Tình thế biến ảo
Huyễn Vũ
2024-07-21 17:35:38
Điền Tiểu Kiếm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng sự việc đã đến nước này thì dẫu hắn có truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tình thế hôm nay cực kỳ nguy cấp buộc hắn vẫn phải tiếp tục đóng kịch với Lâm Hiên.
Điền Tiểu Kiếm không ngu, hôm nay hắn mà trở mặt cùng Lâm Hiên chính là người thân đau đớn còn kẻ thù thì sung sướng a!
Sau một hồi cân nhắc lợi hại, giả ngu chính là sự chọn lựa tốt nhất. Thật ra điều này cũng không có gì phải phàn nàn cả, tuy chính mình tuy bị Lâm Hiên kéo xuống nước, nhưng đối phương cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tình huống của cả hai hiện tại giống hệt nhau, chỉ còn cách bảo trì sự hợp tác mới có thể hóa giải được nguy cơ trước mắt.
Đương nhiên nếu hắn có cơ hội chạy trốn thì hắn sẽ không ngại mà đâm sau lưng Lâm Hiên một đao.
Mà chính hắn cũng phải chú ý đề phòng điểm này, tuy hai người gần gũi thì ít xa cách thì nhiều, nhưng Điền Tiểu Kiếm vẫn hiểu rất rõ tính cách vị "Đại ca" này, đều cùng là miệng nam mô nhưng bụng một bồ dao găm. Nếu Lâm Hiên thực sự có cơ hội tính toán thì hắn tin tưởng đối phương cũng sẽ không nương tay.
Phía bên kia.
Lông mày Thiên Nguyên Thánh Tổ hơi nhăn lại, thiếu niên thần bí đang lơ lửng giữa không trung kia gây cho lão một áp lực cực lớn.
Nói như thế nào nhỉ...Khó chịu, bức bách, mơ hồ còn có mấy phần sợ hãi, giống như gặp phải thiên địch trong truyền thuyết vậy.
Nhưng điều này làm sao có thể? Mình đường đường là Cổ Ma Thánh Tổ, tuy giờ phút này không phải là bản thể nhưng tu vi Độ Kiếp kỳ cũng không thể xét theo lẽ thường, hơn nữa những tồn tại có thể uy hiếp được hóa thân của lão cũng không nhiều.
Trừ phi là những Cổ Ma Thánh Tổ khác!
Suy nghĩ trong đầu vừa hiện lên, lão tức thì quay đầu lại rồi nheo nheo hai mắt lần nữa nhìn kĩ đối phương.
"Là ngươi?"
Thiên Nguyên quá sợ hãi, dường như không tin vào hai mắt của mình. Chẳng lẽ thật sự là do cơ duyên xảo hợp hay là lão thiên đang trêu đùa mình đây?
Lão tuân theo mệnh lệnh hai vị đại nhân Bảo Xà Băng Phách tìm kiếm nơi thoát khốn của Tam Nhãn Thánh Tổ, nhưng đã hơn trăm năm trôi qua, mặc dù lão có được chút thu hoạch nhưng lại không hoàn thành được nhiệm vụ ngăn chặn Tam Nhãn khôi phục thực lực. Tuy không thể so sánh với thời kỳ toàn thịnh nhưng với tư cách là một trong chín vị Chân Ma Thuỷ tổ, đối phương cực kỳ giảo hoạt, khó có thể tìm ra tung tích.
Không nghĩ tới hôm nay hắn cũng xuất hiện tại Băng Viêm Cốc.
"Ah. Ngươi biết ta?"
Thiếu niên thần bí quay đầu lại, hắn đã bị phong ấn tại nơi này mấy trăm vạn năm, theo lý thuyết không thể nào có người biết đến. Tuy nhiên dáng vẻ của mình và Tam Nhãn Thánh Tổ lại giống nhau như hai giọt nước, đối phương có thể nhận ra mình thì chắc là từng thấy qua Tam Nhãn.
Thiếu niên thần bí cảm thấy cực kỳ vui mừng, hôm nay hắn rất muốn biết rõ tin tức của Tam Nhãn Thánh Tổ, không biết đối phương đang ở nơi nào, tu vi hiện giờ ra sao.
Phải biết rằng, mặc dù năm đó hắn bị coi như một cỗ thể xác để sau này dùng cho Tam Nhãn thoát khốn đoạt xá, nhưng thế sự khó lường, hắn nhờ vào hoàn cảnh kỳ lạ Băng Viêm Cốc mà điên cuồng hấp thu linh khí, ngoài ra còn được tinh hoa của nhật nguyệt tẩm bổ, theo thời gian trôi qua đã dần dần sinh ra linh trí.
Kẻ trí nghĩ đến ngàn điều vẫn có điều sơ sót, sở dĩ có điều này cũng là do năm đó Tam Nhãn không ngờ đến.
Vì vậy, đây chính là cơ hội để hắn đảo khách thành chủ. Nếu như hắn có thể tìm được Tam Nhãn Thánh Tổ, hơn nữa lúc này Tam Nhãn còn chưa hồi phục được thực lực nên so với hắn vẫn còn yếu ớt hơn nhiều. Như vậy thì không phải là Tam Nhãn muốn đoạt xá hắn mà chính hắn có thể hoàn toàn chiếm cứ linh thức Tam Nhãn.
Chỗ tốt như vậy không cần nói cũng biết, nếu như hắn có thể thành công thì sẽ chính thức trở thành một vị Chân ma Thuỷ tổ.
Đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn bây giờ. Bởi vậy nên thiếu niên thần bí lập tức quay đầu, ánh mắt từ Lâm Hiên chuyển sang khuôn mặt của hóa thân Thiên Nguyên Thánh Tổ, hai mắt hắn híp lại, liên tục tỏa ra hào quang quỷ dị xen lẫn nguy hiểm: "Ngươi biết được Tam Nhãn đang ở nơi nào hay sao?"
Thiên Nguyên Thánh Tổ nghe đối phương giở cao giọng chất vấn mà giận tím mặt, tuy lão chỉ là một cỗ hóa thân chứ không phải bản thể tới nơi này. Nhưng phóng mắt khắp Ma giới, ngoại trừ mấy vị đại nhân Bảo Xà Băng Phách thì chưa có ai dám nói với lão như vậy.
Ngoài ra Thiên Nguyên cũng phát hiện ra thiếu niên thần bí trước mắt chỉ là giống với Tam Nhãn mà thôi, khí độ không cách nào so sánh được. Huống chi đối phương đã hỏi Tam Nhãn ở chỗ nào thì càng chứng minh vừa rồi bản thân đã nhận lầm người.
"Ngươi là ai mà dám nói chuyện đối với bản Thánh Tổ như vậy? Chẳng lẽ muốn tìm chết hay sao?" Tuy cảm giác được đối phương không dễ chọc, nhưng thân là Thánh Tổ kiêu ngạo, làm sao Thiên Nguyên lại có thể tỏ ra yếu thế.
Đối phương nghe hắn nói xong cũng tỏ ra kinh ngạc.
"Cổ Ma Thánh Tổ?"
Thiếu niên thần bí bắt đầu tinh tế đánh giá Thiên Nguyên, hơn nữa ánh mắt kia cực kỳ cổ quái, làm cho Thiên Nguyên mơ hồ có dự cảm không ổn hiện lên trong lòng.
Chỉ một thoáng, thiếu niên thần bí kia đột nhiên vỗ tay cười ha hả. "Thật không sai, đúng là trong thân thể Thánh tộc Độ Kiếp kỳ mới có ma khí tinh thuần như vậy. Đáng tiếc là không nhiều lắm, nếu bản tôn đoán không nhầm thì ngươi chỉ là cỗ hóa thân của một vị Thánh Tổ nào đó mà thôi."
"Như vậy thì sao? Ngươi nghĩ ta chỉ là một cỗ hóa thân nên cho rằng có thể dễ dàng đối phó ư?" Nho sinh giận tím mặt, điều này quả thực là một sự sỉ nhục kinh khủng đối với lão, phải biết rằng cho dù là một hóa thân của tồn tại Độ Kiếp cũng đã hơn xa thực lực của tu sĩ Phân Thần kỳ rồi.
"Hừ. Ngươi tức giận thì có tác dụng hay sao? Nếu như ngươi thức thời mà ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì còn chịu ít đau khổ. Bản tôn đang buồn phiền vì trong cơ thể vẫn còn sót lại một ít cấm chế, nếu sử dùng phương pháp bình thường thì rất khó để giải trừ. Tuy nhiên có thể dung hợp pháp lực của ngươi thì mọi chuyện sẽ khác, mặc dù ngươi chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi, nhưng ít nhiều trong cơ thể sẽ có Chân Ma chi khí, mà đây chính là thứ ta đang cần."
Nghe được âm thanh đối thoại giữa hai người, trong mắt Lâm Hiên xuất hiện quang mang kỳ lạ, hôm nay gặp phải chuyện này thật đúng là cực kỳ phức tạp, nói “ly kỳ” để hình dung cũng tuyệt đối không quá đáng. Chẳng qua cục diện hiện nay dường như đã phát sinh một ít biến cố, thiếu niên thần bí này chuẩn bị tấn công cỗ hóa thân của Thiên Nguyên Thánh Tổ, bản thân hắn có thể thừa dịp này mà có cơ hội chạy trốn.
Lâm Hiên quay đầu lại, hắn phát hiện ra Điền Tiểu Kiếm cũng đang có động tác tương tự, ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung rồi lặng lẽ gật nhẹ đầu, hiển nhiên là Điền Tiểu Kiếm cũng có chủ ý giống hắn.
Nhưng đúng vào thời khắc này, giọng nói của thiếu niên thần bí truyền vào lỗ tai: "Như thế nào, hai người các ngươi muốn nhân cơ hội này để chạy sao? Đừng có nằm mơ, mặc dù trong thân thể các ngươi không có ma lực, nhưng đối với ta thì Nguyên Anh cũng là vật đại bổ, hôm nay một người cũng đừng mong trốn thoát."
Lời nói còn chưa dứt thì vai thiếu niên thần bí hơi rung lên, cả người bắt đầu chậm rãi biến thành một đoàn ma khí. Lâm Hiên còn khá hơn một chút, dù sao hắn vừa mới nhìn qua ma công quỷ dị này, còn sắc mặt của Điền Tiểu Kiếm và Thiên Nguyên Thánh Tổ thì cực kỳ khó coi.
Ma khí cực kỳ tinh thuần lập tức bao phủ phạm vi mấy trượng, sau đó điên cuồng biến hóa, từ một chia thành ba luồng ma khí nhỏ.
Những ma khí kia như mở rộng ra bốn phía, qua vài hơi thở đã biến thành ba thân hình thiếu niên có gương mặt hoàn toàn giống nhau, chỉ có màu sắc quần áo là thay đổi.
Điền Tiểu Kiếm không ngu, hôm nay hắn mà trở mặt cùng Lâm Hiên chính là người thân đau đớn còn kẻ thù thì sung sướng a!
Sau một hồi cân nhắc lợi hại, giả ngu chính là sự chọn lựa tốt nhất. Thật ra điều này cũng không có gì phải phàn nàn cả, tuy chính mình tuy bị Lâm Hiên kéo xuống nước, nhưng đối phương cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tình huống của cả hai hiện tại giống hệt nhau, chỉ còn cách bảo trì sự hợp tác mới có thể hóa giải được nguy cơ trước mắt.
Đương nhiên nếu hắn có cơ hội chạy trốn thì hắn sẽ không ngại mà đâm sau lưng Lâm Hiên một đao.
Mà chính hắn cũng phải chú ý đề phòng điểm này, tuy hai người gần gũi thì ít xa cách thì nhiều, nhưng Điền Tiểu Kiếm vẫn hiểu rất rõ tính cách vị "Đại ca" này, đều cùng là miệng nam mô nhưng bụng một bồ dao găm. Nếu Lâm Hiên thực sự có cơ hội tính toán thì hắn tin tưởng đối phương cũng sẽ không nương tay.
Phía bên kia.
Lông mày Thiên Nguyên Thánh Tổ hơi nhăn lại, thiếu niên thần bí đang lơ lửng giữa không trung kia gây cho lão một áp lực cực lớn.
Nói như thế nào nhỉ...Khó chịu, bức bách, mơ hồ còn có mấy phần sợ hãi, giống như gặp phải thiên địch trong truyền thuyết vậy.
Nhưng điều này làm sao có thể? Mình đường đường là Cổ Ma Thánh Tổ, tuy giờ phút này không phải là bản thể nhưng tu vi Độ Kiếp kỳ cũng không thể xét theo lẽ thường, hơn nữa những tồn tại có thể uy hiếp được hóa thân của lão cũng không nhiều.
Trừ phi là những Cổ Ma Thánh Tổ khác!
Suy nghĩ trong đầu vừa hiện lên, lão tức thì quay đầu lại rồi nheo nheo hai mắt lần nữa nhìn kĩ đối phương.
"Là ngươi?"
Thiên Nguyên quá sợ hãi, dường như không tin vào hai mắt của mình. Chẳng lẽ thật sự là do cơ duyên xảo hợp hay là lão thiên đang trêu đùa mình đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão tuân theo mệnh lệnh hai vị đại nhân Bảo Xà Băng Phách tìm kiếm nơi thoát khốn của Tam Nhãn Thánh Tổ, nhưng đã hơn trăm năm trôi qua, mặc dù lão có được chút thu hoạch nhưng lại không hoàn thành được nhiệm vụ ngăn chặn Tam Nhãn khôi phục thực lực. Tuy không thể so sánh với thời kỳ toàn thịnh nhưng với tư cách là một trong chín vị Chân Ma Thuỷ tổ, đối phương cực kỳ giảo hoạt, khó có thể tìm ra tung tích.
Không nghĩ tới hôm nay hắn cũng xuất hiện tại Băng Viêm Cốc.
"Ah. Ngươi biết ta?"
Thiếu niên thần bí quay đầu lại, hắn đã bị phong ấn tại nơi này mấy trăm vạn năm, theo lý thuyết không thể nào có người biết đến. Tuy nhiên dáng vẻ của mình và Tam Nhãn Thánh Tổ lại giống nhau như hai giọt nước, đối phương có thể nhận ra mình thì chắc là từng thấy qua Tam Nhãn.
Thiếu niên thần bí cảm thấy cực kỳ vui mừng, hôm nay hắn rất muốn biết rõ tin tức của Tam Nhãn Thánh Tổ, không biết đối phương đang ở nơi nào, tu vi hiện giờ ra sao.
Phải biết rằng, mặc dù năm đó hắn bị coi như một cỗ thể xác để sau này dùng cho Tam Nhãn thoát khốn đoạt xá, nhưng thế sự khó lường, hắn nhờ vào hoàn cảnh kỳ lạ Băng Viêm Cốc mà điên cuồng hấp thu linh khí, ngoài ra còn được tinh hoa của nhật nguyệt tẩm bổ, theo thời gian trôi qua đã dần dần sinh ra linh trí.
Kẻ trí nghĩ đến ngàn điều vẫn có điều sơ sót, sở dĩ có điều này cũng là do năm đó Tam Nhãn không ngờ đến.
Vì vậy, đây chính là cơ hội để hắn đảo khách thành chủ. Nếu như hắn có thể tìm được Tam Nhãn Thánh Tổ, hơn nữa lúc này Tam Nhãn còn chưa hồi phục được thực lực nên so với hắn vẫn còn yếu ớt hơn nhiều. Như vậy thì không phải là Tam Nhãn muốn đoạt xá hắn mà chính hắn có thể hoàn toàn chiếm cứ linh thức Tam Nhãn.
Chỗ tốt như vậy không cần nói cũng biết, nếu như hắn có thể thành công thì sẽ chính thức trở thành một vị Chân ma Thuỷ tổ.
Đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn bây giờ. Bởi vậy nên thiếu niên thần bí lập tức quay đầu, ánh mắt từ Lâm Hiên chuyển sang khuôn mặt của hóa thân Thiên Nguyên Thánh Tổ, hai mắt hắn híp lại, liên tục tỏa ra hào quang quỷ dị xen lẫn nguy hiểm: "Ngươi biết được Tam Nhãn đang ở nơi nào hay sao?"
Thiên Nguyên Thánh Tổ nghe đối phương giở cao giọng chất vấn mà giận tím mặt, tuy lão chỉ là một cỗ hóa thân chứ không phải bản thể tới nơi này. Nhưng phóng mắt khắp Ma giới, ngoại trừ mấy vị đại nhân Bảo Xà Băng Phách thì chưa có ai dám nói với lão như vậy.
Ngoài ra Thiên Nguyên cũng phát hiện ra thiếu niên thần bí trước mắt chỉ là giống với Tam Nhãn mà thôi, khí độ không cách nào so sánh được. Huống chi đối phương đã hỏi Tam Nhãn ở chỗ nào thì càng chứng minh vừa rồi bản thân đã nhận lầm người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi là ai mà dám nói chuyện đối với bản Thánh Tổ như vậy? Chẳng lẽ muốn tìm chết hay sao?" Tuy cảm giác được đối phương không dễ chọc, nhưng thân là Thánh Tổ kiêu ngạo, làm sao Thiên Nguyên lại có thể tỏ ra yếu thế.
Đối phương nghe hắn nói xong cũng tỏ ra kinh ngạc.
"Cổ Ma Thánh Tổ?"
Thiếu niên thần bí bắt đầu tinh tế đánh giá Thiên Nguyên, hơn nữa ánh mắt kia cực kỳ cổ quái, làm cho Thiên Nguyên mơ hồ có dự cảm không ổn hiện lên trong lòng.
Chỉ một thoáng, thiếu niên thần bí kia đột nhiên vỗ tay cười ha hả. "Thật không sai, đúng là trong thân thể Thánh tộc Độ Kiếp kỳ mới có ma khí tinh thuần như vậy. Đáng tiếc là không nhiều lắm, nếu bản tôn đoán không nhầm thì ngươi chỉ là cỗ hóa thân của một vị Thánh Tổ nào đó mà thôi."
"Như vậy thì sao? Ngươi nghĩ ta chỉ là một cỗ hóa thân nên cho rằng có thể dễ dàng đối phó ư?" Nho sinh giận tím mặt, điều này quả thực là một sự sỉ nhục kinh khủng đối với lão, phải biết rằng cho dù là một hóa thân của tồn tại Độ Kiếp cũng đã hơn xa thực lực của tu sĩ Phân Thần kỳ rồi.
"Hừ. Ngươi tức giận thì có tác dụng hay sao? Nếu như ngươi thức thời mà ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì còn chịu ít đau khổ. Bản tôn đang buồn phiền vì trong cơ thể vẫn còn sót lại một ít cấm chế, nếu sử dùng phương pháp bình thường thì rất khó để giải trừ. Tuy nhiên có thể dung hợp pháp lực của ngươi thì mọi chuyện sẽ khác, mặc dù ngươi chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi, nhưng ít nhiều trong cơ thể sẽ có Chân Ma chi khí, mà đây chính là thứ ta đang cần."
Nghe được âm thanh đối thoại giữa hai người, trong mắt Lâm Hiên xuất hiện quang mang kỳ lạ, hôm nay gặp phải chuyện này thật đúng là cực kỳ phức tạp, nói “ly kỳ” để hình dung cũng tuyệt đối không quá đáng. Chẳng qua cục diện hiện nay dường như đã phát sinh một ít biến cố, thiếu niên thần bí này chuẩn bị tấn công cỗ hóa thân của Thiên Nguyên Thánh Tổ, bản thân hắn có thể thừa dịp này mà có cơ hội chạy trốn.
Lâm Hiên quay đầu lại, hắn phát hiện ra Điền Tiểu Kiếm cũng đang có động tác tương tự, ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung rồi lặng lẽ gật nhẹ đầu, hiển nhiên là Điền Tiểu Kiếm cũng có chủ ý giống hắn.
Nhưng đúng vào thời khắc này, giọng nói của thiếu niên thần bí truyền vào lỗ tai: "Như thế nào, hai người các ngươi muốn nhân cơ hội này để chạy sao? Đừng có nằm mơ, mặc dù trong thân thể các ngươi không có ma lực, nhưng đối với ta thì Nguyên Anh cũng là vật đại bổ, hôm nay một người cũng đừng mong trốn thoát."
Lời nói còn chưa dứt thì vai thiếu niên thần bí hơi rung lên, cả người bắt đầu chậm rãi biến thành một đoàn ma khí. Lâm Hiên còn khá hơn một chút, dù sao hắn vừa mới nhìn qua ma công quỷ dị này, còn sắc mặt của Điền Tiểu Kiếm và Thiên Nguyên Thánh Tổ thì cực kỳ khó coi.
Ma khí cực kỳ tinh thuần lập tức bao phủ phạm vi mấy trượng, sau đó điên cuồng biến hóa, từ một chia thành ba luồng ma khí nhỏ.
Những ma khí kia như mở rộng ra bốn phía, qua vài hơi thở đã biến thành ba thân hình thiếu niên có gương mặt hoàn toàn giống nhau, chỉ có màu sắc quần áo là thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro