Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ

NGOẠI TRUYỆN QU...

2024-12-30 15:44:05

11.

 

Hú vía.

Gia đình cậu ta cũng không sao, mặc dù có thua lỗ một chút.

Theo lời cậu ta thì chỉ là vài trăm vạn,

... Được rồi.

Cậu ta cũng không xa lánh tôi nữa, chúng tôi không còn qua lại tiền bạc gì nữa.

Nhân dịp sinh nhật cậu ta, tôi rủ cậu ta đi ăn.

Theo tôi quan sát thì người nhà cậu ta đúng là rất bận, không thường xuyên ở bên cạnh cậu ta, thậm chí sinh nhật cậu ta cũng chỉ có một mình.

Tôi xách bia Thanh Đảo, cậu ta ôm sữa tươi Want Want.

Tôi cũng không ngờ cậu ta ăn bánh kem xong lại nói không đói.

Vậy nên chúng tôi ngồi ở quán nhậu vỉa hè vừa uống vừa trò chuyện.

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Trước đây tôi vẫn luôn nghe người ta nói cô lạnh lùng ác độc, đánh bố mình đến mức vỡ đầu," cậu ta không nhìn tôi, mà nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường, "Nhưng tôi cảm thấy cô không phải người xấu."

Tôi cười, cười ngả nghiêng. Xung quanh rất ồn ào, có rất nhiều người đàn ông say xỉn bắt đầu khoác lác, có những tiếng phụ họa thật lòng hoặc giả dối, còn có những tiếng cười khẩy khó mà nghe ra được cảm xúc.

Nhưng màn đêm rất yên tĩnh, bỏ đi sự ồn ào của người khác, dường như chỉ còn lại tiếng cười của tôi vang vọng trong đêm tối.

"Tôi không phải người xấu sao? Nhưng tôi cũng không phải người tốt." Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, "Tôi đúng là đã đánh bố tôi, cũng từng dùng chai rượu đánh ngất ông ta."

"Nhưng tôi không bao giờ muốn gọi ông ta là bố, ông ta chỉ là một tên súc sinh, kẻ thất bại trong cuộc sống, chỉ biết trút giận lên vợ."

"Tôi không có chút tình cảm nào với ông ta, nếu phải nói thì chỉ là sự căm hận tột cùng, ông ta đánh mẹ tôi đến nỗi không còn chỗ nào lành lặn. Còn luôn dùng ánh mắt dâm dục nhìn tôi, đồ kinh tởm."

 

Cậu ta dường như bị lời nói của tôi làm cho lạnh sống lưng, rùng mình một cái, "Nhưng mẹ cô không phải là...?"

"Mẹ tôi á?..." Tôi nhấp một ngụm bia, "Mẹ tôi á, tôi là con nuôi."

"Tôi từng có một gia đình rất rất hạnh phúc, tuy nghèo, nhưng rất ấm áp…rất ấm áp." Tôi vừa lẩm bẩm, vừa nghĩ loại bia này quá đắng, đắng đến mức tê cả miệng, lần sau tôi sẽ đổi sang Thanh Đảo chất lượng cao.

"Nhưng ngôi nhà đó xa vời vợi. Bây giờ tôi gần như không nhìn thấy nữa rồi, tôi rất nhớ mùi bánh mì trong ngôi nhà đó, thật ấm áp thật ngọt ngào. Dù là bánh mì cũ để lâu, có mùi kem rẻ tiền... nhưng mùi vị đó không hề rẻ tiền chút nào."

"Bố mẹ tôi vì cứu tôi mà rời xa tôi." Nụ cười của tôi gượng gạo, cảnh tượng trước mắt có chút mờ ảo, tôi không muốn tin là do nước mắt, "Tôi không có người thân nào để nhờ vả, nên đã đến một trại trẻ mồ côi. Ngày nào cũng nghĩ cách kết liễu mạng sống của mình. Bố mẹ ơi... không một ngày nào con không nhớ đến hai người."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

"Tôi quen một người bạn nhỏ hơn tôi vài tuổi ở đó." Tôi mơ màng hồi tưởng, cười tự giễu, "Ai cũng khổ cả, cô bé ấy bị bệnh tim, bị bố mẹ bỏ rơi. Nhưng một người bệnh tật quấn thân như cô bé ấy lại nghĩ cách sống sót, còn tôi, một người khỏe mạnh bình thường lại nghĩ cách /ch//ế/t đi."

"Thế giới này thật kỳ quái."

"Sau đó tôi được nhận nuôi, cũng không còn liên lạc gì với cô bé ấy nữa, hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp."

 

Cậu ta lặng lẽ đưa cho tôi một tờ giấy.

"Tôi khóc rồi sao?" Tôi cười hì hì nhận lấy, "Haizz, tôi là một kẻ tồi tệ, không nghĩ cách tiếp nối mạng sống mà bố mẹ giao phó cho tôi, mà lại nghĩ cách kết liễu mạng sống của mình để đoàn tụ với họ."

"Cô không tệ," cậu ta uống một ngụm sữa tươi lớn, "Cô còn cứu tôi nữa. Người tệ sao có thể giúp đỡ người khác chứ?"

Tôi cười gượng hai tiếng, "Con người rất phức tạp."

"Tôi cũng chỉ được tính là người tốt ngu ngốc thôi."

"Dù đó là ai, tôi vẫn cứu giúp, tôi cũng không quan tâm người đó có phản bội hay không."

Tôi chống cằm suy nghĩ hồi lâu, "Có lẽ vì tôi đã ở trong bóng tối quá lâu."

"Muốn mở ra một con đường tươi sáng cho người phía sau."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Nguyệt Quang Của Kim Chủ

Số ký tự: 0