Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Vân Gia Tới Cướ...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Vân phụ khiếp sợ trước khí lực lớn của nữ nhi, hai tiểu đệ đệ thì nhìn nàng với đôi mắt sáng lấp lánh.
Kết quả bọn họ vừa nghe được lời này của Vân Mạn Mạn thì trong nháy mắt suy nghĩ trong đầu chỉ còn lại miếng thịt.
Miếng thịt là thứ đồ ăn đắt đỏ đến vậy nên nhất định không thể làm hỏng được, mặc dù có hỏng rồi thì bọn họ cũng sẽ ăn, thế nhưng một miếng thịt thơm nức thì đương nhiên ăn sẽ ngon hơn rất nhiều rồi!
Thế nên thoáng chốc tinh thần ba cha con bọn họ đã cực kỳ phấn chấn, cứ vùi đầu mà sải bước đi về phía nhà mình.
Vân Mạn Mạn nhìn ba người vượt qua người mình đi nhanh về phía trước thì khóe miệng cũng nhếch lên.
“Chủ tử, mau, cất đồ vào trong không gian đi, còn có lão nương nữa, chủ tử cũng đưa bà ấy vào đi, khi nào về tới nhà rồi đưa ra sau cũng được, chủ tử đừng có mệt lả đi đó không ta đau lòng lắm!”
Bước chân của Vân Mạn Mạn dừng lại, không ngờ không gian này còn có thể trữ vật.
Nương cũng có thể bỏ vào sao?
Như vậy có phải nàng cũng có thể vào hay không?
Ngay sau đó nàng lại nghĩ đến chuyện hiện tại nàng đã mệt nhoài đến lả cả người rồi mà cái đồ chết tiệt này lại không nói sớm cho nàng biết, hiện tại còn muốn nàng làm thế nào cơ chứ?
“Ngươi thật đúng là cái đồ mã hậu pháo*, bây giờ nói thế thì còn kịp nữa chắc? Để ta đột nhiên biến mất trước mặt mọi người rồi lại đột nhiên xuất hiện à?”
*Mã hậu pháo: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Oán Khí ở trong không gian gãi gãi đầu, gãi đến mức đầu trụi lủi thì nó mới sâu xa nói.
“Hôm nay oán khí của hai người kia đối với chủ tử cực kỳ nồng đậm luôn, chẳng những có thể giúp chủ tử tăng tích phân lên mà còn khiến không gian thăng cấp luôn đấy nhé!”
Vân Mạn Mạn nghe vậy thì có chút im lặng, cái thứ này thật đúng là thờ ơ mà!
Có khi nào sau này nàng lại đắc tội hết với toàn bộ bách tính Nam Mặc quốc không đây nữa?
Tuy nhiên bây giờ nàng cũng không quan tâm nữa, cả ngày nay lăn lộn qua lại khiến thân thể nàng cũng có chút mệt mỏi, hiện tại nàng chỉ muốn đường về nhà có còn xa nữa hay không thôi?
Buổi chiều đúng giờ Thân (bốn giờ chiều).
Vân Mạn Mạn nhìn căn nhà nhỏ của mình ở đằng xa xa, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một cảm giác thân thiết đến kỳ lạ.
Cuối cùng nàng cũng về tới nhà rồi!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kết quả bọn họ vừa nghe được lời này của Vân Mạn Mạn thì trong nháy mắt suy nghĩ trong đầu chỉ còn lại miếng thịt.
Miếng thịt là thứ đồ ăn đắt đỏ đến vậy nên nhất định không thể làm hỏng được, mặc dù có hỏng rồi thì bọn họ cũng sẽ ăn, thế nhưng một miếng thịt thơm nức thì đương nhiên ăn sẽ ngon hơn rất nhiều rồi!
Thế nên thoáng chốc tinh thần ba cha con bọn họ đã cực kỳ phấn chấn, cứ vùi đầu mà sải bước đi về phía nhà mình.
Vân Mạn Mạn nhìn ba người vượt qua người mình đi nhanh về phía trước thì khóe miệng cũng nhếch lên.
“Chủ tử, mau, cất đồ vào trong không gian đi, còn có lão nương nữa, chủ tử cũng đưa bà ấy vào đi, khi nào về tới nhà rồi đưa ra sau cũng được, chủ tử đừng có mệt lả đi đó không ta đau lòng lắm!”
Bước chân của Vân Mạn Mạn dừng lại, không ngờ không gian này còn có thể trữ vật.
Nương cũng có thể bỏ vào sao?
Như vậy có phải nàng cũng có thể vào hay không?
Ngay sau đó nàng lại nghĩ đến chuyện hiện tại nàng đã mệt nhoài đến lả cả người rồi mà cái đồ chết tiệt này lại không nói sớm cho nàng biết, hiện tại còn muốn nàng làm thế nào cơ chứ?
“Ngươi thật đúng là cái đồ mã hậu pháo*, bây giờ nói thế thì còn kịp nữa chắc? Để ta đột nhiên biến mất trước mặt mọi người rồi lại đột nhiên xuất hiện à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Mã hậu pháo: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.
Oán Khí ở trong không gian gãi gãi đầu, gãi đến mức đầu trụi lủi thì nó mới sâu xa nói.
“Hôm nay oán khí của hai người kia đối với chủ tử cực kỳ nồng đậm luôn, chẳng những có thể giúp chủ tử tăng tích phân lên mà còn khiến không gian thăng cấp luôn đấy nhé!”
Vân Mạn Mạn nghe vậy thì có chút im lặng, cái thứ này thật đúng là thờ ơ mà!
Có khi nào sau này nàng lại đắc tội hết với toàn bộ bách tính Nam Mặc quốc không đây nữa?
Tuy nhiên bây giờ nàng cũng không quan tâm nữa, cả ngày nay lăn lộn qua lại khiến thân thể nàng cũng có chút mệt mỏi, hiện tại nàng chỉ muốn đường về nhà có còn xa nữa hay không thôi?
Buổi chiều đúng giờ Thân (bốn giờ chiều).
Vân Mạn Mạn nhìn căn nhà nhỏ của mình ở đằng xa xa, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một cảm giác thân thiết đến kỳ lạ.
Cuối cùng nàng cũng về tới nhà rồi!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro