CẢNH PHÁI
2024-12-30 15:44:05
0.
Tình trạng của Ngôn Minh vẫn không tốt.
Tôi rất lo lắng.
Bác sĩ nói là do áp lực tinh thần kéo dài và chấn thương ở não dẫn đến mất trí nhớ, còn kèm theo triệu chứng giống như "mộng du".
Tôi vốn định nói sự thật với cô ấy sớm hơn.
Tại sao lại chỉ quên mình tôi?
1.
Muốn nói với cô ấy, sau này tôi sẽ ăn sáng đàng hoàng, tôi nghe lời cô ấy, không bạc đãi bản thân.
Đừng quên tôi được không.
Đừng đi.
Đừng rời xa tôi.
2.
Bác sĩ đề nghị tôi phối hợp với họ thực hiện một số liệu pháp thôi miên.
Không chỉ có thể khôi phục trí nhớ hiệu quả, mà còn có thể giúp trạng thái tinh thần của cô ấy dần dần tốt hơn.
Tôi đồng ý.
Bác sĩ nói cô ấy tạm thời không nhớ ra tôi, tôi nên chọn một thân phận mà cô ấy dễ chấp nhận hơn để bước vào "thế giới" của cô ấy.
Không thể đột ngột nhồi nhét tất cả thông tin vào trước mặt cô ấy, nếu kích thích cô ấy quá mức thì có thể không tốt.
Cần phải từ từ.
Tôi cau mày suy nghĩ xem cô ấy sẽ dễ chấp nhận thân phận gì, " Tổng tài bá đạo... và cô vợ thế thân?"
Bác sĩ trợn tròn mắt.
"Anh chắc chắn cô ấy có thể chấp nhận cái này sao?"
Tôi chắc chắn, cô ấy vẫn luôn đọc tiểu thuyết thế thân đó.
Phần lớn nữ đồng nghiệp đều thích truyện ngọt sủng, chỉ có cô ấy "độc nhất vô nhị".
Đọc còn rất chăm chú, thỉnh thoảng còn ghi chép.
Mặc dù tôi cũng không biết cô ấy ghi chép cái gì.
3.
Thành công rồi, cô ấy tin rồi.
Nhưng cô ấy đòi tôi đưa thỏa thuận thế thân và ảnh bạch nguyệt quang, tôi lấy ví ra, đưa ảnh mẹ tôi lúc trẻ, xin lỗi, tôi thật sự không có ảnh của người phụ nữ nào khác.
Ngoại trừ ảnh của chính Ngôn Minh.
Nhưng như vậy thì quá lộ liễu, tôi sợ ảnh hưởng đến việc điều trị.
Cô ấy trợn tròn mắt, "Nếu tôi có điểm nào giống cô ấy thì tôi thề sẽ theo họ của anh."
... Được rồi, đúng là không giống.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Cảnh Ngôn Minh, hình như cũng rất hay.
Tôi làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, dẫn cô ấy ôn lại từng khoảnh khắc cuộc sống giống như quá khứ.
Tôi dẫn cô ấy đi qua từng con đường chúng tôi đã đi qua.
Vậy nên, em có thể tỉnh lại, nhìn tôi thêm lần nữa không?
4.
Cô ấy hay ngẩn người ra, kiểu không gọi tỉnh lại được ấy.
Có lẽ đây chính là trạng thái mộng du mà bác sĩ nói.
Ngẩn ngơ.
Nhưng hình như cô ấy không hề nhận ra, còn tưởng là thời gian trôi qua nhanh hơn.
5.
Tôi gửi tài liệu cho cô ấy để cô ấy làm thêm giờ hưởng lương.
Không biết tại sao, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn, hiệu quả công việc cũng cao hơn rất nhiều.
Giống như năm đó chúng tôi cùng nhau làm bài tập vậy.
6.
Quả nhiên, cô ấy vẫn là cô ấy.
Cô ấy nguyện ý mang đến một tia hy vọng cho những người trong bóng tối.
Đó là một củ khoai lang nướng, cũng không hẳn là một củ khoai lang nướng.
7.
Tôi không biết làm thế nào để bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy trong mơ, tôi thật sự rất yêu cô ấy.
Rất yêu.
Cô ấy không phải thế thân của ai cả, cô ấy chính là cô ấy. Người tôi yêu từ đầu đến cuối, chính là cô ấy.
Tôi yêu sự rạng rỡ như ánh mặt trời của cô ấy, tôi yêu sự thẳng thắn chân thành của cô ấy, tôi yêu sự biết ơn và trọng tình trọng nghĩa của cô ấy, tôi yêu việc cô ấy dù ở trong bóng tối vẫn nguyện ý tìm kiếm niềm an ủi cho người khóc than, tìm kiếm ánh sáng cho người mù lòa.
8.
Tôi muốn nói với cô ấy: em không hề tệ, em rất tốt.
Tôi muốn nói với cô ấy: em không hề kém cỏi, dù từng chìm trong vũng lầy tự ti, dù từng nghi ngờ sinh mệnh và linh hồn của chính mình, em vẫn có thể trở thành người rực rỡ nhất trong hàng vạn người bình thường.
Tôi muốn nói với cô ấy: em xứng đáng được yêu, ít nhất có một tên ngốc tự cho mình là thông minh vẫn luôn yêu em.
Còn rất nhiều người được em giúp đỡ, cứu giúp, họ cũng mến em.
9.
Tôi dẫn cô ấy đi qua tuổi trẻ của cô ấy và tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi không biết tình cảm của mình đã thay đổi từ khi nào, từ tình bạn bình thường đến tri kỷ, rồi từ tri kỷ biến thành yêu mến, quá trình này vừa phức tạp vừa đơn giản.
Nếu cô ấy có thể tỉnh lại, nếu cô ấy có thể lại hờn dỗi trách móc tôi, nếu cô ấy còn có thể gọi tên tôi, tôi nguyện ý kể tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe, hết lần này đến lần khác.
10.
Tỉnh lại đi, người yêu dấu của anh.
Tình trạng của Ngôn Minh vẫn không tốt.
Tôi rất lo lắng.
Bác sĩ nói là do áp lực tinh thần kéo dài và chấn thương ở não dẫn đến mất trí nhớ, còn kèm theo triệu chứng giống như "mộng du".
Tôi vốn định nói sự thật với cô ấy sớm hơn.
Tại sao lại chỉ quên mình tôi?
1.
Muốn nói với cô ấy, sau này tôi sẽ ăn sáng đàng hoàng, tôi nghe lời cô ấy, không bạc đãi bản thân.
Đừng quên tôi được không.
Đừng đi.
Đừng rời xa tôi.
2.
Bác sĩ đề nghị tôi phối hợp với họ thực hiện một số liệu pháp thôi miên.
Không chỉ có thể khôi phục trí nhớ hiệu quả, mà còn có thể giúp trạng thái tinh thần của cô ấy dần dần tốt hơn.
Tôi đồng ý.
Bác sĩ nói cô ấy tạm thời không nhớ ra tôi, tôi nên chọn một thân phận mà cô ấy dễ chấp nhận hơn để bước vào "thế giới" của cô ấy.
Không thể đột ngột nhồi nhét tất cả thông tin vào trước mặt cô ấy, nếu kích thích cô ấy quá mức thì có thể không tốt.
Cần phải từ từ.
Tôi cau mày suy nghĩ xem cô ấy sẽ dễ chấp nhận thân phận gì, " Tổng tài bá đạo... và cô vợ thế thân?"
Bác sĩ trợn tròn mắt.
"Anh chắc chắn cô ấy có thể chấp nhận cái này sao?"
Tôi chắc chắn, cô ấy vẫn luôn đọc tiểu thuyết thế thân đó.
Phần lớn nữ đồng nghiệp đều thích truyện ngọt sủng, chỉ có cô ấy "độc nhất vô nhị".
Đọc còn rất chăm chú, thỉnh thoảng còn ghi chép.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù tôi cũng không biết cô ấy ghi chép cái gì.
3.
Thành công rồi, cô ấy tin rồi.
Nhưng cô ấy đòi tôi đưa thỏa thuận thế thân và ảnh bạch nguyệt quang, tôi lấy ví ra, đưa ảnh mẹ tôi lúc trẻ, xin lỗi, tôi thật sự không có ảnh của người phụ nữ nào khác.
Ngoại trừ ảnh của chính Ngôn Minh.
Nhưng như vậy thì quá lộ liễu, tôi sợ ảnh hưởng đến việc điều trị.
Cô ấy trợn tròn mắt, "Nếu tôi có điểm nào giống cô ấy thì tôi thề sẽ theo họ của anh."
... Được rồi, đúng là không giống.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Cảnh Ngôn Minh, hình như cũng rất hay.
Tôi làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, dẫn cô ấy ôn lại từng khoảnh khắc cuộc sống giống như quá khứ.
Tôi dẫn cô ấy đi qua từng con đường chúng tôi đã đi qua.
Vậy nên, em có thể tỉnh lại, nhìn tôi thêm lần nữa không?
4.
Cô ấy hay ngẩn người ra, kiểu không gọi tỉnh lại được ấy.
Có lẽ đây chính là trạng thái mộng du mà bác sĩ nói.
Ngẩn ngơ.
Nhưng hình như cô ấy không hề nhận ra, còn tưởng là thời gian trôi qua nhanh hơn.
5.
Tôi gửi tài liệu cho cô ấy để cô ấy làm thêm giờ hưởng lương.
Không biết tại sao, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn, hiệu quả công việc cũng cao hơn rất nhiều.
Giống như năm đó chúng tôi cùng nhau làm bài tập vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
6.
Quả nhiên, cô ấy vẫn là cô ấy.
Cô ấy nguyện ý mang đến một tia hy vọng cho những người trong bóng tối.
Đó là một củ khoai lang nướng, cũng không hẳn là một củ khoai lang nướng.
7.
Tôi không biết làm thế nào để bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy trong mơ, tôi thật sự rất yêu cô ấy.
Rất yêu.
Cô ấy không phải thế thân của ai cả, cô ấy chính là cô ấy. Người tôi yêu từ đầu đến cuối, chính là cô ấy.
Tôi yêu sự rạng rỡ như ánh mặt trời của cô ấy, tôi yêu sự thẳng thắn chân thành của cô ấy, tôi yêu sự biết ơn và trọng tình trọng nghĩa của cô ấy, tôi yêu việc cô ấy dù ở trong bóng tối vẫn nguyện ý tìm kiếm niềm an ủi cho người khóc than, tìm kiếm ánh sáng cho người mù lòa.
8.
Tôi muốn nói với cô ấy: em không hề tệ, em rất tốt.
Tôi muốn nói với cô ấy: em không hề kém cỏi, dù từng chìm trong vũng lầy tự ti, dù từng nghi ngờ sinh mệnh và linh hồn của chính mình, em vẫn có thể trở thành người rực rỡ nhất trong hàng vạn người bình thường.
Tôi muốn nói với cô ấy: em xứng đáng được yêu, ít nhất có một tên ngốc tự cho mình là thông minh vẫn luôn yêu em.
Còn rất nhiều người được em giúp đỡ, cứu giúp, họ cũng mến em.
9.
Tôi dẫn cô ấy đi qua tuổi trẻ của cô ấy và tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi không biết tình cảm của mình đã thay đổi từ khi nào, từ tình bạn bình thường đến tri kỷ, rồi từ tri kỷ biến thành yêu mến, quá trình này vừa phức tạp vừa đơn giản.
Nếu cô ấy có thể tỉnh lại, nếu cô ấy có thể lại hờn dỗi trách móc tôi, nếu cô ấy còn có thể gọi tên tôi, tôi nguyện ý kể tất cả mọi chuyện cho cô ấy nghe, hết lần này đến lần khác.
10.
Tỉnh lại đi, người yêu dấu của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro