Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Một Cú Đá Ngã L...
2024-11-02 00:33:02
Mặt trời lên cao, xóa tan khí mát mẻ buổi sớm. Mồ hôi trên trán cô chảy xuống mắt, cay xè.
Ngoảnh lại nhìn, ba phần đất mới chỉ xong một mảnh nhỏ.
Kiều Minh Nguyệt buông một tiếng than, chẳng còn quan tâm đến việc đất bẩn, ngồi phịch xuống bờ ruộng.
Lúc mới xuống đây mình còn hùng hồn hứa sẽ không kéo chân đại đội, thế mà bây giờ lại như thế này.
Bên ruộng khác, Đinh Diễm Hồng đói đến mức bụng sôi lên từng hồi. Cô ta đứng dậy, xoa xoa thắt lưng nhức mỏi, liếc thấy Kiều Minh Nguyệt đã ngồi bệt xuống đất. Ánh mắt cô ta lóe lên.
“Minh Nguyệt, cậu mệt rồi phải không? Không sao đâu, đợi mình làm xong phần của mình rồi sẽ qua giúp cậu, cậu chờ một lát”
“Đúng rồi, mình còn thấy mẹ nuôi của cậu cho cậu hai quả trứng. Hay cậu cho mình ăn đi? Mình đói quá, không có sức làm việc, lấy đâu ra sức giúp cậu, đúng không?”
Dù sao mẹ nuôi của Kiều Minh Nguyệt nói lát nữa sẽ giúp cô ấy làm nốt, mình cứ dỗ để ăn được trứng gà trước, sau đó chỉ cần chậm rãi làm cỏ chờ mẹ nuôi của cô ấy đến, cuối cùng vẫn chẳng cần giúp gì.
Bàn tính của cô ta kêu vang nhưng Kiều Minh Nguyệt chẳng muốn phí sức đáp lại. Nghe giọng Đinh Diễm Hồng, cô càng thêm bực mình: “Tôi bảo cô tránh xa tôi ra, chẳng lẽ tai cô điếc à? Lại gần nữa là ăn đòn đấy!”
Vừa nghe vậy, Đinh Diễm Hồng cảm thấy mặt mình đau nhói, như nhớ lại trận đòn hôm trước.
Mẹ nuôi của Kiều Minh Nguyệt đâu phải người dễ chọc. Nếu chưa lấy lòng được đại tiểu thư, tốt nhất là mình nên nhịn tránh cho lại bị đánh.
Nghĩ vậy, Đinh Diễm Hồng nắm chặt tay, nén giận, mặc kệ tiếng cười khẩy rõ ràng của Nhiếp Mạn Lệ vang lên bên cạnh, rồi cúi đầu nhổ cỏ tiếp.
“Thanh niên trí thức Kiều trên tay có bùn đừng lau vào mắt. Đi rửa tay đi.”Nhiếp Mạn Lệ bước tới gần Kiều Minh Nguyệt, cầm theo bình nước.
Kiều Minh Nguyệt vội đứng lên, mỉm cười: “Cô cứ gọi tôi là Minh Nguyệt là được rồi.”
Cô cảm thấy được quan tâm bất ngờ, liền nói thêm: “Cảm ơn cô nhiều. Tôi cũng có nước, cô giúp tôi rót ra được không?”
“Được chứ.” Nhiếp Mạn Lệ mỉm cười, vừa rót nước vừa nhìn Kiều Minh Nguyệt đầy thú vị.
“Mới đầu gặp tôi còn tưởng cô là kiểu tiểu thư ngây thơ dễ bị lừa, không ngờ lại thông minh và nóng tính ghê.”
Kiều Minh Nguyệt biết cô ấy không có ác ý gì, cũng bật cười: “Vậy là cảm giác của cô ngay từ đầu đã sai rồi.”
Nhiếp Mạn Lệ không được coi là rất trắng nhưng làn da đẹp, đến gần Kiều Minh Nguyệt mới nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của cô ấy: “Sáng nay cô còn hỏi tôi có ngủ ngon không. Nhưng xem ra đêm qua cô cũng chẳng ngủ được bao nhiêu nhỉ?”
Nhiếp Mạn Lệ dùng mu bàn tay lau cằm: “Cái bà kia tối qua la hét cũng làm tôi tỉnh giấc. Không biết có chuyện gì, sau này có còn ồn như vậy không?”
Ngoảnh lại nhìn, ba phần đất mới chỉ xong một mảnh nhỏ.
Kiều Minh Nguyệt buông một tiếng than, chẳng còn quan tâm đến việc đất bẩn, ngồi phịch xuống bờ ruộng.
Lúc mới xuống đây mình còn hùng hồn hứa sẽ không kéo chân đại đội, thế mà bây giờ lại như thế này.
Bên ruộng khác, Đinh Diễm Hồng đói đến mức bụng sôi lên từng hồi. Cô ta đứng dậy, xoa xoa thắt lưng nhức mỏi, liếc thấy Kiều Minh Nguyệt đã ngồi bệt xuống đất. Ánh mắt cô ta lóe lên.
“Minh Nguyệt, cậu mệt rồi phải không? Không sao đâu, đợi mình làm xong phần của mình rồi sẽ qua giúp cậu, cậu chờ một lát”
“Đúng rồi, mình còn thấy mẹ nuôi của cậu cho cậu hai quả trứng. Hay cậu cho mình ăn đi? Mình đói quá, không có sức làm việc, lấy đâu ra sức giúp cậu, đúng không?”
Dù sao mẹ nuôi của Kiều Minh Nguyệt nói lát nữa sẽ giúp cô ấy làm nốt, mình cứ dỗ để ăn được trứng gà trước, sau đó chỉ cần chậm rãi làm cỏ chờ mẹ nuôi của cô ấy đến, cuối cùng vẫn chẳng cần giúp gì.
Bàn tính của cô ta kêu vang nhưng Kiều Minh Nguyệt chẳng muốn phí sức đáp lại. Nghe giọng Đinh Diễm Hồng, cô càng thêm bực mình: “Tôi bảo cô tránh xa tôi ra, chẳng lẽ tai cô điếc à? Lại gần nữa là ăn đòn đấy!”
Vừa nghe vậy, Đinh Diễm Hồng cảm thấy mặt mình đau nhói, như nhớ lại trận đòn hôm trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ nuôi của Kiều Minh Nguyệt đâu phải người dễ chọc. Nếu chưa lấy lòng được đại tiểu thư, tốt nhất là mình nên nhịn tránh cho lại bị đánh.
Nghĩ vậy, Đinh Diễm Hồng nắm chặt tay, nén giận, mặc kệ tiếng cười khẩy rõ ràng của Nhiếp Mạn Lệ vang lên bên cạnh, rồi cúi đầu nhổ cỏ tiếp.
“Thanh niên trí thức Kiều trên tay có bùn đừng lau vào mắt. Đi rửa tay đi.”Nhiếp Mạn Lệ bước tới gần Kiều Minh Nguyệt, cầm theo bình nước.
Kiều Minh Nguyệt vội đứng lên, mỉm cười: “Cô cứ gọi tôi là Minh Nguyệt là được rồi.”
Cô cảm thấy được quan tâm bất ngờ, liền nói thêm: “Cảm ơn cô nhiều. Tôi cũng có nước, cô giúp tôi rót ra được không?”
“Được chứ.” Nhiếp Mạn Lệ mỉm cười, vừa rót nước vừa nhìn Kiều Minh Nguyệt đầy thú vị.
“Mới đầu gặp tôi còn tưởng cô là kiểu tiểu thư ngây thơ dễ bị lừa, không ngờ lại thông minh và nóng tính ghê.”
Kiều Minh Nguyệt biết cô ấy không có ác ý gì, cũng bật cười: “Vậy là cảm giác của cô ngay từ đầu đã sai rồi.”
Nhiếp Mạn Lệ không được coi là rất trắng nhưng làn da đẹp, đến gần Kiều Minh Nguyệt mới nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của cô ấy: “Sáng nay cô còn hỏi tôi có ngủ ngon không. Nhưng xem ra đêm qua cô cũng chẳng ngủ được bao nhiêu nhỉ?”
Nhiếp Mạn Lệ dùng mu bàn tay lau cằm: “Cái bà kia tối qua la hét cũng làm tôi tỉnh giấc. Không biết có chuyện gì, sau này có còn ồn như vậy không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro