Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Phá Nát Nóc Nhà...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
“Vậy sao ạ? Vậy xem ra là vẫn chưa đủ đau rồi, nếu không thì làm gì có đủ sức mà kêu?”
Vân phụ cũng rất đồng tình mà gật đầu một cái.
“Người trong thôn nói đây là do bọn ho trêu chọc phải thứ không sạch sẽ, bị tà ma quấn thân, hiện tại phía bên Vân gia cũng đang loạn thành một đoàn rồi.”
Trong mắt Vân Mạn Mạn lóe lên tia lạnh lẽo. Thế nhưng giọng nói nàng vẫn nhẹ nhàng đơn thuần như vậy: “Có lẽ là vậy, dù sao chuyện trái lương tâm bọn họ làm cũng đâu có ít ỏi gì, kiểu gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”
Vân Mạn Mạn không ra khỏi nhà mấy ngày hôm nay, nàng vẫn luôn chuyên tâm ở nhà tu luyện tầng thứ nhất của Liên Tâm Quyết.
Còn Vân phụ thì ngày nào cũng đi hóng chuyện, có dưa* mới để ăn thì thể nào cũng về nhà chia cho Vân Mạn Mạn ăn cùng.
*Dưa: tám chuyện (ăn dưa).
Nội dung của dưa: Vân gia không có bạc để sửa lại nóc nhà, thế nên cũng chỉ có thể dùng cỏ tranh miễn cưỡng bịt nóc nhà lại.
Vân lão bà tử đau đớn đến mức làm gãy cả xương đầu gối, đến khi tỉnh lại thì chân cũng què.
Vân Vượng thì không chịu nổi cơn đau nên tự sát, kết quả cắt đứt hết gân mạch trên tay trái của mình.
Hiện tại tỉnh lại rồi thì tay trái cũng phế.
Vân Mạn Mạn: Bây giờ mới chỉ là món khai vị thôi.
Trong đại trướng của binh sĩ Tây Bắc.
Nam nhân mặc y phục trắng như tuyết nhìn sổ con trong tay, dáng người cao quý lại tuấn dật, cả người bao phủ bởi khí chất trong trẻo lạnh lùng lại hời hợt, đôi mắt xanh thâm thúy như nước hồ khẽ ngước lên, trên người cũng lộ ra sự uy nghiêm.
“Vẫn chưa tra ra được nữ nhân kia sao?”
Thị vệ đứng đằng sau lưng vội vàng đáp lời: “Chủ tử, thuộc hạ không làm tròn bổn phận, nữ nhân biết võ thuật ở phía Tây Bắc này thuộc hạ đều đã tra hết, thế nhưng vẫn không có chút tin tức nào.”
“Đã kiểm tra mấy thôn làng xung quanh đây chưa? Mà thôi, người có được thân thủ như vậy thì làm sao có thể là nữ nhân con nhà nông được, đi tìm ở nơi khác đi.”
“Tuân lệnh.”
Thời tiết dần tiến vào cuối tháng tư, nhiệt độ cũng bắt đầu ấm áp trở lại.
Sáng sớm tinh mơ.
Vân Mạn Mạn từ sớm đã đứng ở trong sân luyện võ công, không biết có phải do đời trước đã từng luyện qua hay không, hay là do trái cây kia.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vân phụ cũng rất đồng tình mà gật đầu một cái.
“Người trong thôn nói đây là do bọn ho trêu chọc phải thứ không sạch sẽ, bị tà ma quấn thân, hiện tại phía bên Vân gia cũng đang loạn thành một đoàn rồi.”
Trong mắt Vân Mạn Mạn lóe lên tia lạnh lẽo. Thế nhưng giọng nói nàng vẫn nhẹ nhàng đơn thuần như vậy: “Có lẽ là vậy, dù sao chuyện trái lương tâm bọn họ làm cũng đâu có ít ỏi gì, kiểu gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”
Vân Mạn Mạn không ra khỏi nhà mấy ngày hôm nay, nàng vẫn luôn chuyên tâm ở nhà tu luyện tầng thứ nhất của Liên Tâm Quyết.
Còn Vân phụ thì ngày nào cũng đi hóng chuyện, có dưa* mới để ăn thì thể nào cũng về nhà chia cho Vân Mạn Mạn ăn cùng.
*Dưa: tám chuyện (ăn dưa).
Nội dung của dưa: Vân gia không có bạc để sửa lại nóc nhà, thế nên cũng chỉ có thể dùng cỏ tranh miễn cưỡng bịt nóc nhà lại.
Vân lão bà tử đau đớn đến mức làm gãy cả xương đầu gối, đến khi tỉnh lại thì chân cũng què.
Vân Vượng thì không chịu nổi cơn đau nên tự sát, kết quả cắt đứt hết gân mạch trên tay trái của mình.
Hiện tại tỉnh lại rồi thì tay trái cũng phế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Mạn Mạn: Bây giờ mới chỉ là món khai vị thôi.
Trong đại trướng của binh sĩ Tây Bắc.
Nam nhân mặc y phục trắng như tuyết nhìn sổ con trong tay, dáng người cao quý lại tuấn dật, cả người bao phủ bởi khí chất trong trẻo lạnh lùng lại hời hợt, đôi mắt xanh thâm thúy như nước hồ khẽ ngước lên, trên người cũng lộ ra sự uy nghiêm.
“Vẫn chưa tra ra được nữ nhân kia sao?”
Thị vệ đứng đằng sau lưng vội vàng đáp lời: “Chủ tử, thuộc hạ không làm tròn bổn phận, nữ nhân biết võ thuật ở phía Tây Bắc này thuộc hạ đều đã tra hết, thế nhưng vẫn không có chút tin tức nào.”
“Đã kiểm tra mấy thôn làng xung quanh đây chưa? Mà thôi, người có được thân thủ như vậy thì làm sao có thể là nữ nhân con nhà nông được, đi tìm ở nơi khác đi.”
“Tuân lệnh.”
Thời tiết dần tiến vào cuối tháng tư, nhiệt độ cũng bắt đầu ấm áp trở lại.
Sáng sớm tinh mơ.
Vân Mạn Mạn từ sớm đã đứng ở trong sân luyện võ công, không biết có phải do đời trước đã từng luyện qua hay không, hay là do trái cây kia.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro