Bẩm Vương Gia, Vương Phi Chỉ Muốn Làm Ruộng Nuôi Con
Vân Gia Tới Cướ...
Đại Như Ca
2024-11-22 18:17:04
Ba người đằng sau lưng vốn dĩ còn đang mệt mỏi, vừa nhìn thấy căn nhà thì hai mắt đã sáng ngời, Vân Mạn Mạn chỉ muốn đi về nhà uống miếng nước rồi nằm nghỉ ngơi, thế nhưng trong đầu những người còn lại thì chỉ có suy nghĩ là buổi tối nay có thể được ăn thịt thôi.
Vân phụ bước nhanh mấy bước tiến lên mở cửa, Vân Mạn Mạn cõng Chu thị vào trong viện tử rồi đặt bà xuống, sau đó lại trực tiếp mang đồ trên người mình vào nhà bếp, còn đồ trên người của Vân phụ và mấy người khác thì tạm thời đặt ở trên bàn đá.
Vân Mạn Mạn uống một hớp nước xong thì cuối cùng cũng đã cảm giác mình đã sống lại, vừa định uống sang hớp thứ hai.
Trong sân đột nhiên vang lên tiếng cãi nhau ồn ồn ào ào.
Vân Mạn Mạn vội vàng uống thêm mấy ngụm nước rồi không chút kiên nhẫn bước ra khỏi phòng.
Rốt cuộc là ai đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi vậy?
“Đại ca, huynh làm ra cái chuyện này cũng thật là quá đáng, có thịt mà không biết nghĩ tới phải biếu cha nương mà lại lén lút giấu đi để ăn một mình, huynh đúng là đồ đại bất hiếu!”
“Đúng vậy đó, đại ca, sao huynh có thể làm thế này chứ, thật là không xứng với người làm con chút nào!”
“Ôi trời ơi, đại nhi tử nhà ta lại không biết quan tâm đến cha nương, trốn ở nhà lén lút ăn thịt, ta đây đã tạo nghiệt gì rồi mà lại nuôi dạy ra một đứa bất hiếu đến thế này đây.”
Người trong thôn nghe vậy thì ánh mắt bọn họ nhìn Vân phụ cũng càng ngày càng bất thiện, nhà bọn họ ăn cũng chẳng đủ no mà giờ Vân gia lại có thịt ăn.
Ngày đó bọn họ đã sớm ghen tị đến đỏ con mắt vì ông có thể nhặt được bạc, hiện tại rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà mở miệng phát tiết.
“Đúng vậy đó, bàn ăn nhà Vân Chấn ông đều là thịt và gạo cả, thế mà ông lại để cho cha nương mình chỉ có thể gặm rau củ dại ăn bánh sống qua ngày à!”
“Quả thật là đồ bất hiếu mà, nhà ta mà có đồ gì ngon là cũng nhanh nhanh chóng chóng mang về cho cha nương già cả ở nhà đó, thế mà nhà ông ta thì…”
“Trước kia còn tưởng lão đại Vân gia là một người con hiếu thuận chứ, thế mà hóa ra là chúng ta nhìn nhầm.”
…
Vân lão bà tử* và hai nhi tử nhìn nhau một cái, trong mắt đều là vẻ đắc ý.
*Lão bà tử: người phụ nữ lớn tuổi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vân phụ bước nhanh mấy bước tiến lên mở cửa, Vân Mạn Mạn cõng Chu thị vào trong viện tử rồi đặt bà xuống, sau đó lại trực tiếp mang đồ trên người mình vào nhà bếp, còn đồ trên người của Vân phụ và mấy người khác thì tạm thời đặt ở trên bàn đá.
Vân Mạn Mạn uống một hớp nước xong thì cuối cùng cũng đã cảm giác mình đã sống lại, vừa định uống sang hớp thứ hai.
Trong sân đột nhiên vang lên tiếng cãi nhau ồn ồn ào ào.
Vân Mạn Mạn vội vàng uống thêm mấy ngụm nước rồi không chút kiên nhẫn bước ra khỏi phòng.
Rốt cuộc là ai đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi vậy?
“Đại ca, huynh làm ra cái chuyện này cũng thật là quá đáng, có thịt mà không biết nghĩ tới phải biếu cha nương mà lại lén lút giấu đi để ăn một mình, huynh đúng là đồ đại bất hiếu!”
“Đúng vậy đó, đại ca, sao huynh có thể làm thế này chứ, thật là không xứng với người làm con chút nào!”
“Ôi trời ơi, đại nhi tử nhà ta lại không biết quan tâm đến cha nương, trốn ở nhà lén lút ăn thịt, ta đây đã tạo nghiệt gì rồi mà lại nuôi dạy ra một đứa bất hiếu đến thế này đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người trong thôn nghe vậy thì ánh mắt bọn họ nhìn Vân phụ cũng càng ngày càng bất thiện, nhà bọn họ ăn cũng chẳng đủ no mà giờ Vân gia lại có thịt ăn.
Ngày đó bọn họ đã sớm ghen tị đến đỏ con mắt vì ông có thể nhặt được bạc, hiện tại rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà mở miệng phát tiết.
“Đúng vậy đó, bàn ăn nhà Vân Chấn ông đều là thịt và gạo cả, thế mà ông lại để cho cha nương mình chỉ có thể gặm rau củ dại ăn bánh sống qua ngày à!”
“Quả thật là đồ bất hiếu mà, nhà ta mà có đồ gì ngon là cũng nhanh nhanh chóng chóng mang về cho cha nương già cả ở nhà đó, thế mà nhà ông ta thì…”
“Trước kia còn tưởng lão đại Vân gia là một người con hiếu thuận chứ, thế mà hóa ra là chúng ta nhìn nhầm.”
…
Vân lão bà tử* và hai nhi tử nhìn nhau một cái, trong mắt đều là vẻ đắc ý.
*Lão bà tử: người phụ nữ lớn tuổi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro