Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chuẩn Bị Vào Nú...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Người một nhà cùng nhau ăn đến nồng nhiệt, cùng với nước mì từ quả hạt sen, ăn uống no đủ khiến trên mặt ai nấy đều là nụ cười hạnh phúc.
Hai đứa bé tò mò nhìn ngắm vật trong tay: “Tỷ tỷ, đây là cái gì vậy? Chúng ta sẽ chơi trò gì thú vị sao?”
“Hôm nay chúng ta sẽ tới sau núi trước, ta sẽ dạy cho hai đệ cách bắt bọ cạp và rết, mấy thứ này sau khi bắt được có thể mang tới dược phòng để đổi lấy bạc đó, trị giá cũng không ít đâu.”
Vân Trạch Nhân vừa nghe nói là bắt được đồ rồi là có thể kiếm được bạc khiến trên mặt cậu nhóc đều là vẻ khiếp sợ và hưng phấn.
“Tỷ tỷ, có thật không ạ? Tới sau núi bắt bọn chúng là có thể kiếm được bạc sao?”
Trạch Vũ thì cứ thế trực tiếp vén tay áo lên rồi chỉnh lại ống quần mình.
“Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta mau mau đi bắt thôi, đệ đã sẵn sàng rồi.”
Động tác Vân phụ đang quét sân cũng dừng lại, nói với Vân Mạn Mạn.
“Mạn Mạn, bọ cạp với rết đều là những dược liệu trân quý cả, núi Thạch Đầu đằng sau nhà chúng ta không có những thứ đáng giá đó đâu con.”
“Cha, con đã tận mắt nhìn thấy chúng ở đằng sau núi rồi, chờ đến khi chúng con bắt được xong trở về, cha nhớ giám sát hai đứa buộc bao cát vào rồi chạy bộ nhé, hôm nay con chuẩn bị đi vào sâu bên trong núi.”
Ánh mắt Vân phụ vừa có kinh ngạc lại vừa có chút hối tiếc, ngọn núi đã có sau nhà mình đã lâu như vậy rồi…
Thế mà mình trông coi ngọn núi như báu vật như vậy mà vẫn khiến người nhà đói bụng, vậy chẳng phải đơn giản chính là…
Còn chưa kịp hối tiếc cho rõ ràng thì lại nghe được chuyện nữ nhi muốn vào sâu bên trong núi.
Vừa nghe sắc mặt ông đã thay đổi, vội vàng nắm lấy cánh tay Vân Mạn Mạn, giọng điệu nóng nảy nói.
“Mạn Mạn, nhất định không được đi sâu vào bên trong núi đâu, nơi đó có bầy sói, lại còn có rất nhiều thú dữ, những thợ săn trước kia ở trong thôn cũng đi vào trong đó mà cuối cùng hài cốt cũng chẳng còn đó!”
Vân Mạn Mạn trấn an vỗ vỗ lên cánh tay của Vân phụ.
“Cha, con biết những chuyện đối với người trong thôn trước kia, thế nhưng đối với thân thủ của con thì đối phó với mấy con thú đó cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, đúng ra thì mấy con thú kia nên sợ con mới đúng đó.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai đứa bé tò mò nhìn ngắm vật trong tay: “Tỷ tỷ, đây là cái gì vậy? Chúng ta sẽ chơi trò gì thú vị sao?”
“Hôm nay chúng ta sẽ tới sau núi trước, ta sẽ dạy cho hai đệ cách bắt bọ cạp và rết, mấy thứ này sau khi bắt được có thể mang tới dược phòng để đổi lấy bạc đó, trị giá cũng không ít đâu.”
Vân Trạch Nhân vừa nghe nói là bắt được đồ rồi là có thể kiếm được bạc khiến trên mặt cậu nhóc đều là vẻ khiếp sợ và hưng phấn.
“Tỷ tỷ, có thật không ạ? Tới sau núi bắt bọn chúng là có thể kiếm được bạc sao?”
Trạch Vũ thì cứ thế trực tiếp vén tay áo lên rồi chỉnh lại ống quần mình.
“Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta mau mau đi bắt thôi, đệ đã sẵn sàng rồi.”
Động tác Vân phụ đang quét sân cũng dừng lại, nói với Vân Mạn Mạn.
“Mạn Mạn, bọ cạp với rết đều là những dược liệu trân quý cả, núi Thạch Đầu đằng sau nhà chúng ta không có những thứ đáng giá đó đâu con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha, con đã tận mắt nhìn thấy chúng ở đằng sau núi rồi, chờ đến khi chúng con bắt được xong trở về, cha nhớ giám sát hai đứa buộc bao cát vào rồi chạy bộ nhé, hôm nay con chuẩn bị đi vào sâu bên trong núi.”
Ánh mắt Vân phụ vừa có kinh ngạc lại vừa có chút hối tiếc, ngọn núi đã có sau nhà mình đã lâu như vậy rồi…
Thế mà mình trông coi ngọn núi như báu vật như vậy mà vẫn khiến người nhà đói bụng, vậy chẳng phải đơn giản chính là…
Còn chưa kịp hối tiếc cho rõ ràng thì lại nghe được chuyện nữ nhi muốn vào sâu bên trong núi.
Vừa nghe sắc mặt ông đã thay đổi, vội vàng nắm lấy cánh tay Vân Mạn Mạn, giọng điệu nóng nảy nói.
“Mạn Mạn, nhất định không được đi sâu vào bên trong núi đâu, nơi đó có bầy sói, lại còn có rất nhiều thú dữ, những thợ săn trước kia ở trong thôn cũng đi vào trong đó mà cuối cùng hài cốt cũng chẳng còn đó!”
Vân Mạn Mạn trấn an vỗ vỗ lên cánh tay của Vân phụ.
“Cha, con biết những chuyện đối với người trong thôn trước kia, thế nhưng đối với thân thủ của con thì đối phó với mấy con thú đó cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, đúng ra thì mấy con thú kia nên sợ con mới đúng đó.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro