NGOẠI TRUYỆN QU...
2024-12-30 15:44:05
9.
Cuối cùng cũng trả hết nợ.
Tôi cũng không cần phải làm thêm đến mức thức khuya nữa,
Nhiều nhất là làm một công việc, để bù đắp chi tiêu trong nhà.
Sau đó có một khoảng thời gian cậu ta rất uể oải, có vẻ muốn xa lánh tôi, cơm sáng cơm tối đều không ăn, chỉ qua loa ăn chút bánh mì sandwich vào buổi trưa.
Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra,
Gia đình cậu ta đâu đến nỗi nào?
Tôi chủ động tìm cậu ta, tôi không thể làm ngơ quầng thâm dưới mắt cậu ta.
"Cô đi đi, tôi sắp hết tiền rồi, cũng không giúp được gì cho cô nữa."
Hả?
Câu này tôi không thích nghe rồi đấy, nào có ai thấy anh em gặp hoạn nạn mà bỏ mặc không tương trợ.
"Cái gì?"
"Việc làm ăn nhà tôi gặp chút trục trặc," cậu ta hít sâu một hơi, "Có lẽ phải đánh cược... ván cuối cùng."
"..." Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, "Sao tôi có thể vì tiền mà tuyệt giao với cậu được?"
"Dù không có tiền thì chúng ta vẫn là anh em, tôi không quan tâm sau này cậu giàu hay nghèo, tình thế bắt buộc thì tôi sẽ lo liệu cho cậu, có chuyện gì tôi sẽ ứng trước cho cậu, cậu đừng tiếc tiền ăn uống."
Cậu ta né tránh ánh mắt của tôi: "Nhưng tôi không có tiền trả cho cô."
"Mặc kệ tiền bạc." Tôi không chút do dự mắng, "Cậu nghĩ tôi có thể vì tiền mà bỏ mặc cậu sao?"
"Ai cũng có lúc gặp khó khăn, cậu đã từng rộng lượng giúp đỡ người khác, sau đó bản thân gặp khó khăn lại không nói một lời, như vậy sao được? Sau này gặp khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu."
"Còn nữa, đừng có gánh nặng tâm lý gì cả, thời gian trước vẫn luôn là cậu giúp tôi, đây là tôi báo đáp lại thôi."
Tôi ném túi bánh bao vừa mua vào lòng cậu ta, "Ăn nhanh lên, không ăn sáng nữa tôi đánh cho vỡ đầu."
10.
Tôi đưa thẻ ngân hàng cho cậu ta.
"Tôi và mẹ tôi cũng tiết kiệm được chút tiền... Tôi đã bàn bạc với bà ấy rồi, tuyệt đối là có sự đồng ý của người nhà."
"Hai vạn tệ, không nhiều, cậu cứ cầm lấy trước."
Không nhiều, nhưng cũng không phải là ít.
Đó là tất cả số tiền tôi tiết kiệm được trong thời gian này.
"Mặc dù không biết chi phí sinh hoạt của cậu dạo này cụ thể là bao nhiêu, nhưng cậu cứ cầm lấy trước đã, tình thế bắt buộc thì cậu lấy tiền đưa cho gia đình xoay sở, sau này tôi sẽ mang cơm cho cậu."
Tôi biết hai vạn tệ đối với gia đình cậu ta có lẽ chỉ là muối bỏ bể.
Nhưng tôi thật sự không còn gì khác để đưa nữa.
Cậu ta lại khóc.
Tôi cũng không biết tại sao cậu ta lại khóc.
Cậu ta nói rất nhiều bạn bè trước đây của cậu ta khi nghe chuyện này đều xa lánh cậu ta, cậu ta cứ tưởng tôi cũng sẽ như vậy, còn liên tục xin lỗi tôi.
"Đây là lý do cậu luôn xa lánh tôi sao?"
Cậu ta áy náy gật đầu.
"Thà thất vọng còn hơn ôm ảo tưởng..."
Tôi thở dài, mở cho cậu ta một lon sữa tươi Want Want.
"Đừng cứ giữ mọi chuyện trong lòng, cậu không thấy bức bối sao?"
"Cậu đã từng giúp tôi, sao tôi có thể không giúp cậu? Cậu chỉ cần nói một câu cũng được mà?"
Cuối cùng cũng trả hết nợ.
Tôi cũng không cần phải làm thêm đến mức thức khuya nữa,
Nhiều nhất là làm một công việc, để bù đắp chi tiêu trong nhà.
Sau đó có một khoảng thời gian cậu ta rất uể oải, có vẻ muốn xa lánh tôi, cơm sáng cơm tối đều không ăn, chỉ qua loa ăn chút bánh mì sandwich vào buổi trưa.
Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra,
Gia đình cậu ta đâu đến nỗi nào?
Tôi chủ động tìm cậu ta, tôi không thể làm ngơ quầng thâm dưới mắt cậu ta.
"Cô đi đi, tôi sắp hết tiền rồi, cũng không giúp được gì cho cô nữa."
Hả?
Câu này tôi không thích nghe rồi đấy, nào có ai thấy anh em gặp hoạn nạn mà bỏ mặc không tương trợ.
"Cái gì?"
"Việc làm ăn nhà tôi gặp chút trục trặc," cậu ta hít sâu một hơi, "Có lẽ phải đánh cược... ván cuối cùng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..." Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, "Sao tôi có thể vì tiền mà tuyệt giao với cậu được?"
"Dù không có tiền thì chúng ta vẫn là anh em, tôi không quan tâm sau này cậu giàu hay nghèo, tình thế bắt buộc thì tôi sẽ lo liệu cho cậu, có chuyện gì tôi sẽ ứng trước cho cậu, cậu đừng tiếc tiền ăn uống."
Cậu ta né tránh ánh mắt của tôi: "Nhưng tôi không có tiền trả cho cô."
"Mặc kệ tiền bạc." Tôi không chút do dự mắng, "Cậu nghĩ tôi có thể vì tiền mà bỏ mặc cậu sao?"
"Ai cũng có lúc gặp khó khăn, cậu đã từng rộng lượng giúp đỡ người khác, sau đó bản thân gặp khó khăn lại không nói một lời, như vậy sao được? Sau này gặp khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu."
"Còn nữa, đừng có gánh nặng tâm lý gì cả, thời gian trước vẫn luôn là cậu giúp tôi, đây là tôi báo đáp lại thôi."
Tôi ném túi bánh bao vừa mua vào lòng cậu ta, "Ăn nhanh lên, không ăn sáng nữa tôi đánh cho vỡ đầu."
10.
Tôi đưa thẻ ngân hàng cho cậu ta.
"Tôi và mẹ tôi cũng tiết kiệm được chút tiền... Tôi đã bàn bạc với bà ấy rồi, tuyệt đối là có sự đồng ý của người nhà."
"Hai vạn tệ, không nhiều, cậu cứ cầm lấy trước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nhiều, nhưng cũng không phải là ít.
Đó là tất cả số tiền tôi tiết kiệm được trong thời gian này.
"Mặc dù không biết chi phí sinh hoạt của cậu dạo này cụ thể là bao nhiêu, nhưng cậu cứ cầm lấy trước đã, tình thế bắt buộc thì cậu lấy tiền đưa cho gia đình xoay sở, sau này tôi sẽ mang cơm cho cậu."
Tôi biết hai vạn tệ đối với gia đình cậu ta có lẽ chỉ là muối bỏ bể.
Nhưng tôi thật sự không còn gì khác để đưa nữa.
Cậu ta lại khóc.
Tôi cũng không biết tại sao cậu ta lại khóc.
Cậu ta nói rất nhiều bạn bè trước đây của cậu ta khi nghe chuyện này đều xa lánh cậu ta, cậu ta cứ tưởng tôi cũng sẽ như vậy, còn liên tục xin lỗi tôi.
"Đây là lý do cậu luôn xa lánh tôi sao?"
Cậu ta áy náy gật đầu.
"Thà thất vọng còn hơn ôm ảo tưởng..."
Tôi thở dài, mở cho cậu ta một lon sữa tươi Want Want.
"Đừng cứ giữ mọi chuyện trong lòng, cậu không thấy bức bối sao?"
"Cậu đã từng giúp tôi, sao tôi có thể không giúp cậu? Cậu chỉ cần nói một câu cũng được mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro