Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn

Chương 51

2024-11-02 00:33:02

Mặt hắn thoáng tái đi, nhưng vẫn cười gằn bước vài bước đến gần Tạ Lệ: “Về sớm thế, lại về ngăn mẹ mày phát điên à? Phải rồi, bà ta bị mày làm cho điên đấy. Mày đúng là đồ sao chổi.”

Lời nói đầy hằn học và căm phẫn.

La Bình căm ghét Tạ Lệ, vì năm xưa hắn từng ăn trộm tiền của bà lão trong làng, bị Tạ Lệ bắt quả tang. Dù đã năn nỉ chia đôi số tiền, Tạ Lệ vẫn báo lên đội sản xuất.

Chân của La Bình bị đánh đến tật, cứ trở trời là đau nhức.

Rõ ràng thành phần trong nhà đều không tốt, Tạ Lệ còn mang tiếng là sao chổi. Anh ta dựa vào đâu mà ra vẻ thanh cao, coi thường chính mình?

“Xong chưa?” Tạ Lệ cử động nhẹ.

La Bình theo bản năng lùi vài bước, rồi nghiến răng cười: “Sao nào, nghe nhiều năm như thế rồi mà mày vẫn còn giận à? Nhưng đây chính là sự thật, mày nghĩ mày là gì chứ? Loại người như mày mà vẫn có nữ thanh niên trí thức ra mặt thay mày, lại còn xinh đẹp, không biết...”

Chưa dứt lời, Tạ Lệ đã túm cổ La Bình ghì xuống đất, siết chặt cổ họng như đang bóp chết một con thú.

La Bình hoàn toàn không động đậy được, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, nổi cả gân xanh.

Tạ Lệ thì bĩnh tĩnh như một người điên.

La Bình muốn mở miệng cầu cứu nhưng chỉ biết mở trừng hai mắt nhìn. Cơ thể hắn dần mềm nhũn, nước tiểu bốc mùi hôi thối chảy ra, rồi hắn bất tỉnh nhân sự.

Kiều Minh Nguyệt cứ ngỡ rằng với khoảng cách gần như thế giữa khu thanh niên trí thức và nhà Tạ Lệ, gặp được anh chắc phải dễ lắm.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Từ lần gặp tình cờ hôm trước, đã bốn, năm ngày trôi qua mà cô vẫn chưa thấy bóng dáng Tạ Lệ đâu.

Cố ý trốn mình chứ gì?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiều Minh Nguyệt cầm chặt hộp thuốc mỡ màu xanh trong tay, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng.

Đồ nhát gan! Ít nói, chẳng thèm gặp người ta mà chỉ biết lén lút gửi thuốc. Toàn thân anh chỉ còn cái miệng là cứng rắn thôi, đúng không?

Được thôi, anh không đến thì em tìm. Món nợ này em nhất định phải trả, xem thử ai kiên nhẫn hơn ai!

Buổi chiều, Kiều Minh Nguyệt ngồi trên xe bò của đội sản xuất để lên trấn, đi cùng cô còn có Nhiếp Mạn Lệ.

Kiều Minh Nguyệt cẩn thận ngồi vững trên xe, đợi con bò kéo đều mới lên tiếng hỏi Nhiếp Mạn Lệ: “Còn hai hôm nữa thanh niên trí thức chúng ta được nghỉ một ngày, sao cậu lại xin nghỉ trước? Có việc gấp à?”

“Đừng nhắc nữa.” Nhiếp Mạn Lệ bực dọc. “Chẳng phải vì chuyện ăn uống đấy à!”

Kiều Minh Nguyệt hiểu ngay.

Hiện tại ngoài cô, những thanh niên trí thức khác đều cùng ăn chung. Mà hễ đông người thì chỉ cần có kẻ bụng dạ xấu là y như rằng xảy ra vấn đề. Nhìn bộ dạng bực bội của Nhiếp Mạn Lệ, chắc chắn đã có mâu thuẫn không nhỏ rồi.

Quả nhiên, Nhiếp Mạn Lệ nói tiếp: “Cậu thật sáng suốt khi tự nấu riêng. Cậu không biết đâu, Đinh Diễm Hồng mặt dày lắm! Lần nào đến lượt cô ta nấu cũng bớt khẩu phần của mọi người. Mỗi khi ai hỏi thì cô ta khóc lóc nói bị oan. Tớ chịu không nổi nữa, nên mới phải chạy ra hợp tác xã mua cái nồi tự nấu riêng.”

Nhắc đến Đinh Diễm Hồng, Kiều Minh Nguyệt chẳng thấy ngạc nhiên.

Nhìn bộ dạng chán nản của Nhiếp Mạn Lệ, cô an ủi: “Thôi, đừng bực nữa. Tự nấu ăn cũng tốt mà, muốn ăn gì thì ăn, thích thế còn gì.”

Nhiếp Mạn Lệ nhớ tới mấy món ăn không biết gọi tên là gì của Kiều Minh Nguyệt, trợn mắt: “Câu này người khác nói thì tớ tin, chứ cậu mà cũng dám nói hả?”

Kiều Minh Nguyệt: “…”

Không biết nấu ăn thì cô biết làm gì được chứ? Cô cũng tuyệt vọng lắm rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn

Số ký tự: 0