Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Nói Sự Thật Cho...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Bà vừa nghe được tiếng mở cửa đã lập tức vọt ra, trên gương mặt thanh tú cũng lộ ra vẻ vô cùng nóng nảy.
Vân phụ thấy vậy thì vội vàng tiến lên đỡ lấy Chu thị, giọng nói mang theo sự quan tâm cùng đau lòng.
“Nàng đi chậm một chút, Tú nương, ta và Mạn Mạn đều không có sao, thân thể nàng không có tốt, đừng để mình quá kích động.”
Trong mắt Chu thị đều là sự lo âu, đầu tiên bà quét mắt nhìn Vân phụ một lượt, thấy trên người ông không có vết thương gì thì mới yên lòng, ngay sau đó bà lại trừng mắt nhìn Vân phụ một cái.
“Da thịt chàng dày như vậy thì đương nhiên là không có sao rồi, nhưng Mạn Mạn nhà chúng ta chính là Tiểu Kiều Kiều, nhỡ như bị đập đầu rồi đụng vào đâu thì làm thế nào?”
Vân Mạn Mạn đánh giá sân viện, bức tường gồ ghề với những khe hở đã nứt toác ra, dính đầy bùn đất, nóc nhà lại được lợp bằng cỏ tranh, bốn bề căn viện đều lảo đảo như sắp đổ sụp đến nơi.
Ánh mắt nàng lại hướng đến y phục trên người Chu thị và Vân phụ, không chỗ nào là không thấy miếng vá, đến cả mũi giày cũng có mấy chỗ dùng vải vá lại.
Vân Mạn Mạn mím môi, nàng cảm thấy lần này nàng lại có thêm kiến thức mới, nàng chưa từng thấy qua người nào mà lại nghèo khổ đến thế này.
Lúc này Chu thị lại tiến lên kéo lấy Vân Mạn Mạn, đầu tiên bà kiểm tra cả người nàng một lượt, trong mắt đều là đau lòng cùng quan tâm.
“Nương nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài, mà cửa thì lại bị khóa chẳng ra ngoài được, con cái nha đầu này cũng chẳng chịu ngồi đợi ở nhà mà lại chạy ra bên ngoài, chỉ biết khiến nương phải lo lắng thôi.”
Vân Mạn Mạn nhìn phụ nhân ở trước mặt, trông bà mới chỉ tầm ba mươi mà sắc mặt đã tái nhợt lại gầy gò, nhìn một cái là biết hàng năm bà đều phải nằm trên giường bệnh, trong mắt bà chỉ có sự lo lắng cùng sự sốt ruột đến khẩn thiết.
“Con không có sao đâu, không phải giờ con đã ở nhà đây rồi hay sao, nương không cần lo lắng.”
“Ai, vậy thì tốt vậy thì tốt, con…”
Chu thị vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt của Vân Mạn Mạn thì giọng nói thốt ra cũng run run.
“Mạn Mạn…Mạn Mạn, con, đôi mắt của con…Có phải con lại sốt nữa rồi đúng không?”
Tròng mắt Vân Mạn Mạn dần dần sâu thẳm, nàng vẫn còn nghĩ là Vân phụ nói dối, hiện tại nhìn lại mới thấy chuyện cũng không có đơn giản như vậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vân phụ thấy vậy thì vội vàng tiến lên đỡ lấy Chu thị, giọng nói mang theo sự quan tâm cùng đau lòng.
“Nàng đi chậm một chút, Tú nương, ta và Mạn Mạn đều không có sao, thân thể nàng không có tốt, đừng để mình quá kích động.”
Trong mắt Chu thị đều là sự lo âu, đầu tiên bà quét mắt nhìn Vân phụ một lượt, thấy trên người ông không có vết thương gì thì mới yên lòng, ngay sau đó bà lại trừng mắt nhìn Vân phụ một cái.
“Da thịt chàng dày như vậy thì đương nhiên là không có sao rồi, nhưng Mạn Mạn nhà chúng ta chính là Tiểu Kiều Kiều, nhỡ như bị đập đầu rồi đụng vào đâu thì làm thế nào?”
Vân Mạn Mạn đánh giá sân viện, bức tường gồ ghề với những khe hở đã nứt toác ra, dính đầy bùn đất, nóc nhà lại được lợp bằng cỏ tranh, bốn bề căn viện đều lảo đảo như sắp đổ sụp đến nơi.
Ánh mắt nàng lại hướng đến y phục trên người Chu thị và Vân phụ, không chỗ nào là không thấy miếng vá, đến cả mũi giày cũng có mấy chỗ dùng vải vá lại.
Vân Mạn Mạn mím môi, nàng cảm thấy lần này nàng lại có thêm kiến thức mới, nàng chưa từng thấy qua người nào mà lại nghèo khổ đến thế này.
Lúc này Chu thị lại tiến lên kéo lấy Vân Mạn Mạn, đầu tiên bà kiểm tra cả người nàng một lượt, trong mắt đều là đau lòng cùng quan tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nương nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài, mà cửa thì lại bị khóa chẳng ra ngoài được, con cái nha đầu này cũng chẳng chịu ngồi đợi ở nhà mà lại chạy ra bên ngoài, chỉ biết khiến nương phải lo lắng thôi.”
Vân Mạn Mạn nhìn phụ nhân ở trước mặt, trông bà mới chỉ tầm ba mươi mà sắc mặt đã tái nhợt lại gầy gò, nhìn một cái là biết hàng năm bà đều phải nằm trên giường bệnh, trong mắt bà chỉ có sự lo lắng cùng sự sốt ruột đến khẩn thiết.
“Con không có sao đâu, không phải giờ con đã ở nhà đây rồi hay sao, nương không cần lo lắng.”
“Ai, vậy thì tốt vậy thì tốt, con…”
Chu thị vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt của Vân Mạn Mạn thì giọng nói thốt ra cũng run run.
“Mạn Mạn…Mạn Mạn, con, đôi mắt của con…Có phải con lại sốt nữa rồi đúng không?”
Tròng mắt Vân Mạn Mạn dần dần sâu thẳm, nàng vẫn còn nghĩ là Vân phụ nói dối, hiện tại nhìn lại mới thấy chuyện cũng không có đơn giản như vậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro