Xin Cưới
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Thấm thoát thời gian trôi qua đã tám năm. Trong khoảng thời gian đó Khúc Thừa Dỗ liên tục tới thăm Xuân nhi. Lúc này cũng vậy, hai người họ đang ở cánh đồng mà Xuân nhi chăn trâu. Khúc Thừa Dỗ xé một miếng thịt gà đưa tới đút cho mỹ nữ ngồi trước mặt mình. Xuân nhi bây giờ đã là thiếu nữ 16 tuổi xinh đẹp nhất làng, không còn là bé gái tám tuổi ngày ấy nữa. Tuy đã lớn, cô vẫn thích được cưng chiều, được đút cho ăn như hồi bé. Khúc Thừa Dỗ bây giờ cũng đã 18 tuổi, là một chàng trai trưởng thành khôi ngô tuấn tú. Thời gian trôi qua đôi trẻ trưởng thành và đã biết thế nào là tình yêu, cảm nhận được nỗi niềm nhung nhớ yêu thương, trao trọn tình yêu cho nhau. Ở Giao Chỉ có câu " gái thập tam nam thập lục" , hàm ý đây là tuổi dựng vợ gả chồng. Thế nhưng đôi trẻ này đã vượt qua ngưỡng tảo hôn thời phong kiến nhưng vẫn chưa kết hôn . Lý do không phải gì quá ghê gớm, chỉ là Khúc chủ muốn dùng Xuân nhi làm mục tiêu phấn đấu cho Khúc Thừa Dỗ chăm chỉ học hành. 18 tuổi là tuổi để được lên kinh đô ứng thí. Khúc chủ muốn con mình thi cử công danh rồi mới cho cưới vợ. Khúc Thừa Dỗ lúc này nắm tay Xuân nhi mà nói.
- " tháng sau huynh phải đến giang đông thi cử , chắc phải ba tháng mới trở về. Chuyến đi này dù có đậu công danh hay không thì phụ thân cũng không ngăn cản huynh và muội thành hôn. Vậy nên trước khi đi thi, huynh muốn đem sính lễ đến dạm hỏi trước. Muội thấy thế nào?"
Khúc chủ đã dùng tình yêu làm động lực phấn đấu cho con trai, và cũng không đặt mục tiêu quá cao cho con mình. Xuân nhi nhìn Khúc Thừa Dỗ với đôi mắt âu yếm, ngại ngùng nói.
- " thì...huynh cứ về thưa chuyện với cha mẹ muội, chứ muội nào dám chê bai gì. Được gả cho huynh là may mắn lớn nhất của muội rồi, muội lúc nào cũng mong chờ ngày này "
Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì sung sướng lắm, siết chặt bàn tay Xuân nhi hơn.
- " được rồi, vậy bây giờ ta sẽ về thưa chuyện với cha mẹ muội. Sau khi trở về sẽ chọn ngày lành tháng tốt bưng trầu cau sang dạm hỏi, muội thấy vậy được không?"
Xuân nhi mỉm cười bẽn lẽn, khẽ gật đầu. Đôi trẻ dắt díu nhau về nhà. Khúc Thừa Dỗ nắm tay Xuân nhi dắt đi . Xuân nhi bẽn lẽn đi sau lưng dắt trâu. Con trâu đi sau cùng dõi theo hành trình tám năm của đôi bạn trẻ. Về tới nhà, Xuân nhi trốn sau bếp nhìn ra. Khúc Thừa Dỗ ngồi trước mặt cha và dì ghẻ của Xuân nhi, cậu cung kính cúi đầu.
- " thưa thúc thúc, thưa cô cô , xin hãy gả Xuân nhi cho cháu"
Phu phụ kia không hề bất ngờ, bởi việc này là chuyện mà ai cũng đoán biết được. Thế nhưng mọi thứ phải đi theo đúng quy trình của nó. Phu phụ kia trong lòng vui mừng vì gả con vào nhà phú hộ, tất nhiên sính lễ sẽ không ít. Tuy vui mừng như vậy nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà nói.
- " việc công tử có lòng với Xuân nhi nhà chúng ta, với chúng ta mà nói đó là may mắn. Chúng ta đương nhiên không phản đối gì. Công tử hãy về nhà thưa chuyện với phụ mẫu, chọn ngày lành tháng tốt đem trầu cau sang dạm hỏi, sau đó lại chọn ngày lành tháng tốt để thành thân. Đó mới là đúng lễ nghĩa "
Khúc Thừa Dỗ vui mừng cúi đầu.
- " Thừa Dỗ nhất định sẽ làm theo ý cô cô và thúc thúc, nhất định sẽ làm đúng lễ nghĩa tổ tiên . Không giấu gì, trước khi đi Thừa Dỗ đã thưa chuyện với phụ mẫu và được song thân đồng ý . Song thân còn chọn ngày lành tháng tốt là mười ngày sau là ngày hợp để mang cau trầu đến dạm hỏi. Lúc đó xin hai vị hãy chuẩn bị để Thừa Dỗ có cơ hội làm đúng đạo hiền tế"
Vậy là mọi chuyện đã được Khúc chủ sắp xếp trước cả rồi ư? Phu phụ kia nghe vậy thì nhìn nhau gật đầu, trong lòng sung sướng lắm . Gả con cho phú hộ giàu thứ năm Giao Chỉ, một bước vịt hóa thiên nga, bọn họ được hưởng lợi không ít. Lúc này bọn họ quay sang hối.
- " nếu công tử đã đồng ý, chi bằng mau chóng trở về thưa chuyện với phụ mẫu. Chúng ta ở đây chờ tin vui của công tử"
Bản thân Khúc Thừa Dỗ cũng rất nóng lòng, nghe phu phụ kia nói vậy thì cảm thấy hợp ý lắm, liền đứng dậy cúi đầu thi lễ.
- " vậy Thừa Dỗ xin cáo từ, mười ngày sau sẽ quay lại. Xin hãy chờ đợi tiểu tế"
Tất cả mọi người trong phòng đều mỉm cười vui vẻ, mà Xuân nhi ở bên trong cũng e thẹn mà tủm tỉm cười. Khúc Thừa Dỗ bước ra ngoài, Xuân nhi chạy theo đưa tiễn. Bước chân ra đến ngoài làng, Thừa Dỗ quay sang nhìn Xuân nhi âu yếm dịu dàng.
- " đến đây được rồi, huynh sẽ sớm quay lại. Muội chờ huynh mười ngày nữa nhé "
Nói xong thì nắm lấy bàn tay Xuân nhi bé nhỏ dịu dàng, mà nàng cũng để yên trong tay người thương ấm áp. Bịn rịn không muốn rời xa.
- " Dỗ ca, huynh đi đường cẩn thận. Muội sẽ chờ huynh trở lại, kiếp này nguyện là nữ nhân của huynh, nâng khăn sửa túi cho huynh "
Những lời tình tứ yêu thương không cần nói ra, nhưng khoảng khắc này dường như cả hai đều hiểu rõ. Dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực, bên cạnh những đồng lúa chín vàng, đôi tình nhân chìm trong tình yêu đôi lứa, ước hẹn nhân duyên. Bọn họ cứ thế mà quấn quýt không rời. Trưởng binh Hửu Hoàng cùng đội bảo vệ đứng gần chờ đợi lâu quá, sợ rằng trời tối, liền đến hối thúc.
- " công tử, năm tháng còn dài, đừng lưu luyến nữa. Bây giờ đã chiều rồi, nếu không về sớm thì trời tối mất, không còn an toàn nữa đâu"
Lúc này đôi tình nhân mới buông nhau ra. Cả hai hiểu rất rõ sự nguy hiểm của bóng đêm. Khúc gia có kẻ thù, một kẻ thù vô cùng nguy hiểm. Xuân nhi vội hối thúc.
- " Dỗ ca, về nhanh đi. Muội sẽ về nhà đợi huynh"
Nói xong quay lưng chạy đi, vì không muốn để Thừa Dỗ phải lưu luyến nên bước chân của Xuân nhi trở nên dứt khoát. Thừa Dỗ nhìn bóng lưng ấy mà la lớn.
- " Xuân nhi, đợi huynh , nhớ chờ huynh nhé"
Xuân nhi chạy được một đoạn, nghe tiếng gọi ấy thì quay lại, cười tươi hạnh phúc mà la lên.
- " muội sẽ chờ huynh, đời này kiếp này chờ đợi huynh, quyết không thay đổi."
Nói xong chạy tiếp. Khúc Thừa Dỗ nhìn theo tình yêu bé nhỏ của mình dần khuất bóng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc về một tương lai của tình yêu đôi lứa.
Ánh hoàng hôn đỏ rực, mặt trời như đang lơ lửng trên những đồng lúa chín vàng mênh mông bát ngát. Khúc Thừa Dỗ ngồi trên ngựa trở về thành Đại La, lâu lâu vẫn ngoái đầu nhìn lại.
- " tháng sau huynh phải đến giang đông thi cử , chắc phải ba tháng mới trở về. Chuyến đi này dù có đậu công danh hay không thì phụ thân cũng không ngăn cản huynh và muội thành hôn. Vậy nên trước khi đi thi, huynh muốn đem sính lễ đến dạm hỏi trước. Muội thấy thế nào?"
Khúc chủ đã dùng tình yêu làm động lực phấn đấu cho con trai, và cũng không đặt mục tiêu quá cao cho con mình. Xuân nhi nhìn Khúc Thừa Dỗ với đôi mắt âu yếm, ngại ngùng nói.
- " thì...huynh cứ về thưa chuyện với cha mẹ muội, chứ muội nào dám chê bai gì. Được gả cho huynh là may mắn lớn nhất của muội rồi, muội lúc nào cũng mong chờ ngày này "
Khúc Thừa Dỗ nghe vậy thì sung sướng lắm, siết chặt bàn tay Xuân nhi hơn.
- " được rồi, vậy bây giờ ta sẽ về thưa chuyện với cha mẹ muội. Sau khi trở về sẽ chọn ngày lành tháng tốt bưng trầu cau sang dạm hỏi, muội thấy vậy được không?"
Xuân nhi mỉm cười bẽn lẽn, khẽ gật đầu. Đôi trẻ dắt díu nhau về nhà. Khúc Thừa Dỗ nắm tay Xuân nhi dắt đi . Xuân nhi bẽn lẽn đi sau lưng dắt trâu. Con trâu đi sau cùng dõi theo hành trình tám năm của đôi bạn trẻ. Về tới nhà, Xuân nhi trốn sau bếp nhìn ra. Khúc Thừa Dỗ ngồi trước mặt cha và dì ghẻ của Xuân nhi, cậu cung kính cúi đầu.
- " thưa thúc thúc, thưa cô cô , xin hãy gả Xuân nhi cho cháu"
Phu phụ kia không hề bất ngờ, bởi việc này là chuyện mà ai cũng đoán biết được. Thế nhưng mọi thứ phải đi theo đúng quy trình của nó. Phu phụ kia trong lòng vui mừng vì gả con vào nhà phú hộ, tất nhiên sính lễ sẽ không ít. Tuy vui mừng như vậy nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà nói.
- " việc công tử có lòng với Xuân nhi nhà chúng ta, với chúng ta mà nói đó là may mắn. Chúng ta đương nhiên không phản đối gì. Công tử hãy về nhà thưa chuyện với phụ mẫu, chọn ngày lành tháng tốt đem trầu cau sang dạm hỏi, sau đó lại chọn ngày lành tháng tốt để thành thân. Đó mới là đúng lễ nghĩa "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc Thừa Dỗ vui mừng cúi đầu.
- " Thừa Dỗ nhất định sẽ làm theo ý cô cô và thúc thúc, nhất định sẽ làm đúng lễ nghĩa tổ tiên . Không giấu gì, trước khi đi Thừa Dỗ đã thưa chuyện với phụ mẫu và được song thân đồng ý . Song thân còn chọn ngày lành tháng tốt là mười ngày sau là ngày hợp để mang cau trầu đến dạm hỏi. Lúc đó xin hai vị hãy chuẩn bị để Thừa Dỗ có cơ hội làm đúng đạo hiền tế"
Vậy là mọi chuyện đã được Khúc chủ sắp xếp trước cả rồi ư? Phu phụ kia nghe vậy thì nhìn nhau gật đầu, trong lòng sung sướng lắm . Gả con cho phú hộ giàu thứ năm Giao Chỉ, một bước vịt hóa thiên nga, bọn họ được hưởng lợi không ít. Lúc này bọn họ quay sang hối.
- " nếu công tử đã đồng ý, chi bằng mau chóng trở về thưa chuyện với phụ mẫu. Chúng ta ở đây chờ tin vui của công tử"
Bản thân Khúc Thừa Dỗ cũng rất nóng lòng, nghe phu phụ kia nói vậy thì cảm thấy hợp ý lắm, liền đứng dậy cúi đầu thi lễ.
- " vậy Thừa Dỗ xin cáo từ, mười ngày sau sẽ quay lại. Xin hãy chờ đợi tiểu tế"
Tất cả mọi người trong phòng đều mỉm cười vui vẻ, mà Xuân nhi ở bên trong cũng e thẹn mà tủm tỉm cười. Khúc Thừa Dỗ bước ra ngoài, Xuân nhi chạy theo đưa tiễn. Bước chân ra đến ngoài làng, Thừa Dỗ quay sang nhìn Xuân nhi âu yếm dịu dàng.
- " đến đây được rồi, huynh sẽ sớm quay lại. Muội chờ huynh mười ngày nữa nhé "
Nói xong thì nắm lấy bàn tay Xuân nhi bé nhỏ dịu dàng, mà nàng cũng để yên trong tay người thương ấm áp. Bịn rịn không muốn rời xa.
- " Dỗ ca, huynh đi đường cẩn thận. Muội sẽ chờ huynh trở lại, kiếp này nguyện là nữ nhân của huynh, nâng khăn sửa túi cho huynh "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lời tình tứ yêu thương không cần nói ra, nhưng khoảng khắc này dường như cả hai đều hiểu rõ. Dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực, bên cạnh những đồng lúa chín vàng, đôi tình nhân chìm trong tình yêu đôi lứa, ước hẹn nhân duyên. Bọn họ cứ thế mà quấn quýt không rời. Trưởng binh Hửu Hoàng cùng đội bảo vệ đứng gần chờ đợi lâu quá, sợ rằng trời tối, liền đến hối thúc.
- " công tử, năm tháng còn dài, đừng lưu luyến nữa. Bây giờ đã chiều rồi, nếu không về sớm thì trời tối mất, không còn an toàn nữa đâu"
Lúc này đôi tình nhân mới buông nhau ra. Cả hai hiểu rất rõ sự nguy hiểm của bóng đêm. Khúc gia có kẻ thù, một kẻ thù vô cùng nguy hiểm. Xuân nhi vội hối thúc.
- " Dỗ ca, về nhanh đi. Muội sẽ về nhà đợi huynh"
Nói xong quay lưng chạy đi, vì không muốn để Thừa Dỗ phải lưu luyến nên bước chân của Xuân nhi trở nên dứt khoát. Thừa Dỗ nhìn bóng lưng ấy mà la lớn.
- " Xuân nhi, đợi huynh , nhớ chờ huynh nhé"
Xuân nhi chạy được một đoạn, nghe tiếng gọi ấy thì quay lại, cười tươi hạnh phúc mà la lên.
- " muội sẽ chờ huynh, đời này kiếp này chờ đợi huynh, quyết không thay đổi."
Nói xong chạy tiếp. Khúc Thừa Dỗ nhìn theo tình yêu bé nhỏ của mình dần khuất bóng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc về một tương lai của tình yêu đôi lứa.
Ánh hoàng hôn đỏ rực, mặt trời như đang lơ lửng trên những đồng lúa chín vàng mênh mông bát ngát. Khúc Thừa Dỗ ngồi trên ngựa trở về thành Đại La, lâu lâu vẫn ngoái đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro