Trí Tuệ Lưu Man...
Vạn Vân Phong
2024-11-24 11:05:01
Một bên thì là tiệm phở với bản hiệu đệ nhất Đại La, bên kia lại là biển hiệu đệ nhất Giao Chỉ, thì chính giữa chỉ cần đề hai chữ "kính mời" là được. Khi những người khách đi tới, họ ngước lên nhìn biển hiệu thì sẽ nghĩ rằng cả ba quán này là một, và chữ "kính mời" kia là mời họ vào chính giữa mà ăn uống. Bởi vì việc sắp xếp ngôn từ như vậy, thế nên sẽ bị nhầm lẫn mà đi vô cửa hiệu chính giữa, đây là một kiểu giật khách một cách nhẹ nhàng mà hiệu quả. Đương nhiên cách chơi chữ này chỉ có thể thu hút được những người khách lạ, chứ còn những người khách quen thì họ đã biết ở đâu bán cái gì rồi, không thể khiến họ nhầm lẫn được. Ba tên côn đồ Hoàng Chí Bảo cảm thấy rất thích thú về việc này, cảm giác thỏa mãn trong tâm trí khiến bọn chúng đê mê. Bọn chúng quay lại chỗ bàn của mình, từ tốn ngồi xuống, trong lòng kẻ nào kẻ nấy đều có những cảm giác rất riêng mà cũng rất chung. Còn cái tên chủ tiệm kia, sau một hồi chạy bàn cũng đã bưng thức ăn ra ngoài . Hắn bê nồi thịt thơm phức, đặt ra chính giữa bàn mà nói.
- " đây rồi, món chính đến đây rồi. Các anh em cho ta xin lỗi , vì đã để các anh em phải đợi lâu . Tiệm hôm nay tự dưng đông khách quá, ta mãi chạy bàn nên hơi bận rộn, mong các anh em thứ lỗi."
Tên Hoàng vồ lấy đôi đũa, tự gắp một miếng thịt to vào bát mình, nhìn tên chủ tiệm mà bật cười.
- " Tiệm của người đông khách đâu phải chúng ta không biết . Chúng ta ngồi đây nãy giờ mà , đều nhìn thấy hết rồi."
Tên Chí cũng vội vàng gắp một miếng thịt to không kém bỏ vào bát của mình, đưa mồm nhai ngấu nghiến , vừa nhai vừa nói.
- " Ừ, đợi lâu một chút cũng được . Là anh em với nhau, chúng ta thông cảm được, ngươi đừng có lo . Nhưng mà ngươi phải biết rằng quán này đông khách là vì ai rồi chứ nhỉ?"
Tên chủ tiệm nghe vậy cười toe toét, gật đầu một cái. Hắn lại nhìn quanh một lượt cái quán của mình, các bàn xung quanh đều có khách ngồi thì trong lòng vui sướng, tự tay rót rượu cho từng người mà nói .
- "ta biết, ta biết chứ . Ta thật sự rất biết ơn , rất muốn gặp lại vị tiên sinh kia để nói một lời cảm ơn. Nhưng mà cái vị tiên sinh bày kế ấy đi đâu rồi? Tại sao không ngồi đây nữa ? Ta chạy bàn xong ra ngoài đây thì thấy người ấy đã không còn ở đây nữa rồi . Vậy thì người ấy đã đi đâu? Bây giờ muốn gặp người ấy để cảm ơn thì phải đến chỗ nào bây giờ?"
Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe chủ tiệm hỏi vậy bất chợt sững người lại, đưa đôi mắt nhìn nhau. Lúc nãy đến giờ bọn chúng đã xen lẫn những cảm xúc khác nhau , tâm trạng tương đối hỗn loạn. Chúng vừa thán phục người bày kế, vừa khoái chí khi thấy kế sách thành công tốt đẹp. Chúng về bàn ngồi mà lại vừa thèm thuồng món rượu ngon thịt thơm này, chờ đợi dọn món lên để ăn nhậu được thoải mái, nên lại quên mất một điều quan trọng. Tên Bảo nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới úm ớ mà hỏi.
- "Thôi chết rồi , nãy giờ chưa kịp hỏi địa chỉ của vị cao nhân kia. Bây giờ muốn tìm kiếm thì biết tìm đâu bây giờ?"
Cả bọn ngớ người , trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Kẻ này có thể chỉ vì một chút vui vẻ mà bày ra một cái kế khiến cho một quán nhậu phát đạt , thu hút rất nhiều khách, thì chứng tỏ sức mạnh trí tuệ không phải là thứ gì đó tầm thường. Với trí tuệ ấy, tên khách kỳ lạ kia có thể giúp tên chủ tiệm làm ăn phát đạt, thì cũng có thể hiến kế cho những kẻ khác, giúp bọn chúng thành tựu trong cuộc sống. Không những thế , kẻ ấy lại rất là hào phóng chuyện tiền bạc. Đây rõ ràng là một người giàu có và thoải mái, có thể bao chúng ăn nhậu không một chút so đo, thì có thể dựa dẫm mà moi thêm nhiều lợi ích. Đây cũng là trọng điểm mà bọn chúng tiếc nuối , khi chưa kịp xin được cách liên lạc với người mặc đồ đen ấy. Mấy tên ấy tên nào tên lấy mồm nhai thịt ngồm ngoàm, đưa rượu lên mà nói .
- "thôi thì lỡ rồi, là sơ suất của chúng ta. Bây giờ chưa xin được địa chỉ liên lạc, nhưng biết đâu sau này chúng ta sẽ gặp lại . Có khả năng là người ấy chưa rời khỏi Đại La đâu, cho nên hãy cứ yên tâm đi."
Nói xong ba đứa kia và cả tên chủ tiệm đưa rượu lên cạn chén, uống một cách thoải mái thích thú. Tên chủ tiệm là đứa trúng mánh nhất, vừa được một nén vàng tiền đền bù bảng hiệu, ( mà thực ra bảng hiệu có gì đâu để đền bù?), lại còn được thêm một nén vàng bao bàn nhậu cho các anh em, kiểu nào cũng lời to. Còn ba tên kia thì được bao nhậu thoải mái, thế này là đã thích rồi , nhưng tương lai sẽ tìm kiếm để nhờ vả và moi thêm nhiều bữa nhậu nữa, đó là điều chắc chắn bọn chúng sẽ làm. Bốn tên này cảm thấy rất là khâm phục trí tuệ của người khách ấy, trong lòng bội phục muôn phần, nhưng có thực là mưu kế đó xứng đáng để bội phục hay không? Trong các loại khôn, có một loại khôn người ta gọi là khôn lõi, tầng lớp trí thức gọi khôn lõi là trí tuệ của bọn lưu manh. Lấy cái chuyện đặt tên bảng hiệu như vậy, đây chính là một loại khôn lõi điển hình. Làm ăn thì cứ đường hoàng chân chính, tự phát triển sự nghiệp của mình, nghĩ ra những mưu kế khiến người ta phải nể phục, đó mới là điều nên làm. Chứ mà đặt một cái bản hiệu mang tính khôn lõi đi cướp khách của người khác như vậy, sẽ tạo ra một hậu quả không hay. Trong ngắn hạn , những người khách bị kéo vô trong sẽ đem tới một cảm giác phát triển, nhưng về dài hạn thì hai cái quán hai bên sẽ biết rằng mình bị người khác chơi và sinh ra tức tối. Bình thường thì đối thủ cạnh tranh chẳng ai ưa nhau bao giờ , nhưng họ vẫn tôn trọng nhau với tư cách làm ăn, và cạnh tranh công bằng sòng phẳng với nhau như một sự tôn trọng của nghề nghiệp.
Bây giờ chơi cái biển hiệu như vậy là chơi trò khôn lõi cướp giật khách của người khác , thì cái tên chủ tiệm này đã biến hai đối thủ cạnh tranh hai bên trở thành kẻ thù của mình rồi. Hắn đã đặt bảng hiệu chơi xỏ người khác như vậy, thì chẳng lẽ người khác sẽ chịu im không chơi xỏ ngược lại hắn hay sao? Làm ăn buôn bán thì không sợ đối thủ cạnh tranh, nhưng sợ nhất là gây thù chuốc oán với người khác. Vì vậy việc đặt bản hiệu khôn lõi chơi hai cái tiệm hai bên một vố đau đớn như vậy, thì chỉ là ăn được trong ngắn hạn, nhưng tạo ra một mối nguy hiểm lớn hơn rất nhiều. Đối với người đại trí , những mưu kế khôn lõi như vậy họ thường gọi là ngu, và cho rằng chỉ có những bọn lưu manh mới sử dụng những thứ khôn lõi như thế này thôi. Và phải nói ngược lại , đối với người trí thì khôn lõi là ngu , nhưng đối với người lưu manh thì khôn lõi lại chính là đại trí, là thứ mà khiến cho bọn lưu manh rất là thích thú. Bản chất của những kẻ lưu manh là không đủ trí tuệ để nhìn thấy được tầm nhìn xa. Bọn chúng chỉ nhìn được những khoảng ngắn, và luôn so đo với những kẻ bên cạnh mình. Khi tên Nga Tổng bày ra mưu kế này, thì trong một quãng ngắn trước mắt quán của tên lưu manh ấy sẽ đông khách hơn hai bên, đó chính là tầm nhìn ngắn. Và việc chơi xỏ đối thủ cạnh tranh hai bên đem lại cho bọn lưu manh cảm giác chiến thắng , chính là một thứ cảm giác thống khoái của con người, điều đó lại càng khiến bọn lưu manh cảm thấy sung sướng. Sự sung sướng khi có thể bắt nạt được những người khác, đó chính là sự so đo của những kẻ lưu manh. Quán bây giờ đã rất là ổn định, khách đông nhưng đều đã có bàn và ăn nhậu món của riêng bàn mình , nên tên chủ tiệm đã có thể thoải mái mà ngồi chung bàn với anh em của hắn. Bốn tên lưu manh nâng rượu lên cạn chén liên tục, uống ừng ực trông vô cùng sảng khoái. Tên Hoàng càng nghĩ đến kế sách ấy càng thấy sung sướng , hắn cười nhe răng mà thể hiện cảm nghĩ.
- "Thật không ngờ , hôm nay đi ra đường không biết bước chân phải trước hay chân trái trước mà lại gặp được quý nhân thế này, thật sự may mắn."
Tên Chí đã men say tí bỉ , rượu vào lời ra, gật đầu lia lịa.
- " Phải đó , thật sự quá may mắn. Bây giờ không biết phải tìm người đấy ở đâu bây giờ? Nếu có thể thiết lập mối quan hệ thân thiết với tiên sinh đó, sau này có thể dựa dẫm được nhiều chuyện khác nữa."
Tên Bảo thì đã say ngoắc cần câu, cũng chẳng cần quan tâm làm gì , còn tên chủ tiệm thì rõ ràng rất là tiếc nuối nhất , miệng suýt xoa.
- "Thật đáng tiếc, khi mà không thể xin được cách liên lạc với người ấy . Bây giờ vị cao nhân ấy đi đâu rồi, lỡ không còn ở Đại La nữa thì thật là tiếc."
Nói tới đây thì cả đám bọn chúng đều thở dài, xem ra thật sự là rất ngưỡng mộ người hiến kế kia.
- " đây rồi, món chính đến đây rồi. Các anh em cho ta xin lỗi , vì đã để các anh em phải đợi lâu . Tiệm hôm nay tự dưng đông khách quá, ta mãi chạy bàn nên hơi bận rộn, mong các anh em thứ lỗi."
Tên Hoàng vồ lấy đôi đũa, tự gắp một miếng thịt to vào bát mình, nhìn tên chủ tiệm mà bật cười.
- " Tiệm của người đông khách đâu phải chúng ta không biết . Chúng ta ngồi đây nãy giờ mà , đều nhìn thấy hết rồi."
Tên Chí cũng vội vàng gắp một miếng thịt to không kém bỏ vào bát của mình, đưa mồm nhai ngấu nghiến , vừa nhai vừa nói.
- " Ừ, đợi lâu một chút cũng được . Là anh em với nhau, chúng ta thông cảm được, ngươi đừng có lo . Nhưng mà ngươi phải biết rằng quán này đông khách là vì ai rồi chứ nhỉ?"
Tên chủ tiệm nghe vậy cười toe toét, gật đầu một cái. Hắn lại nhìn quanh một lượt cái quán của mình, các bàn xung quanh đều có khách ngồi thì trong lòng vui sướng, tự tay rót rượu cho từng người mà nói .
- "ta biết, ta biết chứ . Ta thật sự rất biết ơn , rất muốn gặp lại vị tiên sinh kia để nói một lời cảm ơn. Nhưng mà cái vị tiên sinh bày kế ấy đi đâu rồi? Tại sao không ngồi đây nữa ? Ta chạy bàn xong ra ngoài đây thì thấy người ấy đã không còn ở đây nữa rồi . Vậy thì người ấy đã đi đâu? Bây giờ muốn gặp người ấy để cảm ơn thì phải đến chỗ nào bây giờ?"
Ba tên Hoàng Chí Bảo nghe chủ tiệm hỏi vậy bất chợt sững người lại, đưa đôi mắt nhìn nhau. Lúc nãy đến giờ bọn chúng đã xen lẫn những cảm xúc khác nhau , tâm trạng tương đối hỗn loạn. Chúng vừa thán phục người bày kế, vừa khoái chí khi thấy kế sách thành công tốt đẹp. Chúng về bàn ngồi mà lại vừa thèm thuồng món rượu ngon thịt thơm này, chờ đợi dọn món lên để ăn nhậu được thoải mái, nên lại quên mất một điều quan trọng. Tên Bảo nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới úm ớ mà hỏi.
- "Thôi chết rồi , nãy giờ chưa kịp hỏi địa chỉ của vị cao nhân kia. Bây giờ muốn tìm kiếm thì biết tìm đâu bây giờ?"
Cả bọn ngớ người , trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẻ này có thể chỉ vì một chút vui vẻ mà bày ra một cái kế khiến cho một quán nhậu phát đạt , thu hút rất nhiều khách, thì chứng tỏ sức mạnh trí tuệ không phải là thứ gì đó tầm thường. Với trí tuệ ấy, tên khách kỳ lạ kia có thể giúp tên chủ tiệm làm ăn phát đạt, thì cũng có thể hiến kế cho những kẻ khác, giúp bọn chúng thành tựu trong cuộc sống. Không những thế , kẻ ấy lại rất là hào phóng chuyện tiền bạc. Đây rõ ràng là một người giàu có và thoải mái, có thể bao chúng ăn nhậu không một chút so đo, thì có thể dựa dẫm mà moi thêm nhiều lợi ích. Đây cũng là trọng điểm mà bọn chúng tiếc nuối , khi chưa kịp xin được cách liên lạc với người mặc đồ đen ấy. Mấy tên ấy tên nào tên lấy mồm nhai thịt ngồm ngoàm, đưa rượu lên mà nói .
- "thôi thì lỡ rồi, là sơ suất của chúng ta. Bây giờ chưa xin được địa chỉ liên lạc, nhưng biết đâu sau này chúng ta sẽ gặp lại . Có khả năng là người ấy chưa rời khỏi Đại La đâu, cho nên hãy cứ yên tâm đi."
Nói xong ba đứa kia và cả tên chủ tiệm đưa rượu lên cạn chén, uống một cách thoải mái thích thú. Tên chủ tiệm là đứa trúng mánh nhất, vừa được một nén vàng tiền đền bù bảng hiệu, ( mà thực ra bảng hiệu có gì đâu để đền bù?), lại còn được thêm một nén vàng bao bàn nhậu cho các anh em, kiểu nào cũng lời to. Còn ba tên kia thì được bao nhậu thoải mái, thế này là đã thích rồi , nhưng tương lai sẽ tìm kiếm để nhờ vả và moi thêm nhiều bữa nhậu nữa, đó là điều chắc chắn bọn chúng sẽ làm. Bốn tên này cảm thấy rất là khâm phục trí tuệ của người khách ấy, trong lòng bội phục muôn phần, nhưng có thực là mưu kế đó xứng đáng để bội phục hay không? Trong các loại khôn, có một loại khôn người ta gọi là khôn lõi, tầng lớp trí thức gọi khôn lõi là trí tuệ của bọn lưu manh. Lấy cái chuyện đặt tên bảng hiệu như vậy, đây chính là một loại khôn lõi điển hình. Làm ăn thì cứ đường hoàng chân chính, tự phát triển sự nghiệp của mình, nghĩ ra những mưu kế khiến người ta phải nể phục, đó mới là điều nên làm. Chứ mà đặt một cái bản hiệu mang tính khôn lõi đi cướp khách của người khác như vậy, sẽ tạo ra một hậu quả không hay. Trong ngắn hạn , những người khách bị kéo vô trong sẽ đem tới một cảm giác phát triển, nhưng về dài hạn thì hai cái quán hai bên sẽ biết rằng mình bị người khác chơi và sinh ra tức tối. Bình thường thì đối thủ cạnh tranh chẳng ai ưa nhau bao giờ , nhưng họ vẫn tôn trọng nhau với tư cách làm ăn, và cạnh tranh công bằng sòng phẳng với nhau như một sự tôn trọng của nghề nghiệp.
Bây giờ chơi cái biển hiệu như vậy là chơi trò khôn lõi cướp giật khách của người khác , thì cái tên chủ tiệm này đã biến hai đối thủ cạnh tranh hai bên trở thành kẻ thù của mình rồi. Hắn đã đặt bảng hiệu chơi xỏ người khác như vậy, thì chẳng lẽ người khác sẽ chịu im không chơi xỏ ngược lại hắn hay sao? Làm ăn buôn bán thì không sợ đối thủ cạnh tranh, nhưng sợ nhất là gây thù chuốc oán với người khác. Vì vậy việc đặt bản hiệu khôn lõi chơi hai cái tiệm hai bên một vố đau đớn như vậy, thì chỉ là ăn được trong ngắn hạn, nhưng tạo ra một mối nguy hiểm lớn hơn rất nhiều. Đối với người đại trí , những mưu kế khôn lõi như vậy họ thường gọi là ngu, và cho rằng chỉ có những bọn lưu manh mới sử dụng những thứ khôn lõi như thế này thôi. Và phải nói ngược lại , đối với người trí thì khôn lõi là ngu , nhưng đối với người lưu manh thì khôn lõi lại chính là đại trí, là thứ mà khiến cho bọn lưu manh rất là thích thú. Bản chất của những kẻ lưu manh là không đủ trí tuệ để nhìn thấy được tầm nhìn xa. Bọn chúng chỉ nhìn được những khoảng ngắn, và luôn so đo với những kẻ bên cạnh mình. Khi tên Nga Tổng bày ra mưu kế này, thì trong một quãng ngắn trước mắt quán của tên lưu manh ấy sẽ đông khách hơn hai bên, đó chính là tầm nhìn ngắn. Và việc chơi xỏ đối thủ cạnh tranh hai bên đem lại cho bọn lưu manh cảm giác chiến thắng , chính là một thứ cảm giác thống khoái của con người, điều đó lại càng khiến bọn lưu manh cảm thấy sung sướng. Sự sung sướng khi có thể bắt nạt được những người khác, đó chính là sự so đo của những kẻ lưu manh. Quán bây giờ đã rất là ổn định, khách đông nhưng đều đã có bàn và ăn nhậu món của riêng bàn mình , nên tên chủ tiệm đã có thể thoải mái mà ngồi chung bàn với anh em của hắn. Bốn tên lưu manh nâng rượu lên cạn chén liên tục, uống ừng ực trông vô cùng sảng khoái. Tên Hoàng càng nghĩ đến kế sách ấy càng thấy sung sướng , hắn cười nhe răng mà thể hiện cảm nghĩ.
- "Thật không ngờ , hôm nay đi ra đường không biết bước chân phải trước hay chân trái trước mà lại gặp được quý nhân thế này, thật sự may mắn."
Tên Chí đã men say tí bỉ , rượu vào lời ra, gật đầu lia lịa.
- " Phải đó , thật sự quá may mắn. Bây giờ không biết phải tìm người đấy ở đâu bây giờ? Nếu có thể thiết lập mối quan hệ thân thiết với tiên sinh đó, sau này có thể dựa dẫm được nhiều chuyện khác nữa."
Tên Bảo thì đã say ngoắc cần câu, cũng chẳng cần quan tâm làm gì , còn tên chủ tiệm thì rõ ràng rất là tiếc nuối nhất , miệng suýt xoa.
- "Thật đáng tiếc, khi mà không thể xin được cách liên lạc với người ấy . Bây giờ vị cao nhân ấy đi đâu rồi, lỡ không còn ở Đại La nữa thì thật là tiếc."
Nói tới đây thì cả đám bọn chúng đều thở dài, xem ra thật sự là rất ngưỡng mộ người hiến kế kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro