Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 50
2024-11-02 00:33:02
Kiều Minh Nguyệt vẫn líu lo: “Sao anh về sớm vậy? Anh làm nhanh thật đấy…”
Tạ Lệ vẫn không trả lời.
“Anh có đói không? Anh chỉ đường cho em, để cảm ơn, lát nữa anh đến chỗ điểm thanh niên trí thức em lấy thức ăn cho anh.”
Tốt lắm, không những không phản ứng gì mà Tạ Lệ bắt đầu bước nhanh hơn, như sợ cô đuổi kịp.
Kiều Minh Nguyệt thở hổn hển, nhưng không chịu bỏ cuộc.
Cho dù Tạ Lệ có là tảng băng, cô cũng phải làm nó tan chảy!
Cô bước nhanh tới, đưa tay ra trước mặt anh: “Cỏ dại sắc quá, có thể cắt đứt tay đấy. Đau lắm! Lần sau anh phải cẩn thận hơn.”
Quả nhiên, bước chân anh chậm lại.
Kiều Minh Nguyệt len lén nhìn Tạ Lệ, chạm phải ánh mắt anh.
Anh cúi đầu, nhìn những ngón tay trắng nõn của cô, nơi có vài vết cắt nhỏ mờ nhạt.
Tạ Lệ khẽ mím môi, biết rõ đây là Kiều Minh Nguyệt cố tình thu hút sự chú ý của mình.
“...Về rửa sạch, rồi bôi thuốc.”
Anh cuối cùng đã chịu nói!
Kiều Minh Nguyệt cố nén nụ cười, không bỏ lỡ cơ hội: “Nhưng em không biết bôi thuốc gì, nhà anh có không? Hoặc anh bảo em, em sẽ đi mượn người khác.”
“…Không có.” Giọng anh lạnh lùng.
Tạ Lệ nhắc lại lời ban đầu: “Tránh xa anh ra.”
Sự thật chứng minh Tạ Lệ chân dài, nếu thật sự muốn có thể dễ dàng bỏ rơi cô.
Nhìn theo bóng dánh Tạ Lệ, Kiều Minh Nguyệt chu môi giận dỗi.
Cô đâu có thấp, thế mà vẫn không đuổi kịp anh!
Thôi, không cần vội.
Kiều Minh Nguyệt khum tay làm loa, gọi lớn về phía Tạ Lệ: “Em sẽ không nghe anh đâu! Em sẽ không tránh xa anh!”
Thấy bóng Tạ Lệ khựng lại. Kiều Minh Nguyệt hét lên to hơn: “Lúc nãy ở dưới ruộng chắc anh cũng nghe thấy, những lời đồn đó chỉ là mê tín! Tạ Lệ, mệnh anh tốt lắm! Ai ở gần anh cũng sẽ gặp may mắn!”
Bóng Tạ Lệ dần khuất xa. Kiều Minh Nguyệt nhìn theo, vai chùng xuống.
“Đừng tin những lời đó... Tạ Lệ, anh thật sự rất tốt.”
…
Rời khỏi cánh đồng, Tạ Lệ không đi đường lớn về nhà.
Anh vừa đi chưa được bao xa, đã thấy một đám thanh niên tụ tập bàn tán, rồi nhìn chằm chằm về phía anh.
Dẫn đầu là La Bình, một gã có mái tóc vàng hoe, khoảng hai mươi tuổi. Đám còn lại cũng tầm mười sáu, mười bảy tuổi.
Thấy Tạ Lệ nhìn sang, chúng chần chừ giây lát, rồi La Bình dẫn đầu cả bọn tiến lại gần.
“Tạ Lệ, đi đâu vậy?” La Bình cất giọng khiêu khích, nhưng không dám đến quá gần.
Tạ Lệ lạnh lùng đáp: “Biến.”
Một tên phía sau kéo áo La Bình, khuyên nhủ: “Bỏ đi anh Bình. Đừng gây chuyện nữa.”
Hắn ta không hiểu tại sao La Bình cứ thích gây sự với Tạ Lệ, dù lần nào cũng chẳng được gì.
Mẹ của Tạ Lệ là người điên, còn anh cũng chẳng vừa, đánh nhau không biết sợ chết.
La Bình hừ lạnh: “Đồ nhát gan, cút đi! Tao có chuyện cần nói với hắn.”
Những tên khác vừa nghe thế đã chạy biến đi, chỉ còn lại La Bình.
Tạ Lệ vẫn không trả lời.
“Anh có đói không? Anh chỉ đường cho em, để cảm ơn, lát nữa anh đến chỗ điểm thanh niên trí thức em lấy thức ăn cho anh.”
Tốt lắm, không những không phản ứng gì mà Tạ Lệ bắt đầu bước nhanh hơn, như sợ cô đuổi kịp.
Kiều Minh Nguyệt thở hổn hển, nhưng không chịu bỏ cuộc.
Cho dù Tạ Lệ có là tảng băng, cô cũng phải làm nó tan chảy!
Cô bước nhanh tới, đưa tay ra trước mặt anh: “Cỏ dại sắc quá, có thể cắt đứt tay đấy. Đau lắm! Lần sau anh phải cẩn thận hơn.”
Quả nhiên, bước chân anh chậm lại.
Kiều Minh Nguyệt len lén nhìn Tạ Lệ, chạm phải ánh mắt anh.
Anh cúi đầu, nhìn những ngón tay trắng nõn của cô, nơi có vài vết cắt nhỏ mờ nhạt.
Tạ Lệ khẽ mím môi, biết rõ đây là Kiều Minh Nguyệt cố tình thu hút sự chú ý của mình.
“...Về rửa sạch, rồi bôi thuốc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cuối cùng đã chịu nói!
Kiều Minh Nguyệt cố nén nụ cười, không bỏ lỡ cơ hội: “Nhưng em không biết bôi thuốc gì, nhà anh có không? Hoặc anh bảo em, em sẽ đi mượn người khác.”
“…Không có.” Giọng anh lạnh lùng.
Tạ Lệ nhắc lại lời ban đầu: “Tránh xa anh ra.”
Sự thật chứng minh Tạ Lệ chân dài, nếu thật sự muốn có thể dễ dàng bỏ rơi cô.
Nhìn theo bóng dánh Tạ Lệ, Kiều Minh Nguyệt chu môi giận dỗi.
Cô đâu có thấp, thế mà vẫn không đuổi kịp anh!
Thôi, không cần vội.
Kiều Minh Nguyệt khum tay làm loa, gọi lớn về phía Tạ Lệ: “Em sẽ không nghe anh đâu! Em sẽ không tránh xa anh!”
Thấy bóng Tạ Lệ khựng lại. Kiều Minh Nguyệt hét lên to hơn: “Lúc nãy ở dưới ruộng chắc anh cũng nghe thấy, những lời đồn đó chỉ là mê tín! Tạ Lệ, mệnh anh tốt lắm! Ai ở gần anh cũng sẽ gặp may mắn!”
Bóng Tạ Lệ dần khuất xa. Kiều Minh Nguyệt nhìn theo, vai chùng xuống.
“Đừng tin những lời đó... Tạ Lệ, anh thật sự rất tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Rời khỏi cánh đồng, Tạ Lệ không đi đường lớn về nhà.
Anh vừa đi chưa được bao xa, đã thấy một đám thanh niên tụ tập bàn tán, rồi nhìn chằm chằm về phía anh.
Dẫn đầu là La Bình, một gã có mái tóc vàng hoe, khoảng hai mươi tuổi. Đám còn lại cũng tầm mười sáu, mười bảy tuổi.
Thấy Tạ Lệ nhìn sang, chúng chần chừ giây lát, rồi La Bình dẫn đầu cả bọn tiến lại gần.
“Tạ Lệ, đi đâu vậy?” La Bình cất giọng khiêu khích, nhưng không dám đến quá gần.
Tạ Lệ lạnh lùng đáp: “Biến.”
Một tên phía sau kéo áo La Bình, khuyên nhủ: “Bỏ đi anh Bình. Đừng gây chuyện nữa.”
Hắn ta không hiểu tại sao La Bình cứ thích gây sự với Tạ Lệ, dù lần nào cũng chẳng được gì.
Mẹ của Tạ Lệ là người điên, còn anh cũng chẳng vừa, đánh nhau không biết sợ chết.
La Bình hừ lạnh: “Đồ nhát gan, cút đi! Tao có chuyện cần nói với hắn.”
Những tên khác vừa nghe thế đã chạy biến đi, chỉ còn lại La Bình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro