NGOẠI TRUYỆN QU...
2024-12-30 15:44:05
7.
"Sao thằng nhóc xui xẻo này lại đắc tội với mấy cậu rồi?" Tôi đi ngang qua con hẻm, thấy đầu gấu dẫn theo một đám người hung dữ chặn đường một nam sinh.
Hình như chưa đánh, quần áo và mặt cậu ta vẫn sạch sẽ.
"Em gái tôi muốn theo đuổi cậu ta, cậu ta lại không chịu."
"Haizz, chuyện nhỏ như vậy thôi mà." Tôi bước tới đánh giá nam sinh kia vài lần, sau đó đưa túi trà sữa trên tay cho cô bé, "Em yêu, người này trông cũng bình thường thôi mà, cỏ cây ở đâu chẳng xanh?"
"Tặng em cốc trà sữa này. Đàn ông đầy ra đấy, cứ bám riết lấy một người, thật lãng phí thời gian. Không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng đúng không."
Tôi đang vội, không muốn gây thêm chuyện phiền phức.
Nhưng cô bé này lại ngoan ngoãn nghe lời tôi.
... Có lẽ là vì lời đồn tôi đánh bố tôi đến mức vỡ đầu.
Cốc trà sữa đó là chủ nhiệm lớp tặng tôi, khen thưởng tôi học hành tiến bộ.
Tôi không thích đồ ngọt, trà sữa lại không thể bán lấy tiền, thôi thì tặng người ta, coi như chút ân huệ nhỏ.
"Tại sao lại giúp tôi?" Sau khi đám người kia bỏ đi, nam sinh đó nắm lấy tay áo tôi, hỏi một câu kinh thiên động địa.
Khá thú vị.
Người này cũng không trách tôi nói chuyện khó nghe, còn nghe ra được tôi muốn giúp cậu ta.
"Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến." Tôi mất kiên nhẫn hất tay, "Sao vậy, sợ về nhà một mình à? Cần tôi đưa cậu về không?"
Cậu ta lại cười, "Nếu cô không ra tay, vệ sĩ của tôi nấp ở con hẻm bên cạnh sẽ ra mặt đấy."
Hả?
Được rồi, coi như tôi lắm chuyện xen vào việc của người khác, vốn tưởng cậu ta ở tầng một.
Ai ngờ cậu nhóc này lại ở tầng năm, câu cá thực thi pháp luật.
"Được rồi, vậy tôi không tiễn cậu nữa, tôi đi làm sắp muộn rồi."
"Cô rất cần tiền sao?"
"Vay tiền online, tên bố dượng cặn bã /ch//ế/t tiệt kia vay trước khi xuống mười tám tầng địa ngục."
Cậu ta không nói hai lời, lấy từ tay vệ sĩ một tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi.
"Năm vạn, coi như cảm ơn."
Tôi nhướn mày, thầm nghĩ cậu nhóc này đúng là giàu có.
"Không cần đâu." Tôi từ chối, "Cứu cậu nhiều nhất cũng chỉ tốn tiền một cốc trà sữa."
Mặc dù trà sữa cũng không phải tôi mua.
"Vậy coi như cho cô mượn, đợi cô trả hết khoản nợ trực tuyến kia, có tiền rồi thì trả lại tôi. Tất nhiên nếu không trả được tôi cũng không truy cứu."
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhận lấy.
Khoản nợ vẫn còn hai mươi vạn, năm vạn này ít nhiều cũng có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết.
Hơn nữa tôi còn có một người mẹ yếu ớt.
Tình thế bắt buộc thì sau này trả lại cũng được.
"Cảm ơn." Tôi gật đầu, cuối cùng cậu ta cũng giãn lông mày.
Sau đó tôi lấy từ trong túi áo ra một cây bút và một mảnh giấy, viết số điện thoại của mình lên, rồi nhét vào tay cậu ta.
"Tôi vội đi rồi, không tiễn cậu nữa." Tôi gật đầu với cậu ta, "Đây là phương thức liên lạc của tôi, có việc gì thì cứ liên lạc."
8.
Người này học lớp bên cạnh tôi.
Lúc đó nói cậu ta trông bình thường thực ra là nói dối.
Trông cũng khá được.
Người này cứ tìm tôi, bảo tôi chạy vặt mua nước mua bánh quy, rồi cho tôi chút tiền công.
Có lúc còn nhất định rủ tôi đến phòng tự học cùng làm bài tập, nói tôi ở bên cạnh thì cậu ta làm bài nhanh hơn, cứ như tôi là thuốc tăng lực vậy.
Tôi vừa khóc vừa làm bài tập hưởng lương.
Còn thường xuyên bảo tôi lấy cơm hộ, thấy tôi uống một bát canh miễn phí rồi ra ngoài vừa gặm bánh bao vừa học bài thì cậu ta lại không vui, nhất định bắt tôi lấy thêm một phần, lấy xong lại nói mình ăn không hết, bảo tôi giúp giải quyết.
Tôi vừa thầm oán trách cậu ta trong lòng, không ăn hết thì đừng lấy thêm chứ.
Vừa nhai rau cải muối, ngon thật.
Ăn xong, tôi nắm chặt hai phần tiền cơm trong tay, rồi trầm tư suy nghĩ.
Tôi nào có không nhìn ra cậu ta muốn tạo cơ hội cho tôi kiếm thêm tiền trả nợ.
Tôi thề sau khi qua giai đoạn này, cậu ta sẽ là anh em cả đời của tôi.
Những ân tình này tôi phải trả lại từng chút một.
"Sao thằng nhóc xui xẻo này lại đắc tội với mấy cậu rồi?" Tôi đi ngang qua con hẻm, thấy đầu gấu dẫn theo một đám người hung dữ chặn đường một nam sinh.
Hình như chưa đánh, quần áo và mặt cậu ta vẫn sạch sẽ.
"Em gái tôi muốn theo đuổi cậu ta, cậu ta lại không chịu."
"Haizz, chuyện nhỏ như vậy thôi mà." Tôi bước tới đánh giá nam sinh kia vài lần, sau đó đưa túi trà sữa trên tay cho cô bé, "Em yêu, người này trông cũng bình thường thôi mà, cỏ cây ở đâu chẳng xanh?"
"Tặng em cốc trà sữa này. Đàn ông đầy ra đấy, cứ bám riết lấy một người, thật lãng phí thời gian. Không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng đúng không."
Tôi đang vội, không muốn gây thêm chuyện phiền phức.
Nhưng cô bé này lại ngoan ngoãn nghe lời tôi.
... Có lẽ là vì lời đồn tôi đánh bố tôi đến mức vỡ đầu.
Cốc trà sữa đó là chủ nhiệm lớp tặng tôi, khen thưởng tôi học hành tiến bộ.
Tôi không thích đồ ngọt, trà sữa lại không thể bán lấy tiền, thôi thì tặng người ta, coi như chút ân huệ nhỏ.
"Tại sao lại giúp tôi?" Sau khi đám người kia bỏ đi, nam sinh đó nắm lấy tay áo tôi, hỏi một câu kinh thiên động địa.
Khá thú vị.
Người này cũng không trách tôi nói chuyện khó nghe, còn nghe ra được tôi muốn giúp cậu ta.
"Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến." Tôi mất kiên nhẫn hất tay, "Sao vậy, sợ về nhà một mình à? Cần tôi đưa cậu về không?"
Cậu ta lại cười, "Nếu cô không ra tay, vệ sĩ của tôi nấp ở con hẻm bên cạnh sẽ ra mặt đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hả?
Được rồi, coi như tôi lắm chuyện xen vào việc của người khác, vốn tưởng cậu ta ở tầng một.
Ai ngờ cậu nhóc này lại ở tầng năm, câu cá thực thi pháp luật.
"Được rồi, vậy tôi không tiễn cậu nữa, tôi đi làm sắp muộn rồi."
"Cô rất cần tiền sao?"
"Vay tiền online, tên bố dượng cặn bã /ch//ế/t tiệt kia vay trước khi xuống mười tám tầng địa ngục."
Cậu ta không nói hai lời, lấy từ tay vệ sĩ một tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi.
"Năm vạn, coi như cảm ơn."
Tôi nhướn mày, thầm nghĩ cậu nhóc này đúng là giàu có.
"Không cần đâu." Tôi từ chối, "Cứu cậu nhiều nhất cũng chỉ tốn tiền một cốc trà sữa."
Mặc dù trà sữa cũng không phải tôi mua.
"Vậy coi như cho cô mượn, đợi cô trả hết khoản nợ trực tuyến kia, có tiền rồi thì trả lại tôi. Tất nhiên nếu không trả được tôi cũng không truy cứu."
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhận lấy.
Khoản nợ vẫn còn hai mươi vạn, năm vạn này ít nhiều cũng có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết.
Hơn nữa tôi còn có một người mẹ yếu ớt.
Tình thế bắt buộc thì sau này trả lại cũng được.
"Cảm ơn." Tôi gật đầu, cuối cùng cậu ta cũng giãn lông mày.
Sau đó tôi lấy từ trong túi áo ra một cây bút và một mảnh giấy, viết số điện thoại của mình lên, rồi nhét vào tay cậu ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi vội đi rồi, không tiễn cậu nữa." Tôi gật đầu với cậu ta, "Đây là phương thức liên lạc của tôi, có việc gì thì cứ liên lạc."
8.
Người này học lớp bên cạnh tôi.
Lúc đó nói cậu ta trông bình thường thực ra là nói dối.
Trông cũng khá được.
Người này cứ tìm tôi, bảo tôi chạy vặt mua nước mua bánh quy, rồi cho tôi chút tiền công.
Có lúc còn nhất định rủ tôi đến phòng tự học cùng làm bài tập, nói tôi ở bên cạnh thì cậu ta làm bài nhanh hơn, cứ như tôi là thuốc tăng lực vậy.
Tôi vừa khóc vừa làm bài tập hưởng lương.
Còn thường xuyên bảo tôi lấy cơm hộ, thấy tôi uống một bát canh miễn phí rồi ra ngoài vừa gặm bánh bao vừa học bài thì cậu ta lại không vui, nhất định bắt tôi lấy thêm một phần, lấy xong lại nói mình ăn không hết, bảo tôi giúp giải quyết.
Tôi vừa thầm oán trách cậu ta trong lòng, không ăn hết thì đừng lấy thêm chứ.
Vừa nhai rau cải muối, ngon thật.
Ăn xong, tôi nắm chặt hai phần tiền cơm trong tay, rồi trầm tư suy nghĩ.
Tôi nào có không nhìn ra cậu ta muốn tạo cơ hội cho tôi kiếm thêm tiền trả nợ.
Tôi thề sau khi qua giai đoạn này, cậu ta sẽ là anh em cả đời của tôi.
Những ân tình này tôi phải trả lại từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro