Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ

NĂM ĐÓ?

2024-12-30 15:44:05

36

 

"Ở đây, tôi từng bị đầu gấu chặn đường." Anh ấy lại cười, "Lúc đó cô ấy tình cờ đi qua, dùng một cốc trà sữa để đổi lấy sự an toàn cho tôi."

"Nhưng cô ấy căn bản không biết vệ sĩ nhà tôi đang ở con hẻm bên cạnh."

"Ngốc nghếch, nhưng đáng yêu."

 

37

 

"Chính là cái đình này." Anh ấy dừng bước. "Lần đầu tiên tôi 'cãi nhau' với cô ấy. Thực ra không phải cãi nhau, là cô ấy muốn hỏi rõ suy nghĩ của tôi."

"Lúc đó nhà tôi gặp chút chuyện, cơ bản tất cả bạn bè đều bắt đầu xa lánh tôi."

 

Anh ấy cụp mắt xuống, lại cười tự giễu, "Tôi đã đánh giá thấp quyết tâm và phẩm chất của cô ấy, tôi cứ tưởng mình gặp một cô gái giống bọn họ, cuối cùng tôi biết mình đã sai."

Mắt anh ấy đã đỏ hoe.

"Tôi cứ tưởng, tôi cứ tưởng... nhưng tôi đã sai."

"Tôi đã sai."

 

Giọng anh ấy cũng run lên.

"Cô ấy là người sống tình cảm, cô ấy thậm chí nguyện ý dốc hết sức mình giúp tôi, chỉ vì tôi từng giúp cô ấy một chút... Vậy mà quen biết nhau lâu như vậy tôi lại không hề nhận ra."

"Lúc cô ấy đưa thẻ ngân hàng cho tôi, tôi đã không kìm được mà khóc."

"Không chỉ vì cảm động, mà còn vì sự nghi ngờ ác ý lúc trước của tôi mà áy náy tự trách. Cô ấy vất vả lắm mới trả hết nợ, đồ đạc trong nhà còn cũ nát... vậy mà ngày nào cũng dặn tôi ăn uống đàng hoàng, bảo trọng bản thân, cô ấy nói cô ấy có thể chăm sóc tôi."

 

"Hai mươi nghìn tệ đó cô ấy mua gì không được chứ? Cô ấy có thể mua một chiếc giường thoải mái, hoặc đổi cái đèn sáng hơn, để bản thân sống thoải mái hơn một chút."

"Cô ấy đã sống khổ sở bao nhiêu năm... Cô ấy đã mất mát bao nhiêu thứ, khi có được tia sáng đầu tiên, phản ứng đầu tiên của cô ấy lại là dâng trọn vẹn tia sáng đó cho tôi, một kẻ sa cơ lỡ vận."

"Cô ấy dùng cả tấm chân tình đối đãi với tôi, vậy mà tôi lại nghi ngờ cô ấy... Sự xa lánh lúc đó của tôi đã làm tổn thương bản thân mình, cũng làm tổn thương cô ấy..."

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


38

 

Nói đến cuối, anh ấy dường như không còn đang nói chuyện với tôi nữa, mà giống như đang lẩm bẩm một mình, trải lòng tất cả sự hối hận và chân tình với một người mà anh ấy muốn gửi gắm.

Nhưng cô gái này cũng thật nghĩa khí, không phải nói cô ấy lụy tình, tôi đoán nếu đổi lại là một người khác từng giúp đỡ cô ấy, cô ấy cũng sẽ làm như vậy.

 

Mặc dù về mặt đạo đức mà nói, cô ấy làm như vậy là rất bình thường.

Nhưng muốn tìm được một người thuần khiết và chân thành như vậy trong hiện thực, tôi đoán là rất khó. Suy cho cùng ai mà không thích mùi tiền chứ.

Tôi thầm tán thưởng trong lòng, Bạch nguyệt quang, danh xứng với thực!

 

39

 

"Cảnh Phái à, mấy năm nay sống thế nào rồi?" Chủ nhiệm lớp anh ấy cười bắt tay anh ấy, "Hồi cấp ba em ít nói lắm, bạn bè cũng không nhiều, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?"

Anh ấy bình tĩnh gật đầu: "Khá hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn thầy Trương."

Thầy Trương lại ngẩng đầu nhìn tôi: "Cảnh Phái, em cũng phải cảm ơn Ngôn Minh đấy, nếu không có em ấy, em có lẽ sẽ ủ rũ cho đến khi tốt nghiệp đấy."

"Sự hỗ trợ tinh thần mà em ấy dành cho em năm đó, thầy luôn nhìn thấy, thầy biết cả hai em đều là những đứa trẻ tốt."

"Vâng, em rất biết ơn cô ấy." Anh ấy cười dịu dàng.

...

Năm đó?

 

40

Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

 

41

Rốt cuộc tôi là ai trong tuổi trẻ của anh ấy?

 

42

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tại sao tôi không nhớ ra?

 

43

Tại sao nửa năm nay anh ấy không nói gì với tôi?

 

44

Tại sao thời gian trôi qua nhanh như vậy?

 

45

Tại sao trước mặt anh ấy, tôi lại theo bản năng làm những chuyện không giữ lễ nghi?

 

46

Chúng tôi thật sự là quan hệ bao nuôi sao?

 

47

Tại sao tôi lại theo bản năng ghi lại thói quen và sở thích của anh ấy?

 

48

Tại sao tôi luôn cảm thấy tên của anh ấy rất khó nhớ?

 

49

Tôi sẽ lại quên anh ấy sao?

 

50

Tại sao tôi cảm thấy tất cả những điều này đều quen thuộc như đã từng diễn ra?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ

Số ký tự: 0