuân nhi đến bên cạnh mình, lúc này lấy ra một hộp gỗ mà nói.
- "ta có đem theo ít món ăn ngon, chúng mình cùng ăn nhé "
Xuân nhi nghe nói có đồ ăn ngon thì rất vui. Những tháng ngày ăn cơm chan nước mắm của em đã qua rồi, nhưng không có nghĩa là em được ăn uống đầy đủ như con người ta. Bữa cơm của em đơn giản là nhiều hơn một chút, có thêm một chút cá chút rau mà thôi. Khoảng thời gian ở trong Khúc gia trang em không những không bị bắt làm việc quần quật mà còn được ăn rất nhiều cá thịt, đối với em mà nói thì đó là khoảng thời gian sung sướng nhất trong cuộc đời. Xuân nhi nhìn hộp gỗ của cậu bé mà reo lên sung sướng.
- " a....hoan hô, có đồ ăn ngon rồi"
Khúc Thừa Dỗ nhìn thấy Xuân nhi vui mừng hớn hở như vậy thì cậu hạnh phúc lắm. Không để Xuân nhi chờ lâu, cậu đặt hộp gỗ xuống và bắt đầu mở nắp ra.
" OÀ ..." Xuân nhi thốt lên một tiếng khi mà ngay lập tức thấy một con gà luộc nguyên con, nước miếng tuôn ra. Khúc Thừa Dỗ đặt đĩa thịt gà ra mà nói.
- " đây, muội chắc thèm lắm rồi, cứ ăn đi đừng ngại"
Vừa nói vừa lấy ra một đĩa xôi bên trong ra ngoài. Xôi nguyên đĩa, gà nguyên con . Xuân nhi xoa đôi bàn tay với nhau, tủm tỉm cười e ngại.
- " Dỗ ca, chúng mình cùng ăn nhé"
Khúc Thừa Dỗ nghe câu nói này lại nhớ đến kỷ niệm lúc ăn chén cơm chan nước mắm của Xuân nhi. Đối với cậu thì đó là chén cơm ngon nhất cuộc đời. Bây giờ nhìn thức ăn dư thừa thế này lại nhớ đến cảnh Xuân nhi bốc trộm cơm chó ăn để nhường cơm cho mình, bất giác nước mắt lại chảy ra. Xuân nhi nhìn thấy nước mắt của Khúc Thừa Dỗ thì ngạc nhiên lắm.
- " Dỗ ca, tại sao huynh lại khóc? Muội làm gì sai sao?"
Khúc Thừa Dỗ giật mình, vội vàng lau nước mắt mà xua tay.
- " không có, làm gì có. Ta đâu có khóc đâu"
Xuân nhi ngơ ngác nhìn, rõ ràng là đang khóc mà còn chối. Khúc Thừa Dỗ lúc này cúi người xé một miếng thịt gà ngon nhất, vươn người đút cho Xuân nhi.
- " đây, miếng này cho muội. Ăn đi, ngon lắm đấy"
Xuân nhi sung sướng ngậm lấy miếng thịt được đút cho . Nhai miếng thịt ngon lành đó, nước thịt tan ra như hòa vào trong miệng, thấm đều dịch vị. Em sung sướng thốt lên.
- " ngon quá, cảm ơn Dỗ ca"
Khúc Thừa Dỗ trước giờ chưa từng túng thiếu điều gì, ăn những món ăn này nhiều đến ngán. Cậu xé thêm một miếng nữa đút tới.
- " ăn nữa đi, ở nhà ta còn nhiều lắm, vậy nên chỗ này muội muốn ăn bao nhiêu cũng được "
Khúc Thừa Dỗ thật sự hạnh phúc khi nhìn thấy sự sung sướng của Xuân nhi, mà Xuân nhi cũng rất hạnh phúc khi được yêu thương chiều chuộng. Cái cảm giác được yêu thương này em đã không còn được có nữa từ khi mẹ em rời bỏ thế gian này.
Hai đứa trẻ này đang đem lại hạnh phúc cho nhau, và dường như định mệnh đã kết nối đôi trẻ này. Cảm thụ và hạnh phúc.
- " Trang và Thái có nhà không?"
Lập tức trong nhà, mụ dì ghẻ chạy ra. Vừa mở cửa đã thấy Khúc Thừa Dỗ và trưởng binh Hữu Hoàng đứng đó, mụ lập tức đon đả cười nói.
- " ai da... thì ra Khúc công tử và trưởng binh tới chơi. Hân hạnh, hân hạnh "
Khúc Thừa Dỗ lúc này ngó vào trong nhà không thấy ai, liền ngước đầu hỏi.
- " cô cô, Xuân nhi đâu rồi?"
Mụ dì ghẻ thuộc loại thượng đội hạ đạp, nghe Khúc công tử hỏi thăm thì miệng dẻo quẹo mà cười nói.
- " ai da, Xuân nhi bây giờ đang thả trâu ngoài đồng. Để ta đi ra ngoài gọi nó về"
Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thoáng không vui. Xem ra Xuân nhi về đây vẫn phải làm lụng như trước. Cậu nheo mắt.
- " không cần đâu, để ta tự ra tìm muội ấy"
Khúc Thừa Dỗ không ưa mụ này, mà mụ này có vẻ cũng không ưa cậu. Nếu không phải cậu là con trai độc nhất của phú hộ Khúc Thừa Dụ thì mụ hóa sư tử ngay. Trưởng binh cũng không ưa lắm, nhưng mà mụ vẫn là dì ghẻ của Xuân nhi. Trưởng binh rút ra một nén bạc đưa cho mụ dì ghẻ mà nói.
- " ta nhận lệnh của chủ nhân hộ vệ thiếu chủ đi chơi. Nén bạc này là chủ nhân trả cho ngươi để Xuân nhi được nghỉ ngơi hôm nay. Nhận lấy "
Mụ dì ghẻ nhìn nén bạc thì mắt sáng rực lên. Nói như trưởng binh thì có nghĩa là mỗi lần Khúc công tử đến đây chơi thì mụ đều sẽ nhận được nén bạc như vậy. Trong thoáng chốc mụ thấy Xuân nhi là cái xẻng xúc bạc rồi. Mụ cười toe toét đón lấy nén bạc mà cúi đầu.
- " nhờ trưởng binh nhắn lại với phú ông là tiện nữ rất biết ơn. Xuân nhi đang ở ngoài đồng, để tiện nữ dẫn các vị đi"
Khúc Thừa Dỗ không mấy thiện cảm, cậu lắc đầu.
- " không cần, ta tự biết đường đi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong liền bước chân đi thẳng, đội hộ vệ liền bước theo sau. Mụ dì ghẻ lúc này không quan tâm tiểu tiết nữa, vì trọng điểm là nén bạc trên tay. Với một gia đình nông dân thì nén bạc này có giá trị không nhỏ, và mỗi lần vị khách nhỏ tuổi kia ghé thăm là mụ lại có một nén như thế này. Mụ cười khúc khích, ôm nén bạc bước vào trong nhà.
Khúc Thừa Dỗ chạy theo con đường mà cậu biết để đến điểm mà cậu và Xuân nhi gặp nhau lần trốn chạy ấy. Đi xuyên qua những ruộng lúa thì cũng tới được đồng cỏ nơi mà Xuân nhi đang chăn trâu. Thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang dắt trâu, cậu bé với tay gọi lớn
- " Xuân nhi, huynh đến chơi với muội đây"
Xuân nhi đang dắt trâu đi, nghe tiếng gọi thì quay lại nhìn. Em mừng rỡ khi thấy Khúc Thừa Dỗ đang chạy về phía mình, em tươi tắn vẫy tay liên tục.
- " Dỗ ca, muội ở đây, ở đây "
Hai đứa trẻ chạy lại nắm tay nhau vô cùng hạnh phúc. Nụ cười trẻ thơ của hai đứa trẻ gặp lại nhau chỉ sau mười ngày xa cách. Khúc Thừa Dỗ nhìn thấy lại nụ cười thiên thần của Xuân nhi thì vui lắm, ân cần hỏi thăm.
- " Xuân nhi, muội dạo này khỏe không, dì ghẻ còn hay đánh muội nữa không? Có gì uất ức cứ nói cho huynh biết, huynh sẽ nói phụ thân bảo vệ muội"
Mặc dù nhìn Xuân nhi không có vết thương gì, nhưng cậu bé vẫn lo lắng. Xuân nhi lúc này đưa một ngón tay lên miệng, đôi mắt ngây thơ.
- " từ lúc trở về đến giờ muội thấy dì ghẻ dễ tính đi nhiều lắm, chưa thấy đánh muội lần nào. Mà công việc thì muội được giảm bớt đi một chút"
Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì mừng rỡ, xem ra sự can thiệp của phụ thân đã có tác dụng. Xuân nhi lại cười tươi tắn, búng tay một cái.
- " à phải rồi, để muội đi cột trâu lại đã, rồi quay lại chơi với huynh "
Khúc Thừa Dỗ cười híp mí gật đầu. Xuân nhi lúc này dắt trâu tới một đám cỏ tươi tốt nhất, đóng cọc cột trâu lại rồi lon ton trở về. Khúc Thừa Dỗ nhìn Xuân nhi đến bên cạnh mình, lúc này lấy ra một hộp gỗ mà nói.
- "ta có đem theo ít món ăn ngon, chúng mình cùng ăn nhé "
Xuân nhi nghe nói có đồ ăn ngon thì rất vui. Những tháng ngày ăn cơm chan nước mắm của em đã qua rồi, nhưng không có nghĩa là em được ăn uống đầy đủ như con người ta. Bữa cơm của em đơn giản là nhiều hơn một chút, có thêm một chút cá chút rau mà thôi. Khoảng thời gian ở trong Khúc gia trang em không những không bị bắt làm việc quần quật mà còn được ăn rất nhiều cá thịt, đối với em mà nói thì đó là khoảng thời gian sung sướng nhất trong cuộc đời. Xuân nhi nhìn hộp gỗ của cậu bé mà reo lên sung sướng.
- " a....hoan hô, có đồ ăn ngon rồi"
Khúc Thừa Dỗ nhìn thấy Xuân nhi vui mừng hớn hở như vậy thì cậu hạnh phúc lắm. Không để Xuân nhi chờ lâu, cậu đặt hộp gỗ xuống và bắt đầu mở nắp ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" OÀ ..." Xuân nhi thốt lên một tiếng khi mà ngay lập tức thấy một con gà luộc nguyên con, nước miếng tuôn ra. Khúc Thừa Dỗ đặt đĩa thịt gà ra mà nói.
- " đây, muội chắc thèm lắm rồi, cứ ăn đi đừng ngại"
Vừa nói vừa lấy ra một đĩa xôi bên trong ra ngoài. Xôi nguyên đĩa, gà nguyên con . Xuân nhi xoa đôi bàn tay với nhau, tủm tỉm cười e ngại.
- " Dỗ ca, chúng mình cùng ăn nhé"
Khúc Thừa Dỗ nghe câu nói này lại nhớ đến kỷ niệm lúc ăn chén cơm chan nước mắm của Xuân nhi. Đối với cậu thì đó là chén cơm ngon nhất cuộc đời. Bây giờ nhìn thức ăn dư thừa thế này lại nhớ đến cảnh Xuân nhi bốc trộm cơm chó ăn để nhường cơm cho mình, bất giác nước mắt lại chảy ra. Xuân nhi nhìn thấy nước mắt của Khúc Thừa Dỗ thì ngạc nhiên lắm.
- " Dỗ ca, tại sao huynh lại khóc? Muội làm gì sai sao?"
Khúc Thừa Dỗ giật mình, vội vàng lau nước mắt mà xua tay.
- " không có, làm gì có. Ta đâu có khóc đâu"
Xuân nhi ngơ ngác nhìn, rõ ràng là đang khóc mà còn chối. Khúc Thừa Dỗ lúc này cúi người xé một miếng thịt gà ngon nhất, vươn người đút cho Xuân nhi.
- " đây, miếng này cho muội. Ăn đi, ngon lắm đấy"
Xuân nhi sung sướng ngậm lấy miếng thịt được đút cho . Nhai miếng thịt ngon lành đó, nước thịt tan ra như hòa vào trong miệng, thấm đều dịch vị. Em sung sướng thốt lên.
- " ngon quá, cảm ơn Dỗ ca"
Khúc Thừa Dỗ trước giờ chưa từng túng thiếu điều gì, ăn những món ăn này nhiều đến ngán. Cậu xé thêm một miếng nữa đút tới.
- " ăn nữa đi, ở nhà ta còn nhiều lắm, vậy nên chỗ này muội muốn ăn bao nhiêu cũng được "
Khúc Thừa Dỗ thật sự hạnh phúc khi nhìn thấy sự sung sướng của Xuân nhi, mà Xuân nhi cũng rất hạnh phúc khi được yêu thương chiều chuộng. Cái cảm giác được yêu thương này em đã không còn được có nữa từ khi mẹ em rời bỏ thế gian này.
Hai đứa trẻ này đang đem lại hạnh phúc cho nhau, và dường như định mệnh đã kết nối đôi trẻ này. Cảm thụ và hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro