Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 39
2024-11-02 00:33:02
Lời nói của Nhiếp Mạn Lệ khiến Kiều Minh Nguyệt cau mày. Vấn đề buổi sáng lại được nhắc tới, trong lòng cô có linh cảm chắc chắn chuyện này liên quan đến Tạ Lệ.
“Chị Tuyết Mai, chị nói cho bọn em biết rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Kiều Minh Nguyệt nhìn quanh một vòng, hỏi Lưu Tuyết Mai đang bắt đầu nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Lưu Tuyết Mai trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Chuyện này... tôi cũng không biết có nói được không.”
“Chị cứ nói đi.” Nhiếp Mạn Lệ hứng thú giục.
Nghe có chuyện để hóng hớt, Đinh Diễm Hồng cũng chu mông lên, dựng lỗ tai.
“Người phụ nữ tối qua la hét là mẹ của Tạ Lệ.” Lưu Tuyết Mai hạ giọng: “Gia đình họ có lý lịch không tốt. Trong mười mấy năm qua, người nhà lần lượt mất hết vì lý do đó, chỉ còn lại bà ta và hai đứa con.”
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy nặng lòng: “Vậy là bà ấy hóa điên sao?”
Hèn gì lần trước mình thấy một người phụ nữ hát như đang diễn tuồng. Chắc đó là mẹ của Tạ Lệ.
“Cũng đúng mà cũng không đúng.” Lưu Tuyết Mai nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói: “Một phần là vì thế. Nhưng còn có lý do khác. Nghe người trong thôn nói khi gia đình gặp biến cố, Tạ Lệ bị lạc vào núi. Mấy tháng không tìm thấy cậu ấy, ai cũng tưởng đã chết. Vậy mà một ngày nọ, một thợ săn già phát hiện ra một con sói ngậm theo một đứa bé – chính là Tạ Lệ. Các người nói xem, cậu ta có mạng lớn không?”
Nhiếp Mạn Lệ tò mò hỏi: “Tìm thấy con rồi, đáng lẽ phải vui chứ? Sao bà ấy lại phát điên?”
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy có điều chẳng lành, bàn tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Lưu Tuyết Mai thở dài: “Cậu ấy được tìm thấy, nhưng ngay khi về tới nhà, em gái còn quấn tã của cậu ấy đã bị ngạt chết vì bịt kín trong chăn.”
“Lúc đầu, bà mẹ chỉ hơi hoảng loạn, nhưng sau đó thì hoàn toàn điên rồi, đổ lỗi cho con trai đã hại chết con gái. Từ đó, tinh thần của bà ta lúc tỉnh lúc mê. Không ai làm được gì khác, chỉ đành chịu đựng.”
“Bà ấy tội nghiệp lắm. Hơn mười năm rồi nhưng vẫn ôm gối và khăn, tưởng tượng đó là con gái mà ru. Những lúc bà ta la hét, có lẽ là do nhìn thấy Tạ Lệ, rồi lại nhớ đến cái chết của con gái.”
“Mà cũng lạ thật. Tạ Lệ lạc vào núi còn có thể sống sót nhờ đàn sói, nhưng từ khi cậu ấy sinh ra, gia đình liên tục gặp nạn...”
Nghe vậy, Đinh Diễm Hồng không biết khi nào đến gần lập tức chen vào: “Chuyện này chứng tỏ đứa con trai này đúng là sao chổi rồi! Ai dính vào đều gặp xui xẻo!”
Cô ta rùng mình, ôm tay: “Người như thế sẽ hút hết vận may của người khác, mang tiếng xấu. Kiểu này chắc chắn đời này không cưới được vợ!”
“Chị Tuyết Mai, chị nói cho bọn em biết rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Kiều Minh Nguyệt nhìn quanh một vòng, hỏi Lưu Tuyết Mai đang bắt đầu nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Lưu Tuyết Mai trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Chuyện này... tôi cũng không biết có nói được không.”
“Chị cứ nói đi.” Nhiếp Mạn Lệ hứng thú giục.
Nghe có chuyện để hóng hớt, Đinh Diễm Hồng cũng chu mông lên, dựng lỗ tai.
“Người phụ nữ tối qua la hét là mẹ của Tạ Lệ.” Lưu Tuyết Mai hạ giọng: “Gia đình họ có lý lịch không tốt. Trong mười mấy năm qua, người nhà lần lượt mất hết vì lý do đó, chỉ còn lại bà ta và hai đứa con.”
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy nặng lòng: “Vậy là bà ấy hóa điên sao?”
Hèn gì lần trước mình thấy một người phụ nữ hát như đang diễn tuồng. Chắc đó là mẹ của Tạ Lệ.
“Cũng đúng mà cũng không đúng.” Lưu Tuyết Mai nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói: “Một phần là vì thế. Nhưng còn có lý do khác. Nghe người trong thôn nói khi gia đình gặp biến cố, Tạ Lệ bị lạc vào núi. Mấy tháng không tìm thấy cậu ấy, ai cũng tưởng đã chết. Vậy mà một ngày nọ, một thợ săn già phát hiện ra một con sói ngậm theo một đứa bé – chính là Tạ Lệ. Các người nói xem, cậu ta có mạng lớn không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Mạn Lệ tò mò hỏi: “Tìm thấy con rồi, đáng lẽ phải vui chứ? Sao bà ấy lại phát điên?”
Kiều Minh Nguyệt cảm thấy có điều chẳng lành, bàn tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Lưu Tuyết Mai thở dài: “Cậu ấy được tìm thấy, nhưng ngay khi về tới nhà, em gái còn quấn tã của cậu ấy đã bị ngạt chết vì bịt kín trong chăn.”
“Lúc đầu, bà mẹ chỉ hơi hoảng loạn, nhưng sau đó thì hoàn toàn điên rồi, đổ lỗi cho con trai đã hại chết con gái. Từ đó, tinh thần của bà ta lúc tỉnh lúc mê. Không ai làm được gì khác, chỉ đành chịu đựng.”
“Bà ấy tội nghiệp lắm. Hơn mười năm rồi nhưng vẫn ôm gối và khăn, tưởng tượng đó là con gái mà ru. Những lúc bà ta la hét, có lẽ là do nhìn thấy Tạ Lệ, rồi lại nhớ đến cái chết của con gái.”
“Mà cũng lạ thật. Tạ Lệ lạc vào núi còn có thể sống sót nhờ đàn sói, nhưng từ khi cậu ấy sinh ra, gia đình liên tục gặp nạn...”
Nghe vậy, Đinh Diễm Hồng không biết khi nào đến gần lập tức chen vào: “Chuyện này chứng tỏ đứa con trai này đúng là sao chổi rồi! Ai dính vào đều gặp xui xẻo!”
Cô ta rùng mình, ôm tay: “Người như thế sẽ hút hết vận may của người khác, mang tiếng xấu. Kiểu này chắc chắn đời này không cưới được vợ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro