Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Quan Về Thôn Cứ...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Vân Mạn Mạn ngoáy lỗ tai, tùy ỳ giơ con dao trong tay lên, ngon tay chuyển động, búng nhẹ một cái:
Thân đao phát ra tiếng gió, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Âm thanh của con dao này khó nghe quá. Nếu lấy máu của các ngươi để huyết tẩy nó, có lẽ tiếng của nó sẽ không quá khó nghe đâu nhỉ?"
Ai nấy đều sửng sốt, người dẫn đầu cầm đao xông tới, cả người toát ra vẻ giận dữ:
"Tiện nhân, nhất định hôm nay sẽ để ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!"
Vân Mạn Mạn cầm đao trực tiếp vọt vào giữa mấy người. Nàng bắt đầu ra tay từ người dẫn đầu, lưỡi dao nhanh chóng xẹt qua cổ nam nhân.
Nhanh chóng lắc người tránh bị máu văng trúng, một đao đâm thủng.
"Ta không thích sống không bằng chết, ta chỉ muốn ngươi chết ta sống!"
Ba người phía trước nhìn Vân Mạn Mạn trong nháy mắt giết ba người liền. Biểu cảm thay đổi, mang theo vẻ sợ sệt, xoay người muốn chạy trốn.
Vân Mạn Mạn hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện sát ý nồng đậm: "Xâm nhập vào còn muốn rời đi, để lại mạng đi!"
Dứt lời, con dao phóng ra từ tay Vân Mạn Mạn. Trực tiếp xuyên qua người phía trước, chạy nhanh vài bước hung hăng đạp vào eo một người trong đó.
"A... Eo của ta!"
Vân Mạn Mạn không thèm nhìn mà phóng lên, trở tay bóp cổ một tên lính Bắc Lẫm khác.
"Răng rắc..."
Trong đồng tử của binh lính Bắc Lẫm còn mang theo vẻ kinh hoảng, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng, Vân Mạn Mạn ném thẳng người ra như giẻ rách.
Nhìn binh lính Bắc Lẫm bị đá ngồi phịch xuống đất, trong đôi mắt tím mang theo vẻ ghét bỏ với tức cười:
"Ngươi nói xem, hà cớ gì hắn ta lại cao như vậy? Làm ta giết hắn mất sức nhường nào. Chỉ có ngươi ngoan ngoãn, biết ngồi xổm xuống đất chờ ta tới xử lý."
Trong mắt tên lính Bắc Lẫm cuối cùng mang theo vẻ hoảng sợ, cố gắng lùi về phía sao, giọng nói run rẩy mở miệng:
"Ngươi đừng tới đây, đội ngũ của chúng ta ở ngay phía trước, ngươi..."
Hai mắt Vân Mạn Mạn híp lại, nếu không phải giá trị vũ lực của cơ thể này không ổn, nàng còn muốn đích thân lao ra diệt cả đoàn!
"Giết hại dân chúng tay trói gà không chặt, các ngươi đáng chết!"
Đôi mắt tím kia vẫn trong suốt sạch sẽ như cũ. Nàng cúi người rút ra con dao vừa vung ra, phóng về phía sau đâm thẳng vào trái tim người cuối cùng.
Vân Mạn Mạn xoay người nhìn về phía xa xa, tầm mắt đảo qua những thôn dân sợ hãi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thân đao phát ra tiếng gió, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Âm thanh của con dao này khó nghe quá. Nếu lấy máu của các ngươi để huyết tẩy nó, có lẽ tiếng của nó sẽ không quá khó nghe đâu nhỉ?"
Ai nấy đều sửng sốt, người dẫn đầu cầm đao xông tới, cả người toát ra vẻ giận dữ:
"Tiện nhân, nhất định hôm nay sẽ để ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!"
Vân Mạn Mạn cầm đao trực tiếp vọt vào giữa mấy người. Nàng bắt đầu ra tay từ người dẫn đầu, lưỡi dao nhanh chóng xẹt qua cổ nam nhân.
Nhanh chóng lắc người tránh bị máu văng trúng, một đao đâm thủng.
"Ta không thích sống không bằng chết, ta chỉ muốn ngươi chết ta sống!"
Ba người phía trước nhìn Vân Mạn Mạn trong nháy mắt giết ba người liền. Biểu cảm thay đổi, mang theo vẻ sợ sệt, xoay người muốn chạy trốn.
Vân Mạn Mạn hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hiện sát ý nồng đậm: "Xâm nhập vào còn muốn rời đi, để lại mạng đi!"
Dứt lời, con dao phóng ra từ tay Vân Mạn Mạn. Trực tiếp xuyên qua người phía trước, chạy nhanh vài bước hung hăng đạp vào eo một người trong đó.
"A... Eo của ta!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Mạn Mạn không thèm nhìn mà phóng lên, trở tay bóp cổ một tên lính Bắc Lẫm khác.
"Răng rắc..."
Trong đồng tử của binh lính Bắc Lẫm còn mang theo vẻ kinh hoảng, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng, Vân Mạn Mạn ném thẳng người ra như giẻ rách.
Nhìn binh lính Bắc Lẫm bị đá ngồi phịch xuống đất, trong đôi mắt tím mang theo vẻ ghét bỏ với tức cười:
"Ngươi nói xem, hà cớ gì hắn ta lại cao như vậy? Làm ta giết hắn mất sức nhường nào. Chỉ có ngươi ngoan ngoãn, biết ngồi xổm xuống đất chờ ta tới xử lý."
Trong mắt tên lính Bắc Lẫm cuối cùng mang theo vẻ hoảng sợ, cố gắng lùi về phía sao, giọng nói run rẩy mở miệng:
"Ngươi đừng tới đây, đội ngũ của chúng ta ở ngay phía trước, ngươi..."
Hai mắt Vân Mạn Mạn híp lại, nếu không phải giá trị vũ lực của cơ thể này không ổn, nàng còn muốn đích thân lao ra diệt cả đoàn!
"Giết hại dân chúng tay trói gà không chặt, các ngươi đáng chết!"
Đôi mắt tím kia vẫn trong suốt sạch sẽ như cũ. Nàng cúi người rút ra con dao vừa vung ra, phóng về phía sau đâm thẳng vào trái tim người cuối cùng.
Vân Mạn Mạn xoay người nhìn về phía xa xa, tầm mắt đảo qua những thôn dân sợ hãi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro