Bách Luyện Thành Tiên

Hai tiểu hồ ly

Huyễn Vũ

2024-07-21 17:35:38

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, đáng tiếc tình thế hiện tại quá nguy cấp, chính mình cũng không thời gian đâu mà “bóng gió” gì gì nữa. Lâm Hiên thầm thở dài một hơi, đang muốn mở miệng thì đột nhiên như cảm thấy điều khác lạ, hắn vội quay đầu lại.

Chỉ thấy tại cuối chân trời ẩn ẩn một đoàn hắc mang đang phóng tới đây với tốc độ cực nhanh. Phản ứng của Điền Tiểu Kiếm cũng không chậm hơn Lâm Hiên là mấy, hắn vừa thấy có người đến sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Suy đoán quả nhiên không sai, tình trạng tiểu tử này chẳng hề khác mình. Trong tâm Lâm Hiên không khỏi oán thầm, song hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.

Chỉ lập lòe mấy cái, đoàn hắc mang đã xuất hiện trước mặt hai người, hào quan thu liễm lộ ra một nho sinh tuổi chừng hơn bốn mươi, râu dài ba chòm, tướng mạo vô cùng thanh nhã.

“Là hắn.” Lâm Hiên chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, thật không biết nên nói thế nào mới phải đây.

Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp mà mọi người vẫn nói ư? Chính vì không muốn Thiên Nguyên thánh tổ tìm ra nên mới trốn vào đây, thật không nghĩ tới lại gặp nhau chỗ này. Lần trước bản thân có thể lợi dụng truyền tống trận để chạy thoát, nhưng hiện tại phải làm sao bây giờ? Hơn nữa đằng sau còn có một ác ma đáng sợ đang đuổi riết không tha.

Lâm Hiên quả thật là khóc không ra nước mắt rồi.

Mà có người buồn cũng có người vui, Thiên Nguyên thánh tổ lộ vẻ mừng như điên.

“Chạy loạn xung quanh không kiếm được, đến khi tìm thấy chẳng phí công” nét mặt lão bây giờ chỉ có thể dùng từ vui vẻ để hình dung. Lão liền vỗ tay cười to: “Hảo hảo. Lão thiên đối với bổn thánh tổ ta quả là không tệ, không nghĩ tới lại gặp được Lâm tiểu tử ngươi ở chỗ này, để xem lần này ngươi chạy được đi đâu?”

Những lời này tự nhiên cũng lọt vào tai Điền Tiểu Kiếm, khuôn mặt xảo trá của hắn lộ vẻ kinh ngạc song rất nhanh trở nên cuồng hỉ, vốn hắn còn đang nghĩ cách kéo Lâm Hiên xuống nước nhưng thật không ngờ mình căn bản không cần phí công, thật đúng là trời ban cho cơ hội.

Song biểu hiện ra bên ngoài của hắn lại là sự kinh ngạc: “Đại ca, lão gia hỏa này có thù với huynh sao?”

"Tiểu hồ ly." Lâm Hiên trong nội tâm thầm mắng một câu, tuy nhiên khóe miệng mỉm cười: "Hiền đệ, ta thấy thù oán giữa hắn và ngươi tựa hồ cũng không nhỏ."

"Đại ca nói không sai, không bằng chúng ta liên thủ ngăn địch. Người này chính là Cổ Ma Thánh Tổ, tuy chỉ là hóa thân nhưng cũng không phải loại chúng ta có thể chống lại, nhưng nếu liên thủ..."

"Hiền đệ nói có lý, vi huynh cũng đang có ý đó."

Sự tình đã đến nước này thì Lâm Hiên đương nhiên hiểu rõ Điền Tiểu Kiếm đơn đả độc đấu không lại cho nên mới muốn kéo mình xuống nước.

Nhưng cũng không sao, Lâm Hiên không thèm để ý tới điều đó, cho dù Điền Tiểu Kiếm không có ý hợp tác thì mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, Thiên Nguyên Thánh Tổ nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy trong lòng Điền Tiểu Kiếm hết sức mừng rỡ nhưng hắn đâu biết rằng mục đích tới Thiên Nguyên Thánh Tổ nơi này vốn là tìm Lâm Hiên tính sổ, chính hắn mới là kẻ bị tai bay vạ gió.

Nhưng bất kể ra sao thì sau hơn ngàn năm không gặp, hai tiểu hồ ly này lại lần nữa liên thủ.

Thân hình Điền Tiểu Kiếm lóe lên một cái đã đi tới bên người Lâm Hiên.

Đã nhiều năm không gặp, thực lực Lâm Hiên như thế nào hắn không thể ước định, tuy nhiên Điền Tiểu Kiếm vẫn thập phần tin tưởng thần thông của Lâm Hiên hơn xa tu sĩ cùng giai. Hai người liên thủ hẳn là có sức liều mạng cùng hóa thân Thánh Tổ đáng sợ này.

Chân mày nho sinh hơi nhíu lại, lão tự nhiên hiểu được hai tên tiểu tử trước mắt này khó đối phó vô cùng, hơn nữa không ngờ bọn chúng lại kết thành liên thủ nhanh như vậy.

Đáng giận!

Tuy thận trọng vẫn phải thận trọng, nhưng lão đương nhiên sẽ không lùi bước. Mình đường đường là Cổ Ma Thánh Tổ chẳng lẻ còn sợ hai gia hỏa miệng còn hôi sữa hay sao, hôm nay bất luận là tiểu tử họ Lâm hay họ Điền cũng đều phải chết.

Ma quang toàn thân lão đại phóng, ngay lập tức đã nhào tới hai người đối diện.

Nhưng mới được nửa đoạn đường, bỗng nhiên đầu vai lão run lên, thân hình rõ ràng hóa thành hai, cùng lúc đánh tới Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm.

Lâm Hiên cau mày lại, chẳng lẽ là ảo thuật?

Pháp lực trong thể nội tức tốc vận chuyển, hắn lập tức thi triển Thiên Phượng Thần Mục. Nhưng một màn tiếp theo khiến Lâm Hiên nghẹn họng không nói lên lời, hai thân ảnh rõ ràng không phải giả, nói cách khác đối phương thật sự đã hóa thân thành hai.

Đây là bí thuật gì vậy?

Trong nội tâm Lâm Hiên kinh nghi nhưng hắn ra tay không hề chậm chút nào. Chỉ thấy tay phải Lâm Hiên được một tầng hắc mang bao phủ, thoáng cái đã to lên hơn trượng, vạm vỡ vô cùng, nhìn qua thật không cân đối với cơ thể. Sau đó hắn nâng tay phải lên, hung hăng đấm ra phía trước một quyền.

Tiếng sấm rền liên miên không dứt truyền ra, lực chi khí xoáy lăng không hiện lên, không gian phụ cận cũng bắt đầu vặn vẹo. Nho sinh ngẩn ngơ, đối phương không hề xuất ra bảo vật mà dùng nhục thân đã có uy lực như thế...

Trực tiếp đối đầu rõ ràng là lựa chọn ngu xuẩn nhất, thân hình lão lóe lên một cái đã lui lại mấy trượng.

Mắt thấy nguy cơ phía mình đã được giải trừ, Lâm Hiên quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Điền Tiểu Kiếm cũng đã đẩy lùi địch nhân. Hơn nữa hắn lại không hề chật vật chút nào, quả nhiên thực lực tiểu tử này cũng không tầm thường chút nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai thân ảnh bị đẩy lui nhanh chóng tụ lại, hình dáng tướng mạo nho sinh kia lần nữa hiện ra, chỉ có điều sắc mặt của lão ngày càng âm trầm.

Mình muốn thủ thắng hai tiểu tử kia liên thủ chắc chắn không dễ. Tuy nhiên cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì chấp nhận hao tổn chút ít nguyên khí, dù sao đây chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi, lưỡng bại câu thương cũng không có tổn thất gì quá lớn.

Trong đầu Thiên Nguyên Thánh Tổ nghĩ ngay tới lực chọn này, lão quái vật Độ Kiếp kỳ há có người không quyết đoán?

Tuy nhiên đúng vào thời khắc này, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, sau đó một cỗ uy áp bàng bạc không hề có dấu hiệu báo trước nào từ trên trời phủ xuống. Nhưng thực lực ba người ở đây, bất luận là Lâm Hiên, Điền Tiểu Kiếm, hay là Thiên Nguyên Thánh Tổ, đều vượt xa tu sĩ bình thường, nếu không thì chỉ e đã không chịu nổi dưới linh áp kinh khủng kia rồi.

"Rốt cục hắn đã tới rồi sao?"

Lâm Hiên trấn định hơn nhiều so với Điền Tiểu Kiếm hay Thiên Nguyên Thánh Tổ, hắn đã sớm dự liệu Huyết Hỏa Nghĩ không thể kéo dài được bao lâu.

Xoẹt xoẹt...

Chỉ thấy một khe hở đen sì dài hơn trượng bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, sau đó thiếu niên thần bí trong mộ thất bước nhẹ một bước liền xuất hiện trước mắt ba người.

"Làm sao hắn có thể…?"

Lâm Hiên vô cùng kinh ngạc, thực lực hắn đã đến cấp bậc này nên chắc chắn vết nứt không gian không thể làm hắn ngạc nhiên đến vậy. Nhưng chớ quên nơi này là Băng Viêm Cốc, không gian bất ổn, vì thế nên Lâm Hiên mới không dám sử dụng Ảo ảnh độn hay Tùy Cơ Truyện Tống Phù.

Nhưng hắn không dám sử dụng thần thông không gian không có nghĩa người khác cũng không dám dùng. Điều này có ý nghĩa như thế nào, không cần nói cũng biết, khả năng thao túng pháp lực của gia hỏa này cao thâm hơn mình rất nhiều.

"Người này là ai?"

Biến cố đột ngột xuất hiện khiến Điền Tiểu Kiếm nghẹn họng nhìn trân trối, song phản ứng của tiểu tử này cũng cực kỳ nhanh chóng, hắn chỉ hơi suy nghĩ một chút đã có thể hiểu ra ngọn nguồn sự việc.

Nhớ lại lúc vừa thấy Lâm Hiên, độn quang của hắn nhanh như điện chớp, chẳng lẽ là bị kẻ mới tới này truy đuổi sao?

Đáng ghét! Vốn là mình muốn kéo đối phương cùng xuống nước, thật không ngờ hôm nay lại là mua dây buộc mình.

Mình đã bị Lâm Hiên tính kế rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bách Luyện Thành Tiên

Số ký tự: 0