Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Biết Được Chuyệ...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Đúng lúc này Vân phụ cõng Chu thị bước ra khỏi phòng, nghe được lời nữ nhi vừa nói cùng đống củi được bày trong sân viện, Chu thị phì cười một tiếng, nữ nhi có phải càng ngày càng khả ái rồi không vậy?
Vân Mạn Mạn có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, đã tự luyến lại còn bị người khác nghe thấy, chuyện này khiến nàng thẹn thùng chết đi được.
Thấy Vân phụ cõng Chu thị ở trên lưng, mặc dù Chu thị cũng chỉ có hơn tám mươi cân*, thế nhưng cũng do dinh dưỡng Vân phụ không đủ nên cõng Chu thị cũng có dáng vẻ hơi quá sức.
*Tám mươi cân: tầm hơn bốn mươi cân.
Vân Mạn Mạn nhìn vậy thì vội vàng tiến lên nhận lấy người, ôm ở trong ngực mình.
“Cha, cha đưa nương con cõng cho, cha cõng hai cái sọt rơm kia đi.”
Vân phụ nghe vậy thì vội vàng nhường lại vị trí, trên mặt đều là vẻ muốn cự tuyệt: “Con chỉ là một cô nương gia thôi thì làm sao có thể cõng được nương con, khí lực cha lớn, để cha…”
Mà Vân Mạn Mạn đối với những thân nhân mình đang sống chung này vẫn luôn không biết phải nói những lời ấm lòng thế nào, nếu như đã không thể nói thì ít nhất nàng cũng nên hành động!
Thế nên nàng cũng chẳng nhiều lời nữa mà trực tiếp tiến lên ôm lấy Chu thị từ trên lưng Vân phụ xuống.
Chu thị đầu tiên thì cũng kinh ngạc, ngay sau đó nhận thấy bản thân được nữ nhi ôm ngang lên thì khuôn mặt gầy gò tái nhợt chợt đỏ ửng.
Lời Vân phụ đang nói đột ngột nghẹn lại nơi cuống họng, nhìn Vân Mạn Mạn dồn sức làm việc thì trên mặt đều là vẻ lo lắng.
“Mạn Mạn à, mau đưa nương con cho cha đi, cẩn thận làm nương con té ngã bây giờ.”
Vân Mạn Mạn thấy Vân phụ vẫn chưa tin nàng có thể cõng được thì ước lượng thử Chu thị trong lồng ngực mình.
“Cha, thật ra nương nhẹ lắm, con cõng cũng chẳng có vấn đề gì đâu, cha cũng mệt mỏi ra, cha nghỉ ngơi đi.”
Nói xong nàng lại ôm Chu thị đi vòng quanh trên nền đất lầy lội.
Khóe miệng Vân phụ cũng co rút, khí lực này của nữ nhi cũng quá mức rồi đi!
Trên khuôn mặt đỏ ửng của Chu thị cũng có chút vui sướng, giọng nói đều mang theo ý cười.
“Mạn Mạn, con ôm nương thế này khiến nương rất ngại!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vân Mạn Mạn có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, đã tự luyến lại còn bị người khác nghe thấy, chuyện này khiến nàng thẹn thùng chết đi được.
Thấy Vân phụ cõng Chu thị ở trên lưng, mặc dù Chu thị cũng chỉ có hơn tám mươi cân*, thế nhưng cũng do dinh dưỡng Vân phụ không đủ nên cõng Chu thị cũng có dáng vẻ hơi quá sức.
*Tám mươi cân: tầm hơn bốn mươi cân.
Vân Mạn Mạn nhìn vậy thì vội vàng tiến lên nhận lấy người, ôm ở trong ngực mình.
“Cha, cha đưa nương con cõng cho, cha cõng hai cái sọt rơm kia đi.”
Vân phụ nghe vậy thì vội vàng nhường lại vị trí, trên mặt đều là vẻ muốn cự tuyệt: “Con chỉ là một cô nương gia thôi thì làm sao có thể cõng được nương con, khí lực cha lớn, để cha…”
Mà Vân Mạn Mạn đối với những thân nhân mình đang sống chung này vẫn luôn không biết phải nói những lời ấm lòng thế nào, nếu như đã không thể nói thì ít nhất nàng cũng nên hành động!
Thế nên nàng cũng chẳng nhiều lời nữa mà trực tiếp tiến lên ôm lấy Chu thị từ trên lưng Vân phụ xuống.
Chu thị đầu tiên thì cũng kinh ngạc, ngay sau đó nhận thấy bản thân được nữ nhi ôm ngang lên thì khuôn mặt gầy gò tái nhợt chợt đỏ ửng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời Vân phụ đang nói đột ngột nghẹn lại nơi cuống họng, nhìn Vân Mạn Mạn dồn sức làm việc thì trên mặt đều là vẻ lo lắng.
“Mạn Mạn à, mau đưa nương con cho cha đi, cẩn thận làm nương con té ngã bây giờ.”
Vân Mạn Mạn thấy Vân phụ vẫn chưa tin nàng có thể cõng được thì ước lượng thử Chu thị trong lồng ngực mình.
“Cha, thật ra nương nhẹ lắm, con cõng cũng chẳng có vấn đề gì đâu, cha cũng mệt mỏi ra, cha nghỉ ngơi đi.”
Nói xong nàng lại ôm Chu thị đi vòng quanh trên nền đất lầy lội.
Khóe miệng Vân phụ cũng co rút, khí lực này của nữ nhi cũng quá mức rồi đi!
Trên khuôn mặt đỏ ửng của Chu thị cũng có chút vui sướng, giọng nói đều mang theo ý cười.
“Mạn Mạn, con ôm nương thế này khiến nương rất ngại!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro