Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 2
2024-11-02 00:33:02
Bà ta lại dịu dàng nói thêm:
"Anh đừng giận, hại sức khỏe thì không đáng.”
“Đợi con bé lớn lên, nó sẽ hiểu anh là cha, tất cả đều vì nó mà thôi, rồi nó sẽ hiểu chuyện."
"Hừ, nó tốt nhất là vậy!"
...
Kiều Minh Nguyệt ngồi trước bàn học, nghe cuộc trò chuyện chướng tai ngoài phòng khách tim đập dồn dập.
Những con số trên tờ lịch, hình ảnh trong gương với mái tóc đen mượt và làn da trắng mịn cùng với khuôn mặt thiếu nữ vẫn còn chút nét trẻ con – tất cả đều cho thấy cô đã trọng sinh.
Trọng sinh vào thời điểm cô gái xuyên không kia chưa kịp chiếm đoạt thân xác của mình.
Kiều Minh Nguyệt không dám chớp mắt. Trong cơn kích động, cô ngớ ngẩn véo mạnh một cái lên cánh tay mình, đau đến nỗi cô phải hít một hơi.
Là thật.
Có lẽ vì oán hận và bất mãn của cô quá lớn, ông trời mới cho cô cơ hội làm lại?
Nhớ lại kiếp trước đầy bi thương, ánh mắt của Kiều Minh Nguyệt lóe lên.
Lần này, bằng bất cứ giá nào cô cũng sẽ không để cô gái xuyên không đó có cơ hội phá hỏng cuộc đời mình lần nữa.
Còn những chuyện khác...
“Cạch” một tiếng, Kiều Minh Nguyệt chủ động mở cửa phòng.
Hai người ngoài phòng giật mình, người phụ nữ đứng đó vỗ nhẹ vào ngực, ngay lập tức trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng:
"Nguyệt Nhi, con dậy rồi à, mau ra ăn cơm nào."
Vừa nói, bà ta vừa bày thêm một bộ bát đũa.
Tưởng Xuân Hoa, mẹ kế của cô, trông có vẻ hiền từ nhưng thực ra là kẻ hai mặt rất giỏi đóng kịch.
Còn người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn ăn, luôn cố gắng chiếm chỗ ngồi đầu bàn kia là cha cô, Chu Giang Sinh – phó trưởng phòng mua sắm của nhà máy dược Thành Dung.
Thấy cô đứng im không động đậy, Chu Giang Sinh đập mạnh đũa xuống bàn, mặt mày sa sầm, nghiêm khắc quát:
"Dì Tưởng đã dọn cơm cho con rồi, còn không mau ra ăn?"
"Giang Sinh, anh đừng nghiêm khắc với con bé quá, em đã quen rồi, không sao đâu."
Tưởng Xuân Hoa miễn cưỡng cười, giọng vẫn dịu dàng:
"Nguyệt Nhi, nếu con không muốn nhìn thấy dì, dì sẽ vào phòng. Đợi con ăn xong rồi dì ra sau."
Rõ ràng cô chưa nói hay làm gì mà bà ta đã bày ra bộ mặt đáng thương trước rồi.
Thấy vợ mình hiền thục, đảm đang như vậy Chu Giang Sinh hạ giọng nổi giận:
"Kiều Minh Nguyệt, con thật sự muốn làm loạn trời sao?”
“Chút tôn trọng cũng không có! Nhanh xin lỗi dì Tưởng của con đi!"
Kiều Minh Nguyệt dựa vào cửa nhìn cảnh tượng này mà trong lòng chỉ cười lạnh.
Cảnh này, ai nhìn cũng sẽ thấy đây là cặp vợ chồng ân ái.
Tiếc rằng, thực tế thì chỉ là một cặp chó má.
Chu Giang Sinh có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ nhà mẹ đẻ của Kiều Minh Nguyệt.
Hồi đó, quê Chu Giang Sinh gặp nạn, ông ta chạy nạn đến thành phố Dung.
"Anh đừng giận, hại sức khỏe thì không đáng.”
“Đợi con bé lớn lên, nó sẽ hiểu anh là cha, tất cả đều vì nó mà thôi, rồi nó sẽ hiểu chuyện."
"Hừ, nó tốt nhất là vậy!"
...
Kiều Minh Nguyệt ngồi trước bàn học, nghe cuộc trò chuyện chướng tai ngoài phòng khách tim đập dồn dập.
Những con số trên tờ lịch, hình ảnh trong gương với mái tóc đen mượt và làn da trắng mịn cùng với khuôn mặt thiếu nữ vẫn còn chút nét trẻ con – tất cả đều cho thấy cô đã trọng sinh.
Trọng sinh vào thời điểm cô gái xuyên không kia chưa kịp chiếm đoạt thân xác của mình.
Kiều Minh Nguyệt không dám chớp mắt. Trong cơn kích động, cô ngớ ngẩn véo mạnh một cái lên cánh tay mình, đau đến nỗi cô phải hít một hơi.
Là thật.
Có lẽ vì oán hận và bất mãn của cô quá lớn, ông trời mới cho cô cơ hội làm lại?
Nhớ lại kiếp trước đầy bi thương, ánh mắt của Kiều Minh Nguyệt lóe lên.
Lần này, bằng bất cứ giá nào cô cũng sẽ không để cô gái xuyên không đó có cơ hội phá hỏng cuộc đời mình lần nữa.
Còn những chuyện khác...
“Cạch” một tiếng, Kiều Minh Nguyệt chủ động mở cửa phòng.
Hai người ngoài phòng giật mình, người phụ nữ đứng đó vỗ nhẹ vào ngực, ngay lập tức trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng:
"Nguyệt Nhi, con dậy rồi à, mau ra ăn cơm nào."
Vừa nói, bà ta vừa bày thêm một bộ bát đũa.
Tưởng Xuân Hoa, mẹ kế của cô, trông có vẻ hiền từ nhưng thực ra là kẻ hai mặt rất giỏi đóng kịch.
Còn người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn ăn, luôn cố gắng chiếm chỗ ngồi đầu bàn kia là cha cô, Chu Giang Sinh – phó trưởng phòng mua sắm của nhà máy dược Thành Dung.
Thấy cô đứng im không động đậy, Chu Giang Sinh đập mạnh đũa xuống bàn, mặt mày sa sầm, nghiêm khắc quát:
"Dì Tưởng đã dọn cơm cho con rồi, còn không mau ra ăn?"
"Giang Sinh, anh đừng nghiêm khắc với con bé quá, em đã quen rồi, không sao đâu."
Tưởng Xuân Hoa miễn cưỡng cười, giọng vẫn dịu dàng:
"Nguyệt Nhi, nếu con không muốn nhìn thấy dì, dì sẽ vào phòng. Đợi con ăn xong rồi dì ra sau."
Rõ ràng cô chưa nói hay làm gì mà bà ta đã bày ra bộ mặt đáng thương trước rồi.
Thấy vợ mình hiền thục, đảm đang như vậy Chu Giang Sinh hạ giọng nổi giận:
"Kiều Minh Nguyệt, con thật sự muốn làm loạn trời sao?”
“Chút tôn trọng cũng không có! Nhanh xin lỗi dì Tưởng của con đi!"
Kiều Minh Nguyệt dựa vào cửa nhìn cảnh tượng này mà trong lòng chỉ cười lạnh.
Cảnh này, ai nhìn cũng sẽ thấy đây là cặp vợ chồng ân ái.
Tiếc rằng, thực tế thì chỉ là một cặp chó má.
Chu Giang Sinh có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ nhà mẹ đẻ của Kiều Minh Nguyệt.
Hồi đó, quê Chu Giang Sinh gặp nạn, ông ta chạy nạn đến thành phố Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro