Bạch Phú Mỹ Xuống Nông Thôn Bị Sói Con Phong Lưu Hấp Dẫn
Chương 7
2024-11-02 00:33:02
Tưởng Xuân Hoa nghĩ như vậy, liếc nhìn Kiều Minh Nguyệt một cách bí mật.
Cô tiểu thư ngây thơ này lại đưa công việc ra, nhỡ mà bị điều đi nông thôn thì cứ đợi mà khóc.
Kiều Minh Nguyệt giả vờ không nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt bà ta liền cầm lấy tiền rồi một mạch chọn hết những tấm phiếu còn dùng được.
Nào là phiếu vải, phiếu đường, phiếu băng vệ sinh, phiếu công nghiệp cô còn chọn thêm một đống phiếu thịt, phiếu dầu và phiếu lương thực.
Thấy cô chọn càng ngày càng nhiều, Tưởng Xuân Hoa đau lòng đến tột độ, hai mắt đỏ ngầu như muốn chảy máu vội vàng nắm tay cô lại:
"Nguyệt Nhi, phiếu lương thực và phiếu dầu thì để lại đi, con ăn cơm ở nhà rồi, lấy mấy thứ này làm gì?"
"Có phải việc của bà đâu."
Kiều Minh Nguyệt rút tay ra:
"Tôi thích ngắm chơi, không được à?"
Cô bỗng nhiên dừng lại một lúc, như thể đang tức giận, rồi vung tay, ném hết số phiếu đã chọn ra ngoài, phần lớn rơi hết xuống đất.
"Được thôi, bà không muốn à? Vậy thì tôi sẽ bán công việc này cho người khác!"
"Sao mà được!”
Tưởng Xuân Hoa đã quen với tính khí tiểu thư của cô, vội vàng xun xoe:
"Con thích thì cứ lấy đi, còn đây nữa, đủ chưa?"
Tưởng Xuân Hoa vừa nuốt giận vừa cúi người nhặt lại đống phiếu, còn đưa thêm hai tấm nữa rồi cười gượng:
"Nguyệt Nhi, đợi con chơi chán rồi thì trả lại cho mẹ nhé, nhà còn phải dựa vào những phiếu này để mua lương thực và dầu nữa."
Đáp lại bà ta chỉ là tiếng "rầm" của cánh cửa đóng sập lại.
Trong lòng Tưởng Xuân Hoa căm hận không thôi, những phiếu này là bà ta đã tốn bao công sức để tích cóp từ khi bước vào nhà này.
Một cô tiểu thư chỉ biết há miệng chờ sung không hề biết giá trị của phiếu lương thực hay phiếu thịt quý giá đến nhường nào.
Ai mà không biết, cứ đợi đến lúc bị điều đi nông thôn thì cô sẽ khóc đến thế nào!
Tưởng Xuân Hoa vô tình đoán đúng, Kiều Minh Nguyệt thực sự đang chuẩn bị để đi xuống nông thôn.
Cô vừa lừa được Chu Giang Sinh và Tưởng Xuân Hoa một khoản tiền lớn, đương nhiên sẽ không ngồi yên đợi họ phát hiện ra sự thật và tìm đến cô gây sự.
Trong thời đại này, chữ "hiếu" luôn được đặt lên hàng đầu, cô không có thời gian để đóng kịch với họ.
Việc cần làm ngay bây giờ là nhanh chóng rời khỏi "ổ sói" này.
Hơn nữa, cô còn phải xuống nông thôn để tìm người đã giúp mình - Tạ Lệ.
Tạ Lệ sau này thành công vang dội nhưng nghe nói thời trẻ anh ấy sống rất khổ cực, thậm chí còn ngồi tù vì làm người khác bị thương.
Chỉ riêng việc Tạ Lệ kiếp trước nhận ra linh hồn trong thân xác của cô không phải là cô gái xuyên không đã khiến Kiều Minh Nguyệt vô cùng cảm kích. Chưa kể, sau này chính anh đã chôn cất cô, để cô không phải chịu cảnh bị quạ mổ diều hâu rỉa xác nơi hoang dã.
Cô tiểu thư ngây thơ này lại đưa công việc ra, nhỡ mà bị điều đi nông thôn thì cứ đợi mà khóc.
Kiều Minh Nguyệt giả vờ không nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt bà ta liền cầm lấy tiền rồi một mạch chọn hết những tấm phiếu còn dùng được.
Nào là phiếu vải, phiếu đường, phiếu băng vệ sinh, phiếu công nghiệp cô còn chọn thêm một đống phiếu thịt, phiếu dầu và phiếu lương thực.
Thấy cô chọn càng ngày càng nhiều, Tưởng Xuân Hoa đau lòng đến tột độ, hai mắt đỏ ngầu như muốn chảy máu vội vàng nắm tay cô lại:
"Nguyệt Nhi, phiếu lương thực và phiếu dầu thì để lại đi, con ăn cơm ở nhà rồi, lấy mấy thứ này làm gì?"
"Có phải việc của bà đâu."
Kiều Minh Nguyệt rút tay ra:
"Tôi thích ngắm chơi, không được à?"
Cô bỗng nhiên dừng lại một lúc, như thể đang tức giận, rồi vung tay, ném hết số phiếu đã chọn ra ngoài, phần lớn rơi hết xuống đất.
"Được thôi, bà không muốn à? Vậy thì tôi sẽ bán công việc này cho người khác!"
"Sao mà được!”
Tưởng Xuân Hoa đã quen với tính khí tiểu thư của cô, vội vàng xun xoe:
"Con thích thì cứ lấy đi, còn đây nữa, đủ chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Xuân Hoa vừa nuốt giận vừa cúi người nhặt lại đống phiếu, còn đưa thêm hai tấm nữa rồi cười gượng:
"Nguyệt Nhi, đợi con chơi chán rồi thì trả lại cho mẹ nhé, nhà còn phải dựa vào những phiếu này để mua lương thực và dầu nữa."
Đáp lại bà ta chỉ là tiếng "rầm" của cánh cửa đóng sập lại.
Trong lòng Tưởng Xuân Hoa căm hận không thôi, những phiếu này là bà ta đã tốn bao công sức để tích cóp từ khi bước vào nhà này.
Một cô tiểu thư chỉ biết há miệng chờ sung không hề biết giá trị của phiếu lương thực hay phiếu thịt quý giá đến nhường nào.
Ai mà không biết, cứ đợi đến lúc bị điều đi nông thôn thì cô sẽ khóc đến thế nào!
Tưởng Xuân Hoa vô tình đoán đúng, Kiều Minh Nguyệt thực sự đang chuẩn bị để đi xuống nông thôn.
Cô vừa lừa được Chu Giang Sinh và Tưởng Xuân Hoa một khoản tiền lớn, đương nhiên sẽ không ngồi yên đợi họ phát hiện ra sự thật và tìm đến cô gây sự.
Trong thời đại này, chữ "hiếu" luôn được đặt lên hàng đầu, cô không có thời gian để đóng kịch với họ.
Việc cần làm ngay bây giờ là nhanh chóng rời khỏi "ổ sói" này.
Hơn nữa, cô còn phải xuống nông thôn để tìm người đã giúp mình - Tạ Lệ.
Tạ Lệ sau này thành công vang dội nhưng nghe nói thời trẻ anh ấy sống rất khổ cực, thậm chí còn ngồi tù vì làm người khác bị thương.
Chỉ riêng việc Tạ Lệ kiếp trước nhận ra linh hồn trong thân xác của cô không phải là cô gái xuyên không đã khiến Kiều Minh Nguyệt vô cùng cảm kích. Chưa kể, sau này chính anh đã chôn cất cô, để cô không phải chịu cảnh bị quạ mổ diều hâu rỉa xác nơi hoang dã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro