Bạch Nguyệt Quang Muốn Đình Công
Chương 4
Giới Mạt Tam Tam
2024-02-17 00:40:18
Dương Lục: “Nhìn kĩ lại xem, năm trăm là lãi suất hàng tháng giống của người khác, còn của tôi thì tính theo ngày.”
Theo ngày.
Năm trăm vạn đồng thì kiếm được hai trăm năm mươi nghìn đồng mỗi ngày, mỗi tháng là bảy triệu năm trăm đồng, ba tháng là hai hai triệu năm trăm đồng.
Lãi suất đã tăng lên gấp năm lần!
Thi Phong Lan suýt thì ngã xuống cầu thang.
Bạch Tiểu Vân vội vàng đỡ lấy bà, lớn tiếng nói: “Chú cho vay nặng lãi, lãi suất gấp bốn lần lãi suất cho vay cùng kỳ của ngân hàng, lại không được pháp luật bảo vệ, muốn cha tôi trả tiền cũng được, nhưng không thể làm theo lời chú nói, nếu không chúng ta sẽ ra tòa!”
Tuy rằng cô lớn tiếng nói, nhưng giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút ngọt ngào của một cô gái, giống như giữa chiến trường đầy đao kiếm đột nhiên lại xuất hiện một con chim sơn ca.
Lỗ tai Dương Lục cảm thấy ngứa ngáy.
Hắn ta nhìn lại thì thấy một cô gái đang bước tới, dưới ánh đèn rực rỡ, toàn thân cô được bao bọc bởi một vòng sáng mờ ảo.
Làn da của cô trắng không tì vết, đôi mắt đen láy như vũng nước mùa thu, môi hồng như cánh hoa, mái tóc đen dài gọn gàng ở trên vai.
Ngực nở nang, hai chân vừa nhỏ vừa thẳng.
Ngoan ngoãn lại xinh đẹp.
Mềm mại và mong manh như hoa trong sương sớm.
Trước mắt Dương Lục có chút mê đắm, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được.
Đây là con gái của Bạch Thụ Thanh?
Hắn ta đã gặp cô một lần, khi đó cô còn là một cô bé ốm yếu. Lúc này mới chỉ có vài năm không gặp đã trở nên xinh đẹp như vậy!
Ánh mắt Dương Lục sáng lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Bạch Thụ Thanh cũng là đàn ông, làm sao có thể không hiểu suy nghĩ của hắn ta!
Ông ngăn cản ánh mắt nóng bỏng của Dương Lục, thấp giọng quát lớn: “Con cùng mẹ trở về phòng đi, người lớn đang nói chuyện trẻ con xen vào cái gì chứ!”
Dương Lục ngăn cản: “Anh, đừng nóng vội, đây là con gái của anh sao? Đã lớn như vậy rồi? Đúng là người được học hành, tôi thấy cô bé nói chuyện rất có lý.”
Bên ngoài có một trận cười vang lên.
Lúc này Bạch Tiểu Vân mới để ý thấy trong sân nhà mình có rất nhiều hàng xóm.
Theo ngày.
Năm trăm vạn đồng thì kiếm được hai trăm năm mươi nghìn đồng mỗi ngày, mỗi tháng là bảy triệu năm trăm đồng, ba tháng là hai hai triệu năm trăm đồng.
Lãi suất đã tăng lên gấp năm lần!
Thi Phong Lan suýt thì ngã xuống cầu thang.
Bạch Tiểu Vân vội vàng đỡ lấy bà, lớn tiếng nói: “Chú cho vay nặng lãi, lãi suất gấp bốn lần lãi suất cho vay cùng kỳ của ngân hàng, lại không được pháp luật bảo vệ, muốn cha tôi trả tiền cũng được, nhưng không thể làm theo lời chú nói, nếu không chúng ta sẽ ra tòa!”
Tuy rằng cô lớn tiếng nói, nhưng giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút ngọt ngào của một cô gái, giống như giữa chiến trường đầy đao kiếm đột nhiên lại xuất hiện một con chim sơn ca.
Lỗ tai Dương Lục cảm thấy ngứa ngáy.
Hắn ta nhìn lại thì thấy một cô gái đang bước tới, dưới ánh đèn rực rỡ, toàn thân cô được bao bọc bởi một vòng sáng mờ ảo.
Làn da của cô trắng không tì vết, đôi mắt đen láy như vũng nước mùa thu, môi hồng như cánh hoa, mái tóc đen dài gọn gàng ở trên vai.
Ngực nở nang, hai chân vừa nhỏ vừa thẳng.
Ngoan ngoãn lại xinh đẹp.
Mềm mại và mong manh như hoa trong sương sớm.
Trước mắt Dương Lục có chút mê đắm, thiếu chút nữa đã không kiềm chế được.
Đây là con gái của Bạch Thụ Thanh?
Hắn ta đã gặp cô một lần, khi đó cô còn là một cô bé ốm yếu. Lúc này mới chỉ có vài năm không gặp đã trở nên xinh đẹp như vậy!
Ánh mắt Dương Lục sáng lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Bạch Thụ Thanh cũng là đàn ông, làm sao có thể không hiểu suy nghĩ của hắn ta!
Ông ngăn cản ánh mắt nóng bỏng của Dương Lục, thấp giọng quát lớn: “Con cùng mẹ trở về phòng đi, người lớn đang nói chuyện trẻ con xen vào cái gì chứ!”
Dương Lục ngăn cản: “Anh, đừng nóng vội, đây là con gái của anh sao? Đã lớn như vậy rồi? Đúng là người được học hành, tôi thấy cô bé nói chuyện rất có lý.”
Bên ngoài có một trận cười vang lên.
Lúc này Bạch Tiểu Vân mới để ý thấy trong sân nhà mình có rất nhiều hàng xóm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro