Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Phá Nát Nóc Nhà...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Vân lão bà tử và Vân Vượng đang mắc kẹt trong ác mộng chẳng hề tỉnh dậy.
Mọi người trong Vân gia nghe được tiếng ầm ầm thì cũng tỉnh lại từ giấc ngủ, vừa mở mắt ra đã nhìn đất cát và những miếng ngói trên nóc nhà trong nháy mắt đã đổ ụp xuống.
Vân Phát đang định bò dậy rồi bỏ chạy, thế nhưng ngay lúc đó lại nhớ ra nhi tử gã vẫn còn đang ngủ, cuối cùng gã chẳng kịp đánh thức mà cứ thế ôm lên, chuẩn bị nhảy xuống khỏi giường đất.
Nhưng những mảnh ngói và đất đá đã rơi xuống, trực tiếp đè nửa người của Vân Phát trên giường đất.
Vẻ mặt Vân Phát nhăn nhó than một tiếng: “Chết tiệt, mấy miếng ngói vỡ này đè gẫy chân ta rồi.”
Vân lão đầu tử nhìn nóc nhà sụp thì vội vàng chùm chăn kín người, sau đó lại đạp Vân lão bà tử một cước: “Lão bà tử, nóc nhà sập rồi kìa.”
Sau đó ông ta lại ôm chăn lăn xuống dưới bàn.
Nương tử của Vân Vượng gọi mãi mà gã chẳng tỉnh lại nên vội vội vàng vàng hô to ra bên ngoài.
“Không ổn rồi, nóc nhà chúng ta bị sấm chớp đánh vỡ rồi!”
Khóe miệng Vân Mạn Mạn nhếch lên, đây chính là kết quả mà nàng muốn thấy.
Để lại mọi người của Vân gia trong căn phòng đầy sao, bị mưa xối ướt cơ thể, bị gió thổi, bị đất cát chôn vùi.
Còn nàng thì vui vui vẻ vẻ đi về nhà dưới cơn mưa, dù sao nhà cũng đang cực kỳ thiếu nước, giờ coi như nàng đi tắm luôn.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Mạn Mạn luyện võ ở trong sân, vẻ mặt Vân phụ đều là vẻ khiếp sợ và vui mừng khôn nguôi.
Vân Mạn Mạn nhíu mày, cố tình hỏi: “Cha, sao nhìn cha vui vẻ vậy?”
Vân phụ nghe vậy thì có chút kinh ngạc hỏi: “Hả? Biểu cảm cha rõ ràng như vậy sao?”
Vân Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu một cái, dù sao có không rõ ràng thì nàng cũng phải hỏi cho rõ.
“Mạn Mạn, đêm qua nhà Vân gia bị sét đánh, toàn bộ nóc nhà đều bị phá hủy, con có tưởng tượng nổi không?”
Vân Mạn Mạn vẫn bình tĩnh mà lắc đầu một cái: “Không dám tưởng tượng.”
Vân phụ cười hắc hắc một tiếng, nhướng mày lên.
“Hơn nữa, đêm qua Vân lão bà tử và Vân Vượng lại ngủ say như chết, bị mấy mảnh ngói rơi xuống chôn bên dưới, mãi sau đó bọn họ mới được người Vân gia đào bới ra, kết quả cuối cùng cả hai người bọn họ toàn thân đau nhức đến gần chết, nghe nói hiện tại vẫn còn đang lăn lộn ở trên giường đất đó, cả cái thôn này đều vang lên tiếng kêu la của bọn họ suốt thôi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người trong Vân gia nghe được tiếng ầm ầm thì cũng tỉnh lại từ giấc ngủ, vừa mở mắt ra đã nhìn đất cát và những miếng ngói trên nóc nhà trong nháy mắt đã đổ ụp xuống.
Vân Phát đang định bò dậy rồi bỏ chạy, thế nhưng ngay lúc đó lại nhớ ra nhi tử gã vẫn còn đang ngủ, cuối cùng gã chẳng kịp đánh thức mà cứ thế ôm lên, chuẩn bị nhảy xuống khỏi giường đất.
Nhưng những mảnh ngói và đất đá đã rơi xuống, trực tiếp đè nửa người của Vân Phát trên giường đất.
Vẻ mặt Vân Phát nhăn nhó than một tiếng: “Chết tiệt, mấy miếng ngói vỡ này đè gẫy chân ta rồi.”
Vân lão đầu tử nhìn nóc nhà sụp thì vội vàng chùm chăn kín người, sau đó lại đạp Vân lão bà tử một cước: “Lão bà tử, nóc nhà sập rồi kìa.”
Sau đó ông ta lại ôm chăn lăn xuống dưới bàn.
Nương tử của Vân Vượng gọi mãi mà gã chẳng tỉnh lại nên vội vội vàng vàng hô to ra bên ngoài.
“Không ổn rồi, nóc nhà chúng ta bị sấm chớp đánh vỡ rồi!”
Khóe miệng Vân Mạn Mạn nhếch lên, đây chính là kết quả mà nàng muốn thấy.
Để lại mọi người của Vân gia trong căn phòng đầy sao, bị mưa xối ướt cơ thể, bị gió thổi, bị đất cát chôn vùi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn nàng thì vui vui vẻ vẻ đi về nhà dưới cơn mưa, dù sao nhà cũng đang cực kỳ thiếu nước, giờ coi như nàng đi tắm luôn.
Sáng sớm hôm sau.
Vân Mạn Mạn luyện võ ở trong sân, vẻ mặt Vân phụ đều là vẻ khiếp sợ và vui mừng khôn nguôi.
Vân Mạn Mạn nhíu mày, cố tình hỏi: “Cha, sao nhìn cha vui vẻ vậy?”
Vân phụ nghe vậy thì có chút kinh ngạc hỏi: “Hả? Biểu cảm cha rõ ràng như vậy sao?”
Vân Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu một cái, dù sao có không rõ ràng thì nàng cũng phải hỏi cho rõ.
“Mạn Mạn, đêm qua nhà Vân gia bị sét đánh, toàn bộ nóc nhà đều bị phá hủy, con có tưởng tượng nổi không?”
Vân Mạn Mạn vẫn bình tĩnh mà lắc đầu một cái: “Không dám tưởng tượng.”
Vân phụ cười hắc hắc một tiếng, nhướng mày lên.
“Hơn nữa, đêm qua Vân lão bà tử và Vân Vượng lại ngủ say như chết, bị mấy mảnh ngói rơi xuống chôn bên dưới, mãi sau đó bọn họ mới được người Vân gia đào bới ra, kết quả cuối cùng cả hai người bọn họ toàn thân đau nhức đến gần chết, nghe nói hiện tại vẫn còn đang lăn lộn ở trên giường đất đó, cả cái thôn này đều vang lên tiếng kêu la của bọn họ suốt thôi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro