Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Chuẩn Bị Vào Nú...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Vân phụ và Chu thị hai mắt nhìn nhau một cái, nhìn thấy trong mắt đối phương đều là sự lo lắng.
“Mạn Mạn, con nói thật cho cha, không phải con muốn đi làm chuyện gì nguy hiểm đó chứ?”
Vân Mạn Mạn nhìn trong mắt cha nương không giấu nổi nỗi lo âu, nàng ngồi bên chiếc bàn đá, thần sắc nghiêm túc mở miệng.
“Cha nương không cần lo lắng cho con, con sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đâu, chẳng qua sau này nhà chúng ta sẽ càng lúc càng tốt lên, những người có ý đồ bất lợi đối với chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện. Nếu như mọi người đều có năng lực để tự bảo vệ bản thân thì con cũng yên tâm hơn.”
Lúc này Vân phụ mới yên lòng, cuối cùng ông gõ gõ ngón tay rồi đưa ra quyết định.
“Được, nếu như Mạn Mạn đã nói như vậy thì sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau học võ!”
Nhìn người nhà đều là dáng vẻ đồng tâm hiệp lực, khóe môi Vân Mạn Mạn cũng lộ ra một nụ cười, tâm tình cũng cực kỳ tốt.
Cho đến bây giờ bọn họ chưa từng hỏi nàng vì sao nàng lại quyết định như vậy, chỉ cần nàng nói ra thì bọn họ cũng đều tin tưởng.
Hơn nữa nàng cũng có thể cảm giác được, bọn họ thật sự coi nàng như nữ nhi ruột mà đối đãi.
Không khí gia đình thế này khiến nàng rất thích, cũng rất nguyện ý bảo vệ bầu không khí này vĩnh viễn.
Mà đã càng muốn bảo vệ những thứ này thì cũng chứng tỏ bọn họ là những người nàng để trong lòng.
Chu thị từ trong phòng bếp lộ ra một cái đầu, nói với mọi người ở trong sân.
“Cơm chín rồi, mau tới đây bưng chén ra thôi, Mạn Mạn, con đi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm.”
Chờ đến khi Vân Mạn Mạn tắm rửa xong đi ra thì đã nhìn thấy chén ở trên bàn, bên trong là cháo trắng.
Hai đệ đệ vểnh môi không ngừng nuốt nước miếng, thế nhưng cũng chưa có động đũa.
“Tỷ tỷ, mau tới đây ăn thôi, mì với cháo này thơm quá đi mất…”
“Đúng đó tỷ tỷ, tỷ mau nếm thử xem có phải ăn rất ngon hay không, đệ ngửi mùi thôi đã đói đến cồn cào rồi.”
Vân Mạn Mạn biết, người nhà đều đang chờ nàng tới rồi mới cùng ăn cơm.
Dù hai đứa nhỏ đã thèm ăn thành như vậy nhưng vẫn luôn chịu đựng, trong lòng nàng cũng dần dần mềm nhũn.
“Được, chúng ta cùng ăn, ăn xong tỷ tỷ sẽ mang hai đệ đi làm một thứ này, là một món đồ thủ công vừa kích thích lại vừa có thể kiếm được bạc đó.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mạn Mạn, con nói thật cho cha, không phải con muốn đi làm chuyện gì nguy hiểm đó chứ?”
Vân Mạn Mạn nhìn trong mắt cha nương không giấu nổi nỗi lo âu, nàng ngồi bên chiếc bàn đá, thần sắc nghiêm túc mở miệng.
“Cha nương không cần lo lắng cho con, con sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đâu, chẳng qua sau này nhà chúng ta sẽ càng lúc càng tốt lên, những người có ý đồ bất lợi đối với chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện. Nếu như mọi người đều có năng lực để tự bảo vệ bản thân thì con cũng yên tâm hơn.”
Lúc này Vân phụ mới yên lòng, cuối cùng ông gõ gõ ngón tay rồi đưa ra quyết định.
“Được, nếu như Mạn Mạn đã nói như vậy thì sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau học võ!”
Nhìn người nhà đều là dáng vẻ đồng tâm hiệp lực, khóe môi Vân Mạn Mạn cũng lộ ra một nụ cười, tâm tình cũng cực kỳ tốt.
Cho đến bây giờ bọn họ chưa từng hỏi nàng vì sao nàng lại quyết định như vậy, chỉ cần nàng nói ra thì bọn họ cũng đều tin tưởng.
Hơn nữa nàng cũng có thể cảm giác được, bọn họ thật sự coi nàng như nữ nhi ruột mà đối đãi.
Không khí gia đình thế này khiến nàng rất thích, cũng rất nguyện ý bảo vệ bầu không khí này vĩnh viễn.
Mà đã càng muốn bảo vệ những thứ này thì cũng chứng tỏ bọn họ là những người nàng để trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu thị từ trong phòng bếp lộ ra một cái đầu, nói với mọi người ở trong sân.
“Cơm chín rồi, mau tới đây bưng chén ra thôi, Mạn Mạn, con đi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm.”
Chờ đến khi Vân Mạn Mạn tắm rửa xong đi ra thì đã nhìn thấy chén ở trên bàn, bên trong là cháo trắng.
Hai đệ đệ vểnh môi không ngừng nuốt nước miếng, thế nhưng cũng chưa có động đũa.
“Tỷ tỷ, mau tới đây ăn thôi, mì với cháo này thơm quá đi mất…”
“Đúng đó tỷ tỷ, tỷ mau nếm thử xem có phải ăn rất ngon hay không, đệ ngửi mùi thôi đã đói đến cồn cào rồi.”
Vân Mạn Mạn biết, người nhà đều đang chờ nàng tới rồi mới cùng ăn cơm.
Dù hai đứa nhỏ đã thèm ăn thành như vậy nhưng vẫn luôn chịu đựng, trong lòng nàng cũng dần dần mềm nhũn.
“Được, chúng ta cùng ăn, ăn xong tỷ tỷ sẽ mang hai đệ đi làm một thứ này, là một món đồ thủ công vừa kích thích lại vừa có thể kiếm được bạc đó.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro