Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 31
2024-11-02 00:33:02
Nhưng trước giờ mặt cô ta đều dày, chẳng bao lâu sau vẫn ngồi vào bàn để ăn cơm.
Bốn con chuột đồng được hầm chung với khoai tây, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khắp phòng.
Sáu thanh niên trí thức mới và năm thanh niên trí thức cũ, mỗi người đều có một phần thịt và nửa bát khoai tây.
Kiều Minh Nguyệt chào mọi người rồi bê phần của mình đi ra ngoài.
Cô không định ăn thịt chuột, nhưng cũng không muốn nhường lại cho ai. Dù sao cô cũng đã hứa với mẹ nuôi sẽ qua nhà bà ăn tối, để lại cho họ cũng tốt.
Đúng lúc ấy, Đinh Diễm Hồng như quỷ đói đầu thai ăn hết phần của mình sạch đến đáy bát, thấy Kiều Minh Nguyệt không động đũa bèn chớp lấy cơ hội:
“Minh Nguyệt, cậu không ăn à? Nếu không ăn thì đưa cho tớ, kẻo lãng phí.”
Cô ta đắc ý nghĩ thầm: Đúng là tiểu thư nhà giàu, chắc chắn không ăn nổi chuột đồng. Nếu vậy thì để mình ăn thêm!
Vừa nói, Đinh Diễm Hồng đã đứng dậy, gần như coi phần ăn của Kiều Minh Nguyệt là của mình.
Kiều Minh Nguyệt rất bội phục thái độ nhớ ăn không nhớ đánh liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt đáp:
“Cút.”
Câu nói dứt khoát khiến cả phòng sững sờ. Mọi người lập tức nhận ra Kiều Minh Nguyệt không ưa gì Đinh Diễm Hồng.
Điều này thật bất ngờ, vì từ đầu đến giờ Kiều Minh Nguyệt luôn tỏ ra thân thiện, thậm chí còn chia kẹo cho mọi người.
Cả phòng âm thầm ghi nhớ: Cẩn thận với Đinh Diễm Hồng, tốt nhất là tránh xa cô ta.
Đinh Diễm Hồng mặt tối sầm, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Nhiếp Mạn Lệ đã lại châm chọc:
“Tôi nói này, mặt cô làm bằng da trâu à? Vừa chê thịt chuột bẩn, giờ lại ăn sạch còn đòi thêm. Cô không thấy mất mặt sao?”
“Cô…!” Đinh Diễm Hồng nghẹn lời, suýt khóc.
“Khóc cái gì mà khóc? Có biết tự trọng không? Lần sau còn khóc nữa là tôi chỉnh đấy!”
Nói xong, Nhiếp Mạn Lệ vứt đũa xuống bàn rồi ung dung đi rửa bát, tâm trạng thoải mái.
Kiều Minh Nguyệt mang theo một bát thịt đến nhà họ Từ, khiến Từ mẫumẹ Từ vô cùng cảm động.
Bà lau tay vào tạp dề, rồi ôm chặt lấy Kiều Minh Nguyệt, vừa ôm vừa lớn tiếng kêu lên:
“Con gái mẹ sao mà hiểu chuyện thế này! Thịt ngon thế lại không ăn, còn để dành cho tụi già chúng ta!”
Từ phụBố Từ ngồi ở sân, nâng niu mấy quả táo mà Kiều Minh Nguyệt mang đến, thở dài cảm khái:
“Con gái nuôi tốt quá! Con gái nuôi đúng là cái áo bông nhỏ ấm áp của cha!”
Trong bếp, hai anh em Từ Đại và Từ Nhị nghe vậy thì rùng mình, vội làm việc chăm chỉ hơn.
Ở nông thôn, nhà cửa sát nhau nên tiếng động truyền rất nhanh, khiến hàng xóm tò mò ló cổ nhìn qua.
“Vương Tam Ni, nhà bà đâu phải có con gái, chỉ có ba thằng con trai thôi mà? Sao tự dưng lại có thêm đứa con gái thế?”
Bốn con chuột đồng được hầm chung với khoai tây, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt khắp phòng.
Sáu thanh niên trí thức mới và năm thanh niên trí thức cũ, mỗi người đều có một phần thịt và nửa bát khoai tây.
Kiều Minh Nguyệt chào mọi người rồi bê phần của mình đi ra ngoài.
Cô không định ăn thịt chuột, nhưng cũng không muốn nhường lại cho ai. Dù sao cô cũng đã hứa với mẹ nuôi sẽ qua nhà bà ăn tối, để lại cho họ cũng tốt.
Đúng lúc ấy, Đinh Diễm Hồng như quỷ đói đầu thai ăn hết phần của mình sạch đến đáy bát, thấy Kiều Minh Nguyệt không động đũa bèn chớp lấy cơ hội:
“Minh Nguyệt, cậu không ăn à? Nếu không ăn thì đưa cho tớ, kẻo lãng phí.”
Cô ta đắc ý nghĩ thầm: Đúng là tiểu thư nhà giàu, chắc chắn không ăn nổi chuột đồng. Nếu vậy thì để mình ăn thêm!
Vừa nói, Đinh Diễm Hồng đã đứng dậy, gần như coi phần ăn của Kiều Minh Nguyệt là của mình.
Kiều Minh Nguyệt rất bội phục thái độ nhớ ăn không nhớ đánh liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt đáp:
“Cút.”
Câu nói dứt khoát khiến cả phòng sững sờ. Mọi người lập tức nhận ra Kiều Minh Nguyệt không ưa gì Đinh Diễm Hồng.
Điều này thật bất ngờ, vì từ đầu đến giờ Kiều Minh Nguyệt luôn tỏ ra thân thiện, thậm chí còn chia kẹo cho mọi người.
Cả phòng âm thầm ghi nhớ: Cẩn thận với Đinh Diễm Hồng, tốt nhất là tránh xa cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh Diễm Hồng mặt tối sầm, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Nhiếp Mạn Lệ đã lại châm chọc:
“Tôi nói này, mặt cô làm bằng da trâu à? Vừa chê thịt chuột bẩn, giờ lại ăn sạch còn đòi thêm. Cô không thấy mất mặt sao?”
“Cô…!” Đinh Diễm Hồng nghẹn lời, suýt khóc.
“Khóc cái gì mà khóc? Có biết tự trọng không? Lần sau còn khóc nữa là tôi chỉnh đấy!”
Nói xong, Nhiếp Mạn Lệ vứt đũa xuống bàn rồi ung dung đi rửa bát, tâm trạng thoải mái.
Kiều Minh Nguyệt mang theo một bát thịt đến nhà họ Từ, khiến Từ mẫumẹ Từ vô cùng cảm động.
Bà lau tay vào tạp dề, rồi ôm chặt lấy Kiều Minh Nguyệt, vừa ôm vừa lớn tiếng kêu lên:
“Con gái mẹ sao mà hiểu chuyện thế này! Thịt ngon thế lại không ăn, còn để dành cho tụi già chúng ta!”
Từ phụBố Từ ngồi ở sân, nâng niu mấy quả táo mà Kiều Minh Nguyệt mang đến, thở dài cảm khái:
“Con gái nuôi tốt quá! Con gái nuôi đúng là cái áo bông nhỏ ấm áp của cha!”
Trong bếp, hai anh em Từ Đại và Từ Nhị nghe vậy thì rùng mình, vội làm việc chăm chỉ hơn.
Ở nông thôn, nhà cửa sát nhau nên tiếng động truyền rất nhanh, khiến hàng xóm tò mò ló cổ nhìn qua.
“Vương Tam Ni, nhà bà đâu phải có con gái, chỉ có ba thằng con trai thôi mà? Sao tự dưng lại có thêm đứa con gái thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro