Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Thiếu Niên Chiế...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Quả nhiên là sự tồn tại khiến người khác phải kính nể, nhưng một chiến thần gia tộc như vậy sẽ có số mạng thế nào đây?
Sau khi tiễn trưởng thôn rời đi, Vân Mạn Mạn lại sửa sang lại giường của mình, lại nhìn sang Vân phụ đang bổ củi ở trong sân.
“Cha, chúng ta đưa nương lên trấn trên nhờ đại phu xem bệnh đi, vừa vặn tới thăm hai đệ đệ luôn rồi mua chút thức ăn mang về nhà.”
Động tác bổ củi của Vân phụ dừng lại, nụ cười trên mặt càng sâu hơn khi nhìn đến Vân Mạn Mạn, hốc mắt lại có chút đỏ lên: “Được được được, cha nghe con, chúng ta đưa nương con đi xem đại phu, hai thằng nhóc kia mà biết con muốn tới thăm bọn chúng thì chắc chắn sẽ vui vẻ lắm cho xem.”
Nghĩ đến hai nhi tử mười tuổi của mình cũng vì cha bọn chúng chẳng có bản lĩnh gì mới phải đi làm thợ làm gạch cho người ta, giờ đã trở thành nguồn thu nhập chính của cả nhà bọn họ.
Trên mặt Vân phụ là một nụ cười, ông đứng lên vỗ vỗ vụn gỗ trên người mình xuống rồi chắp tay sau lưng đi vào trong phòng.
Vân Mạn Mạn nhìn bóng lưng Vân phụ bước vào nhà, trong mắt mình hiện lên sự dao động mà chính bản thân nàng cũng chẳng hề hay biết.
Tối hôm qua nàng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu như đã lựa chọn ở lại đây thì cha nương của nguyên thân cũng chính là cha nương của nàng, theo lý nàng cũng nên hiếu thuận và bảo vệ bọn họ.
Mặc dù hiện tại nàng vẫn chưa hiểu rõ chuyện làm sao để sống chung với thân nhân, thế nhưng nàng cũng sẽ từ từ học hỏi để sống chung với bọn họ, học tập khói lửa trần gian trước kia bản thân chưa từng tiếp xúc qua.
Trước kia nàng thống lĩnh toàn bộ Vân thị, chỉ cần nàng học tập cách luyện công, tỉnh táo đưa ra những mệnh lệnh chính xác là được, thế nhưng cuộc sống hiện tại của nàng chính là trải nghiệm đời người muôn vẻ.
Nghĩ vậy, Vân Mạn Mạn ngồi xổm xuống cầm lấy cái rìu dưới đất, học theo dáng vẻ bổ củi mới vừa rồi của Vân phụ, ban đầu nàng vẫn còn có chút vụng về, thế nhưng sau ba nhát bổ đầu thì đã trôi chảy hơn nhiều, tốc độ giơ tay bổ xuống càng lúc càng nhanh.
Một hồi lâu sau.
Từ khoảng sân viện vốn dĩ không lớn nay đã có một đống củi lửa được bày biện chỉnh tề, Vân Mạn Mạn nhìn thấy thành quả của mình thì tâm trạng cũng cực kỳ vui vẻ.
“Vân Mạn Mạn, ngươi thật là giỏi đó nha!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi tiễn trưởng thôn rời đi, Vân Mạn Mạn lại sửa sang lại giường của mình, lại nhìn sang Vân phụ đang bổ củi ở trong sân.
“Cha, chúng ta đưa nương lên trấn trên nhờ đại phu xem bệnh đi, vừa vặn tới thăm hai đệ đệ luôn rồi mua chút thức ăn mang về nhà.”
Động tác bổ củi của Vân phụ dừng lại, nụ cười trên mặt càng sâu hơn khi nhìn đến Vân Mạn Mạn, hốc mắt lại có chút đỏ lên: “Được được được, cha nghe con, chúng ta đưa nương con đi xem đại phu, hai thằng nhóc kia mà biết con muốn tới thăm bọn chúng thì chắc chắn sẽ vui vẻ lắm cho xem.”
Nghĩ đến hai nhi tử mười tuổi của mình cũng vì cha bọn chúng chẳng có bản lĩnh gì mới phải đi làm thợ làm gạch cho người ta, giờ đã trở thành nguồn thu nhập chính của cả nhà bọn họ.
Trên mặt Vân phụ là một nụ cười, ông đứng lên vỗ vỗ vụn gỗ trên người mình xuống rồi chắp tay sau lưng đi vào trong phòng.
Vân Mạn Mạn nhìn bóng lưng Vân phụ bước vào nhà, trong mắt mình hiện lên sự dao động mà chính bản thân nàng cũng chẳng hề hay biết.
Tối hôm qua nàng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu như đã lựa chọn ở lại đây thì cha nương của nguyên thân cũng chính là cha nương của nàng, theo lý nàng cũng nên hiếu thuận và bảo vệ bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù hiện tại nàng vẫn chưa hiểu rõ chuyện làm sao để sống chung với thân nhân, thế nhưng nàng cũng sẽ từ từ học hỏi để sống chung với bọn họ, học tập khói lửa trần gian trước kia bản thân chưa từng tiếp xúc qua.
Trước kia nàng thống lĩnh toàn bộ Vân thị, chỉ cần nàng học tập cách luyện công, tỉnh táo đưa ra những mệnh lệnh chính xác là được, thế nhưng cuộc sống hiện tại của nàng chính là trải nghiệm đời người muôn vẻ.
Nghĩ vậy, Vân Mạn Mạn ngồi xổm xuống cầm lấy cái rìu dưới đất, học theo dáng vẻ bổ củi mới vừa rồi của Vân phụ, ban đầu nàng vẫn còn có chút vụng về, thế nhưng sau ba nhát bổ đầu thì đã trôi chảy hơn nhiều, tốc độ giơ tay bổ xuống càng lúc càng nhanh.
Một hồi lâu sau.
Từ khoảng sân viện vốn dĩ không lớn nay đã có một đống củi lửa được bày biện chỉnh tề, Vân Mạn Mạn nhìn thấy thành quả của mình thì tâm trạng cũng cực kỳ vui vẻ.
“Vân Mạn Mạn, ngươi thật là giỏi đó nha!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro