Bạch Nguyệt Quang Muốn Đình Công
Chương 3
Giới Mạt Tam Tam
2024-02-17 00:40:18
Ông nói với giọng điệu rất khiêm tốn: “Lục Nhị, sao đến nhà mà không bảo với tôi một tiếng, để tôi gọi cho chị dâu cậu…”
Có người đứng ra ngắt lời ông: “Cái gì mà Lục Nhị, đây là đại ca của chúng tôi, Dương Trung Toàn, anh Dương Lục.”
Bạch Tiểu Vân từng nghe qua người này.
Dương Trung Toàn là tên, người ngoài gọi hắn ta là Dương Lục.
Nhà họ Dương có sáu anh em, Dương Lục là người thứ sáu, khi còn bé nhà rất nghèo, cha bỏ đi nơi khác không chút tin tức, mẹ lấy chồng mới, sáu anh em bọn họ sống nhờ vào họ hàng và hàng xóm xung quanh, sau khi lớn lên anh cả đã làm giàu bằng cách thầu các công trình, công việc kinh doanh ngày càng phát triển, những người anh em khác cũng nhờ sự giúp đỡ của hắn ta mà trở thành người giàu có.
Nhà bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, có tiền có quyền có thế, ở mảnh đất này chính là vua.
Nhưng giàu có sinh ra xấu xa.
Khi Dương Lục có nhiều tiền liền chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, thường xuyên gây chuyện bên ngoài, hết lần này tới lần khác không ai dám làm gì hắn.
Bạch Tiểu Vân vô tình nghe người ta nói mấy năm gần đây Dương Lục cho vay tiền tư nhân, cho vay số tiền lớn, lãi cao, cũng không sợ vay nhiều lại càng không sợ không trả được, hắn ta có rất nhiều thủ đoạn.
Tim Bạch Tiểu Vân đập thình thịch, tuy cha cô có quan hệ làm ăn với nhà họ Dương, nhưng nhìn dáng vẻ của Dương Lục thì thấy hắn không phải người tốt.
Sợ là đúng như lời mẹ cô nói.
Chú cô đã vay nặng lãi.
Khi cô đang thất thần thì đột nhiên tiếng hét của Thi Phong Lan vang lên bên tai cô.
Dương Lục đang cho người đập phá nhà.
Dương Lục rất tức giận: “Bạch Thụ Dân là anh em ruột của ông, hắn nợ tiền không trả, vậy ông không trả thì ai trả đây?”
Bạch Thụ Thanh nói: “Đừng đe dọa gia đình tôi. Anh cho nó vay tiền tôi thật sự không biết, hiện tại tôi mới biết, tôi có thể làm gì chứ?”
Dương Lục cười: “Vậy là đúng rồi.”
Hắn ta gọi người mang hợp đồng tới, Bạch Thụ Thanh vừa nhìn số tiền liền sững sờ.
Dương Lục: “Năm trăm vạn là phần lãi trong ba tháng, có vấn đề gì không?”
Trên trán Bạch Thụ Thanh nổi gân xanh: “Vậy là năm trăm bảy mươi lăm vạn, trên đó có viết hai nghìn bảy trăm năm mươi vạn nữa mà?”
Có người đứng ra ngắt lời ông: “Cái gì mà Lục Nhị, đây là đại ca của chúng tôi, Dương Trung Toàn, anh Dương Lục.”
Bạch Tiểu Vân từng nghe qua người này.
Dương Trung Toàn là tên, người ngoài gọi hắn ta là Dương Lục.
Nhà họ Dương có sáu anh em, Dương Lục là người thứ sáu, khi còn bé nhà rất nghèo, cha bỏ đi nơi khác không chút tin tức, mẹ lấy chồng mới, sáu anh em bọn họ sống nhờ vào họ hàng và hàng xóm xung quanh, sau khi lớn lên anh cả đã làm giàu bằng cách thầu các công trình, công việc kinh doanh ngày càng phát triển, những người anh em khác cũng nhờ sự giúp đỡ của hắn ta mà trở thành người giàu có.
Nhà bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, có tiền có quyền có thế, ở mảnh đất này chính là vua.
Nhưng giàu có sinh ra xấu xa.
Khi Dương Lục có nhiều tiền liền chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, thường xuyên gây chuyện bên ngoài, hết lần này tới lần khác không ai dám làm gì hắn.
Bạch Tiểu Vân vô tình nghe người ta nói mấy năm gần đây Dương Lục cho vay tiền tư nhân, cho vay số tiền lớn, lãi cao, cũng không sợ vay nhiều lại càng không sợ không trả được, hắn ta có rất nhiều thủ đoạn.
Tim Bạch Tiểu Vân đập thình thịch, tuy cha cô có quan hệ làm ăn với nhà họ Dương, nhưng nhìn dáng vẻ của Dương Lục thì thấy hắn không phải người tốt.
Sợ là đúng như lời mẹ cô nói.
Chú cô đã vay nặng lãi.
Khi cô đang thất thần thì đột nhiên tiếng hét của Thi Phong Lan vang lên bên tai cô.
Dương Lục đang cho người đập phá nhà.
Dương Lục rất tức giận: “Bạch Thụ Dân là anh em ruột của ông, hắn nợ tiền không trả, vậy ông không trả thì ai trả đây?”
Bạch Thụ Thanh nói: “Đừng đe dọa gia đình tôi. Anh cho nó vay tiền tôi thật sự không biết, hiện tại tôi mới biết, tôi có thể làm gì chứ?”
Dương Lục cười: “Vậy là đúng rồi.”
Hắn ta gọi người mang hợp đồng tới, Bạch Thụ Thanh vừa nhìn số tiền liền sững sờ.
Dương Lục: “Năm trăm vạn là phần lãi trong ba tháng, có vấn đề gì không?”
Trên trán Bạch Thụ Thanh nổi gân xanh: “Vậy là năm trăm bảy mươi lăm vạn, trên đó có viết hai nghìn bảy trăm năm mươi vạn nữa mà?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro