Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 30
2024-11-02 00:33:02
…
Buổi chiều, sau khi xong việc đồng áng, đội trưởng Tề Chí Quốc mang đến cho họ bốn con chuột đồng béo múp.
Vừa nhìn thấy lũ chuột, Kiều Minh Nguyệt đã dựng tóc gáy. Cô rùng mình, hoảng hốt chạy xa tám mét.
Những con chuột lông xám nhảy loạn, mắt tròn xoe, râu rung rung, đuôi to bằng ngón tay út.
Tiếng thét của Đinh Diễm Hồng vang dội đến mức đội trưởng Tề phải lấy tay bịt tai. Ông cười khà khà: “Đây là chút quà coi như chào đón các cô cậu, ngày đầu tiên đến mà có thịt ăn thì tốt rồi. Còn chế biến thế nào thì tùy các cô cậu.”
Ông lưu luyến nhìn bốn con chuột mấy lần rồi mới quay người về nhà – nơi chỉ có cháo loãng và ngô cứng.
Các thanh niên cũ sáng mắt lên. Kiều Minh Nguyệt thậm chí còn nghe thấy tiếng mấy người nuốt nước bọt ừng ực.
Một cô gái tóc ngắn kiểu "chị Cả" Lưu Tuyết Mai bối rối giải thích: “Chắc các bạn chưa quen, nhưng ở nông thôn không phải lúc nào cũng có thịt ăn. Có khi mấy tháng mới được ăn một bữa, nên…”
Một thanh niên khác cũng gật đầu phụ họa: “Nói chung, cuộc sống ở đây khó khăn hơn nhiều so với các bạn tưởng. Các bạn phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Thanh niên trí thức này tên Lưu Phóng, đã xuống nông thôn bảy tám năm, vì có kinh nghiệm nên ở điểm thanh niên trí thức giống như anh cả.
Kiều Minh Nguyệt nhìn đám thanh niên mới, ai nấy đều mặt nặng trĩu, có vẻ đã bắt đầu cảm nhận được sự khắc nghiệt của cuộc sống nông thôn.
Nhưng Đinh Diễm Hồng thì chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều. Nhìn mấy con chuột béo tròn, cô gần như bật khóc: “Đội trưởng có phải cố ý làm khó chúng ta không? Nếu đã cho thịt thì sao không cho gà hay thỏ, ai lại ăn chuột chứ?”
Cả phòng im lặng, không ai nói gì.
Kiều Minh Nguyệt càng cảm thấy đầu óc cô ta không được bình thường. Đinh Diễm Hồng ngoại trừ làm trâu làm ngựa ở nhà ra thì ở bên ngoài lúc nào cũng cảm thấy mọi người ai cũng phải làm bố mẹ cho cô ta.
Thanh niên trí thức đến trức đã nói sinh hoạt ở nông thôn rất gian khổ, đã có ăn còn đòi hỏi này kia.
Chưa kịp mở miệng, Nhiếp Mạn Lệ đã đảo mắt châm chọc: “Tôi chẳng thấy bị làm khó chút nào. Ở nông thôn điều kiện khổ cực như thế, có thịt ăn là tốt rồi. Cô tưởng đội trưởng là mẹ cô à, mà được chọn tới chọn lui? Không ăn thì thôi, bày đặt làm cao!”
Kiều Minh Nguyệt ngạc nhiên liếc nhìn cô gái tóc ngắn này. Không ngờ Nhiếp Mạn Lệ lại thẳng thắn như vậy.
Nói thẳng khiến Đinh Diễm Hồng sượng mặt, phải lui vào một góc.
Nhận thấy ánh mắt của Kiều Minh Nguyệt, Nhiếp Mạn Lệ cười thoải mái rồi bước theo mấy thanh niên khác ra ngoài để mổ chuột.
Đinh Diễm Hồng ngó quanh, thấy không ai dỗ dành mình thì tức tối dậm chân.
Buổi chiều, sau khi xong việc đồng áng, đội trưởng Tề Chí Quốc mang đến cho họ bốn con chuột đồng béo múp.
Vừa nhìn thấy lũ chuột, Kiều Minh Nguyệt đã dựng tóc gáy. Cô rùng mình, hoảng hốt chạy xa tám mét.
Những con chuột lông xám nhảy loạn, mắt tròn xoe, râu rung rung, đuôi to bằng ngón tay út.
Tiếng thét của Đinh Diễm Hồng vang dội đến mức đội trưởng Tề phải lấy tay bịt tai. Ông cười khà khà: “Đây là chút quà coi như chào đón các cô cậu, ngày đầu tiên đến mà có thịt ăn thì tốt rồi. Còn chế biến thế nào thì tùy các cô cậu.”
Ông lưu luyến nhìn bốn con chuột mấy lần rồi mới quay người về nhà – nơi chỉ có cháo loãng và ngô cứng.
Các thanh niên cũ sáng mắt lên. Kiều Minh Nguyệt thậm chí còn nghe thấy tiếng mấy người nuốt nước bọt ừng ực.
Một cô gái tóc ngắn kiểu "chị Cả" Lưu Tuyết Mai bối rối giải thích: “Chắc các bạn chưa quen, nhưng ở nông thôn không phải lúc nào cũng có thịt ăn. Có khi mấy tháng mới được ăn một bữa, nên…”
Một thanh niên khác cũng gật đầu phụ họa: “Nói chung, cuộc sống ở đây khó khăn hơn nhiều so với các bạn tưởng. Các bạn phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Thanh niên trí thức này tên Lưu Phóng, đã xuống nông thôn bảy tám năm, vì có kinh nghiệm nên ở điểm thanh niên trí thức giống như anh cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Minh Nguyệt nhìn đám thanh niên mới, ai nấy đều mặt nặng trĩu, có vẻ đã bắt đầu cảm nhận được sự khắc nghiệt của cuộc sống nông thôn.
Nhưng Đinh Diễm Hồng thì chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều. Nhìn mấy con chuột béo tròn, cô gần như bật khóc: “Đội trưởng có phải cố ý làm khó chúng ta không? Nếu đã cho thịt thì sao không cho gà hay thỏ, ai lại ăn chuột chứ?”
Cả phòng im lặng, không ai nói gì.
Kiều Minh Nguyệt càng cảm thấy đầu óc cô ta không được bình thường. Đinh Diễm Hồng ngoại trừ làm trâu làm ngựa ở nhà ra thì ở bên ngoài lúc nào cũng cảm thấy mọi người ai cũng phải làm bố mẹ cho cô ta.
Thanh niên trí thức đến trức đã nói sinh hoạt ở nông thôn rất gian khổ, đã có ăn còn đòi hỏi này kia.
Chưa kịp mở miệng, Nhiếp Mạn Lệ đã đảo mắt châm chọc: “Tôi chẳng thấy bị làm khó chút nào. Ở nông thôn điều kiện khổ cực như thế, có thịt ăn là tốt rồi. Cô tưởng đội trưởng là mẹ cô à, mà được chọn tới chọn lui? Không ăn thì thôi, bày đặt làm cao!”
Kiều Minh Nguyệt ngạc nhiên liếc nhìn cô gái tóc ngắn này. Không ngờ Nhiếp Mạn Lệ lại thẳng thắn như vậy.
Nói thẳng khiến Đinh Diễm Hồng sượng mặt, phải lui vào một góc.
Nhận thấy ánh mắt của Kiều Minh Nguyệt, Nhiếp Mạn Lệ cười thoải mái rồi bước theo mấy thanh niên khác ra ngoài để mổ chuột.
Đinh Diễm Hồng ngó quanh, thấy không ai dỗ dành mình thì tức tối dậm chân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro