Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Lòng anh

Công Suất Tiêu Thụ

2024-10-07 11:28:01

Lúc tiễn mọi người, Cường hỏi tôi có muốn về chung luôn không, nhưng bị Tuấn Anh đạp bay ra ngoài cổng không thương tiếc.

Cường chửi đổng vào, mấy bạn trường tôi cười lăn lộn. Duy Phúc hét lên: "Thấy chưa? Tao đã nói mà, mời mình ăn rồi sẽ đánh mình. Đến giờ nó lên cơn rồi đó. Chạy mau!"

Lớp trưởng hỏi vào: "Mai có đi bơi không?"

Tuấn Anh lắc đầu, "Không. Mai tao bận."

Nói rồi lôi kéo tôi chạy vào trong sân.

Mặc dù không liên quan đến mình nhưng tôi cứ tò mò mà hỏi: "Ngày mai Tuấn Anh bận gì đó?"

Cậu ấy khoác vai tôi, quen tay mà nhéo má tôi một cái, đáp: "Bận đi bơi."

"..."

Sao mới nói với tụi lớp trưởng là không đi mà?

Tuấn Anh dặn tôi ngồi đợi còn cậu ấy chạy vào trong nhà. Tôi ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng bắt đầu suy nghĩ. "Ngày mai có đi bơi không? Không, mai Tuấn Anh bận. Bận gì? Bận đi bơi." Tôi hết đảo mắt đến nhíu mi, có khi nào ngày mai Tuấn Anh không mặc quần áo đi chơi với người nào khác không phải tụi lớp trưởng?

Thấy cậu ấy nhảy xuống sân, tôi lập tức hỏi thẳng: "Tuấn Anh đi bơi với ai?"

"Hả?" Cậu ấy loay hoay chống cái kiềng ba chân, cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Đi với An."

Hả? Cậu ấy không mặc quần áo đi chơi với tôi?

Tôi điều chỉnh cơ mặt, tránh cho sự sung sướng hiện rõ, "An đâu có biết bơi."

"Ừ." Cậu ấy vẫn đang làm gì đó chứ không nhìn về phía tôi, "Mai Tuấn Anh dạy An bơi. Từ giờ trở đi, An không biết thứ gì thì Tuấn Anh dạy An biết hết thứ đó."

Tôi sửng sốt. Còn chưa kịp cảm động xong xuôi thì Tuấn Anh vẫy tay, nói: "An đứng giữa cổng hoa đi."

Tôi lững thững làm theo.

Tuấn Anh đứng thẳng người, đi vòng qua bên kia cái cục màu đen, hô lên: "Được rồi. Nhìn vào máy ảnh nhé! Chỗ này." Cậu ấy chỉ tay vào cái lỗ hình tròn được ốp kính.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ, đúng là máy ảnh thật, chỉ là màu đen chứ không phải màu bạc như máy Tuấn Anh hay dùng, cũng to hơn gấp mấy lần, còn có chân đứng kê lên thật cao nữa.

Tuấn Anh bật cười, la lên: "Đừng nhăn mặt! Cười một cái thật tươi đi! Tuấn Anh test máy xem thế nào."

Tôi trừng mắt, làm mặt xấu, từ chối nhưng vẫn không nỡ nhúc nhích: "An không chụp đâu. Tuấn Anh test máy thì chụp sân khấu này là được rồi."

Tôi sợ chụp hình lắm. Hồi nhỏ trong đám cưới cậu cũng trốn đi, không chụp. Lúc bé xíu, có một năm Tết đến mẹ muốn dẫn lên thị trấn chụp hình ba mẹ con, tôi cũng đứng ngoài đợi vì tự ti, cuối cùng mẹ phải ôm ngồi lên đùi rồi tôi nép vào lòng mẹ để giấu đi vết đỏ ửng trên mặt. Sau này vì sợ Tuấn Anh nghỉ chơi nên mới chiều theo cậu ấy, hầu hết cũng là chụp lén nhưng tôi không dám làm căng bắt xoá bao giờ.

Tuấn Anh vẫn lì lợm bấm 'tách tách' liên tục. Tôi phải dùng hai bàn tay che kín khuôn mặt lại.

Cậu ấy bật cười, "Ngoan! Bỏ tay xuống đi! Tuấn Anh phải nhìn mặt An thì mới cài đặt ISO được. An không phải chụp một mình đâu, Tuấn Anh chỉnh xong sẽ lại chụp chung mà."

Nghe thấy vậy, tôi bỏ tay xuống, nhưng vẫn làm mặt đơ, khi nào có Tuấn Anh đứng chung thì mới cười cơ.

Tuấn Anh nghiêm túc 'tách tách' thêm mấy lần thì chạy lại đây. Cậu ấy nói đã cài đặt chế độ tự động chụp rồi, hai chúng tôi chỉ cần nhìn vào máy ảnh và cười lên thôi. Sau đó Tuấn Anh đứng bên cạnh cách một khoảng nhỏ, cánh tay khoác hờ lên vai tôi, nhìn thẳng vào máy ảnh cười rạng rỡ, còn tôi khó hiểu nhìn lên cậu ấy.

Ngay khi chụp xong, Tuấn Anh chạy đi xem xét máy ảnh, lập tức la lên: "Ơ hay! Sao An không nhìn vào đây rồi cười lên? Nhìn Tuấn Anh làm gì? Nghiện Tuấn Anh rồi à?"

"..."

Đúng là tôi nghiện thật.

Nhưng vẫn cãi lại: "Mơ đi! An mới phải hỏi Tuấn Anh đó. Sao hôm nay chụp không giống mọi ngày?"

Cậu ấy mỉm cười, hỏi: "Không giống thế nào?"

"Thì thì thì... mọi khi Tuấn Anh không đứng xa như vậy?" Cũng không đặt tay hờ hững trên vai mà toàn kéo tôi sát vào lòng thôi.

Cậu ấy bật cười, nói: "Mới đứng xa có chút xíu đã không chịu nổi. Vậy là nghiện Tuấn Anh thật rồi."

"..."

"Ha ha ha... Không chọc An nữa. Lại đây!"

Tuấn Anh ngoắc tay, tôi chạy vụt tới. Cậu ấy chỉ lên màn hình nhỏ xíu, nói: "Cũng không xa lắm, vai còn chạm nhau mà. Khi nào tổng kết, lớp mình cũng thuê thợ đến chụp hình cả lớp. Sau đó thay nhau chia film ra, ai muốn giữ thì đi tiệm rửa."

Tôi nói: "An không cần ảnh lớp mình." Tốn tiền. Huống chi tôi cũng chẳng có nhu cầu giữ hình cả tập thể làm gì. Chơi có mấy người thì biết nhà, biết mặt nhau cả rồi. Không cần hình.

Tôi bổ sung: "An chỉ cần ảnh Tuấn Anh thôi." Cậu ấy mỗi ngày đều cho tôi nhiều hình để ngắm cho đỡ nhớ rồi.

Tuấn Anh xoa đầu tôi, cười cười, "Tuấn Anh biết. Nhưng ảnh tập thể lớp hoặc ảnh... bạn bè thì để lên bàn học là chuyện bình thường."

Tôi sửng sốt nhìn lên.

Tuấn Anh gật đầu, giọng điệu điềm tĩnh chắc chắn: "Sẽ không ai nghi ngờ."

Tôi siết chặt bàn tay, lồng ngực phập phồng run rẩy. Vậy vậy vậy... tức là, tức là tôi có thể công khai để hình của tôi và Tuấn Anh trên bàn học ư? Tôi có thể để ảnh chụp chung của chúng tôi trước mặt người ngoài mà không phải sợ hãi nữa sao? Có thật không?

Giọng tôi lạc cả đi: "An... khó thở quá!"

Tuấn Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về, "Không sao! Không sao hết! Cứ tin ở Tuấn Anh! Sẽ không có chuyện gì tổn thương An hết!"

Cậu ấy ôm lấy hai vai tôi rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, dịu dàng nói: "Nên Tuấn Anh mới chụp nghiêm túc như vậy là muốn rửa hình này đưa cho An để lên bàn học. Những bức ảnh Tuấn Anh đưa trước đó thì An cứ giấu kỹ đi. Còn hình bây giờ bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ không thắc mắc gì. Hiểu chưa?"

Tôi mím môi, gật đầu nhẹ.

Tuấn Anh cong ngón trỏ vuốt đầu mũi tôi, cười nói: "Yên tâm đi! Chụp tấm này xong thì Tuấn Anh sẽ chụp thêm vài trăm tấm sờ mó An không đứng đắn nữa. Khỏi phụ công An mong chờ!"

"..."

Tôi há hốc miệng, mãi sau mới cãi: "An thắc mắc thôi chứ bộ! Ai mà thèm mong! Tuấn Anh mà trở thành người đàng hoàng thì An còn cảm ơn nữa đó!"

"Xì!!!" Cậu ấy bĩu môi, lôi kéo tôi đi chụp hình, "Thôi đi! Tuấn Anh mà đàng hoàng đứng đắn kết hợp với cái tính cách này của An thì bên nhau mười năm chưa chắc đã mạnh dạn nắm được cái tay nữa là hôn môi."

"..."

Ngẫm nghĩ một hồi thấy cũng đung đúng.

Chụp ảnh xong xuôi, Tuấn Anh hỏi: "An muốn về chưa?"

Dĩ nhiên là tôi chưa muốn rồi, nếu mẹ không mắng thì tôi muốn ở dính bên cậu ấy 24/24 luôn.

Tôi đang định trả lời thì Tuấn Anh cúi xuống ôm đùi tôi rồi ẵm lên cao.

Tôi đỏ mặt giãy giụa: "Thả An xuống đi!"

Nhưng cậu ấy rất cố chấp, vẫn kiên trì ôm chắc lấy tôi, một tay dư ra còn đang thu dọn máy chụp hình vào nhà. Tôi sợ Tuấn Anh thêm mỏi nên im re vịn vai dựa vào cậu ấy.

Tuấn Anh đưa tôi vào căn phòng lúc sáng, thả tôi nhẹ nhàng nằm xuống giường, nói: "Tính đưa An về nhà ngủ trưa, nhưng thôi, ngủ ở đây đi. Nghỉ ngơi một xíu rồi Tuấn Anh chở về."

Tôi gật đầu, thấy Tuấn Anh thở dài nằm xuống bên cạnh, ngón tay còn đang cởi một nút áo trên cùng. Tôi quay đi, nhìn thẳng lên hoa văn trên trần nhà, hồi hộp chờ đợi.

Chờ hoài, đợi hoài mà không có động tĩnh gì. Tôi lại liếc sang, thấy Tuấn Anh nhắm mắt thì sửng sốt. Không ngờ cậu ấy nói ngủ trưa là ngủ trưa thật.

Tuấn Anh ngoan ngoãn rồi thế mà tôi lại hụt hẫng trong lòng. Tôi thấy bản thân mình thật khó hiểu, vậy mà Tuấn Anh lúc nào cũng hiểu rõ tôi như lòng bàn tay. Cậu ấy thật giỏi!

"Nhìn Tuấn Anh làm gì?" Cậu ấy vẫn nhắm mắt nhưng khoé môi đã cong lên rồi.

"An tưởng Tuấn Anh ngủ rồi." Tôi đáp.

Cậu ấy trở mình, nằm nghiêng sang nhìn tôi, chớp mắt một cái, mỉm cười: "Sao mà ngủ được. Có An ở đây mà Tuấn Anh lại ngủ à? Phải thức để làm chuyện tầm bậy tầm bạ chứ."

"..."

Tuấn Anh bật cười, lại nằm thẳng nhìn trần nhà, còn thở dài y như lúc mới nằm xuống.

Tôi dè dặt hỏi: "Tuấn Anh xỉn chưa?"

Cậu ấy cười cười, "Nhìn Tuấn Anh có điểm nào khác ngày thường không? Tuấn Anh vẫn tỉnh táo mà."

Tôi mím môi im lặng không lên tiếng nhưng trong lòng trả lời rằng có. Khác ngày thường. Rất khác. Vô cùng khác. Mọi khi chưa kịp nằm xuống giường thì Tuấn Anh đã vồ lấy tôi mà hôn hít rồi chứ đừng nói là yên vị thẳng cẳng trên giường êm nệm ấm như bây giờ mà chỉ nằm song song nhau rồi thở dài thườn thượt.

Tuấn Anh chán tôi rồi sao?

Mới đây còn ôm eo, cắn má tôi, ép buộc chụp hình không đứng đắn chung mà? Thậm chí không để tôi tự mình đi mà còn ôm vào lòng ẵm lên như em bé nữa!

Chán nhanh đến như vậy?

Tôi chồm người tới, đề nghị: "Nếu chưa xỉn thì chúng ta hôn nhau đi!"

Tuấn Anh: "..."

Sao mắt cậu ấy tự nhiên mở lớn thế kia? Tại sao lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy? Chúng tôi vẫn luôn hôn môi mỗi ngày sáng trưa chiều tối khuya, còn nhiều hơn cả cữ dùng cơm mà. Chẳng lẽ Tuấn Anh không còn thích tôi thật? Nhưng Tuấn Anh chưa bao giờ nói ra là cậu ấy thích tôi nên tôi không thể hỏi tại sao cậu ấy không còn thích mình nữa được.

Tôi mặc kệ. Trước khi chia tay cũng phải hôn một phát cuối cùng đã. Vừa nghĩ liền làm, tôi nhắm tịt mắt lại rồi cúi xuống.

Nhưng làn môi thơm mềm mại như trong dự tính không chạm tới được.

Tuấn Anh dùng bàn tay to lớn chặn miệng tôi lại, cười tươi rói, nói: "An đáng yêu quá!"

"..."

Sắp chia tay mà vui như vậy sao? Tôi đọc được mấy chuyện tình gà bông trong báo, khi bạn trai muốn chia tay cũng đều là trạng thái này, lấp lửng nửa vời để bạn nữ cảm nhận được sự xa cách chứ không trực tiếp nói ra lời chia tay trước. Sau đó nếu bạn nữ phát hiện ra thì lại tỏ vẻ nhiệt tình như lửa để bạn nữ cho rằng mình nghĩ nhiều. Phải khi nào bạn trai chắc chắn đến được với mối khác xịn hơn thì mới dứt khoát đá bay bạn nữ đi.

Cậu ấy cười vui vẻ nhưng trong lòng tôi bứt rứt, khó chịu vô cùng.

Vậy là nhắm mắt quyết tâm hỏi: "Tuấn Anh kiếm được mối khác ngon hơn rồi sao?"

"HẢ???"

Tuấn Anh la một tiếng làm tôi giật nảy cả người. Chắc chắn cậu ấy cũng không ngờ đến được tôi lại phát hiện ra nhanh như vậy. Tuy là tôi thích Tuấn Anh vô cùng, rất rất rất thích cậu ấy, nhưng nếu Tuấn Anh không muốn chơi với tôi nữa thì tôi cũng sẽ im lặng lui về sau nhìn theo cậu ấy như ngày xưa thôi chứ không làm gì hết. Đặc biệt, tôi sẽ không đánh ghen với người mới của cậu ấy.

Nên là... đâu nhất thiết phải hoảng hốt đến như thế?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi đang chuẩn bị xuống tinh thần buồn bã đau khổ thì Tuấn Anh thơm lên má tôi 'chóc chóc' liên tục. Thơm vừa mạnh vừa kêu, ịn liên hồi khiến tôi ngã ngửa xuống giường.

Tôi đang định nói là 'An biết hết rồi' thì Tuấn Anh bật cười ha hả, hỏi: "Trong đầu An đang nghĩ cái quái gì vậy? Mối ngon hơn? Thế nào là mối ngon hơn?"

Cậu ấy bóp eo tôi một cái, "An là mối ngon nhất rồi!"

Tôi chớp chớp mắt. Máu chưa kịp đưa lên não.

Tuấn Anh phì cười, tiếp tục thơm thơm khắp khuôn mặt của tôi.

Sau đó chống người dậy một chút, dịu dàng nói: "Không hôn môi An là vì Tuấn Anh uống bia. Mùi từ hơi thở sẽ khác mùi bia An ngửi bên ngoài nhiều. Sợ An ám ảnh, bữa sau muốn lại gần thì An lại đẩy ra."

Thấy tôi im lặng, cậu ấy hỏi: "Nãy giờ nằm gần An, hôn má An, An có khó chịu không?"

Lúc này tôi mới suy nghĩ được, thì ra không phải Tuấn Anh chán tôi mà do cậu ấy sợ mùi men sẽ khiến tôi sợ hãi. Cậu ấy biết tuổi thơ tôi khổ sở trong men cay bia rượu quẩn quanh nên lo lắng tôi không thoải mái...

Khoang mũi phút chốc cay xè. Tôi không trả lời câu hỏi của cậu ấy, chỉ nói nhỏ nhẹ: "An tưởng... ai uống vào cũng sẽ... sẽ cảm thấy ghét An..."

Cậu ấy nghe vậy thì cả người cứng đờ, ngay cả khoé mắt đang cong cong cũng trở nên nghiêm nghị ngay tức khắc. Sau đó lập tức vòng cánh tay ôm siết tôi vào lòng, vì cậu ấy đã mở bớt nút áo nên chóp mũi tôi trực tiếp ngửi được mùi cơ thể trên da thịt cậu ấy.

Trái tim chơi vơi ngay lập tức được Tuấn Anh bảo bọc nâng niu đến không một kẽ hở.

"Xin lỗi cục cưng!"

"An à, xin lỗi!" Cậu ấy vỗ nhẹ lưng tôi, "Ở đây không có ai hết, chỉ có chúng ta thôi. An đừng sợ! Tuấn Anh cũng không xỉn, nãy giờ vẫn hoàn toàn tỉnh táo mà. Mà nếu say thì chỉ càng muốn gần gũi An hơn chứ sao lại ghét An được! An tốt đẹp như thế này, ai mà không mến An thì xứng đáng xuống địa ngục!"

Tôi mỉm cười, cọ cọ đầu mũi lên lồng ngực cậu ấy.

"Tuấn Anh chỉ sợ người mình bốc mùi khiến An khó chịu nên mới giữ khoảng cách." Cậu ấy vuốt tóc tôi.

Tôi nỉ non: "Không khó chịu mà..."

Tuấn Anh dùng ngón trỏ nâng cằm tôi lên, mỉm cười hỏi lại: "Chắc chắn không khó chịu?"

Tôi mím môi, gật gật đầu.

Cậu ấy cười khẽ, liếm khoé môi một chút, yêu cầu: "Đừng mím môi!"

Tôi ngoan ngoãn hé môi một chút, đợi khuôn mặt tuấn tú cúi xuống gần thì nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn sâu của cậu ấy.

Chúng tôi hôn nhau rất lâu, trong lúc đó Tuấn Anh luôn mân mê vành tai tôi, tựa như dỗ dành, lại giống như mê hoặc.

Đến khi tách ra, cả hai đều thở gấp gáp mà nhìn nhau như muốn nghiền áp đối phương vào sâu trong cơ thể mình. Tôi mơ màng chìm vào mắt Tuấn Anh mãi, đến khi xúc cảm ấm áp trượt từ xương quai xanh miên man đến giữa lồng ngực mới giật mình hốt hoảng.

Tôi túm chặt hai vạt áo khép kín lại, lắp bắp hỏi: "Sao sao sao tự tự nhiên Tuấn Anh cởi cởi áo An làm gì?"

Nãy giờ môi lưỡi quấn quýt bên nhau say mê nhưng Tuấn Anh chỉ sờ tai chứ không hề chạm đến người, nên tôi vẫn không nhận ra mình vừa bị cởi hết sạch sành sanh nút áo. Mặt tôi nóng bừng nhưng trong lòng lại thở phào, cũng còn may là cậu ấy chưa phanh rộng ra hai bên.

Tuấn Anh cười tủm tỉm, chớp chớp mắt, nói: "Tuấn Anh cũng không biết nữa. Chắc bàn tay phải say trước rồi."

"..."

Tuấn Anh vươn móng vuốt tới, tôi trượt người trốn lên trên.

Cậu ấy bật cười, nắm đùi tôi, kéo trở về, "Đưa Tuấn Anh cài lại cho."

Tôi lắc đầu.

"Không tin Tuấn Anh à?" Cậu ấy nhướng mày.

Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy, dùng thêm cả tay kia ôm chặt lấy cơ thể mình.

Tuấn Anh cười ha ha ha, ngửa đầu lên cười sảng khoái rồi mới bất ngờ cầm lấy hai cổ tay tôi kéo lên quá đầu, ép chặt xuống nệm. Mắt thấy cậu ấy đem tay kia định đặt xuống cơ thể mình thì tôi giãy giụa nhẹ.

"Nằm im đi!" Tuấn Anh ra lệnh.

Đáng lẽ tôi có thể co đầu gối đẩy Tuấn Anh ra, cũng có thể giãy giụa kịch liệt, nhưng tôi không thực sự chống cự. Thậm chí khi cậu ấy vừa dứt lời thì tôi lập tức nằm im thin thít. Chỉ có lồng ngực phập phồng đang tố cáo bản thân căng thẳng hồi hộp.

Tuấn Anh cúi xuống thơm lên má tôi mấy cái, đến khi buông tay thả ra thì hàng cúc đã được cài lại ngay ngắn nghiêm chỉnh. Thậm chí đầu ngón tay cậu ấy cũng không hề lân la động chạm tới da thịt của tôi.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Tuấn Anh biết làm ảo thuật à?"

Cậu ấy gục đầu xuống hõm cổ tôi, cười rung hết cơ thể của cả hai.

Tôi lại hỏi tới: "Tuấn Anh cài lúc nào vậy?"

"Vừa xong." Cậu ấy hôn 'chụt' lên môi tôi.

"Tuấn Anh cài bằng một tay mà nhanh như thế?" Tôi xác nhận.

"Ừ." Cậu ấy gật đầu. "An không biết cài khuy áo bằng một tay à?"

Tôi lắc đầu, "Không nha. An có hai tay mà, tại sao phải cài bằng một tay." Vậy bàn tay còn lại dư ra để làm cảnh à? Tôi định hỏi cậu ấy, sao không làm bằng hai tay cho nhanh, nhưng sực nhớ ra, vừa rồi cậu ấy làm một tay còn lẹ hơn tôi làm bằng đầy đủ hai chi trên nữa.

Nên tôi đổi câu hỏi, "Ở nhà Tuấn Anh cũng làm bằng một tay à?" Phải có quá trình tập luyện thì mới thực hiện nhanh như gió được chứ.

Quả nhiên cậu ấy gật đầu, "Ừ. Tuấn Anh toàn làm bằng một tay cho nhanh. Cài áo, cởi áo đều bằng một tay hết."

"..."

Hoá ra một tay nhanh hơn hai tay.

Tôi hỏi, "Vậy cái tay còn lại Tuấn Anh làm gì?" Thừa thãi quá nhỉ!

"Vuốt tóc." Cậu ấy cười cười.

Tôi tròn mắt, lặp lại: "Vuốt tóc?"

"Ừ." Cậu ấy cười tủm tỉm.

"Vuốt tóc làm gì?" Tôi thấy khó hiểu, vừa hỏi vừa tưởng tượng hình ảnh người này vừa mặc áo vừa vuốt tóc. Thấy cũng... quyến rũ.

Tuấn Anh cười phá lên, "Làm điệu chứ làm gì! Ha ha ha!!!"

Cậu ấy rất tự tin khoe cá tính: "Ngày nào Tuấn Anh cũng đứng trước gương vuốt tóc hết. Mặc áo, cởi áo cũng tranh thủ chỉnh sửa kiểu tóc. Phải đẹp trai để đi gặp An chứ."

Tôi cũng bật cười. Thì ra người đẹp cũng muốn làm điệu giống mình. Hèn chi càng ngày người ta càng đẹp hơn.

Tuấn Anh vớt tôi vào lòng, hôn nhẹ lên trán, hỏi: "An ngửi mùi bia có chóng mặt không?"

Tôi lắc đầu, cũng hỏi cậu ấy: "Còn Tuấn Anh? An thấy Tuấn Anh uống nhiều lắm đó."

Cậu ấy cười khẽ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ đều đều giọng hồi tưởng.

"Vừa rồi lúc An tưởng Tuấn Anh ngủ, thực ra là Tuấn Anh đang suy nghĩ. Có một chuyện, Tuấn Anh nghĩ rằng mình nên chia sẻ cho An biết."

Tôi cong ngón tay bám lên áo cậu ấy, nghiêm túc lắng nghe.

"Hồi nãy, An có thắc mắc rằng sao Tuấn Anh trả lời ngắn như thế. Lúc đó đông người, bất tiện. Bây giờ Tuấn Anh nói thật dài cho An nghe nhé?"

Tôi gật gật đầu, cọ loạn trong lồng ngực cậu ấy.

"Tuấn Anh chưa bao giờ say xỉn, nhưng có một lần uống đến mệt, có chút nhức đầu, nên chắc lần đó cũng tính là xỉn đi. Vậy thì Tuấn Anh biết giới hạn của mình, chừng nào cảm giác chuẩn bị chếnh choáng sẽ ngưng liền."

Tôi hỏi: "Lúc đó Tuấn Anh nhậu nhiều lắm à?"

Cậu ấy đáp: "Cũng không phải nhậu. Nhậu là vừa ăn vừa uống, tụ tập vài người đúng không?" Cậu ấy khẽ cười, "Lần đó là buổi khuya rồi, Tuấn Anh khui bia rồi ngồi ngay ban công trước phòng, uống một mình thôi."

Giọng cậu ấy bình thản: "Ngày đó không phải uống lon như hôm nay mà là uống chai. Cứ khui hết chai này tới chai kia, hết két này tới két kia, nhiều ngày liên tục."

Tôi giật mình. Hết két này tới két kia là sức của một người có thể chịu nổi sao?

Cậu ấy tiếp tục cười: "Tuấn Anh khi đó cũng nhỏ tuổi. Xách két không xuống dưới mà ai nấy đều hoảng hốt. Bố sợ Tuấn Anh uống đến hỏng người thì chở đi phố khám, mẹ thì tối ngày dò hỏi xem Tuấn Anh có chuyện gì mà nên nông nỗi thế."

Cậu ấy bật cười, lắc đầu: "Nông nỗi? Tuấn Anh thấy mình vẫn bình thường. Ngoài buổi tối hút thuốc, uống bia ra thì mọi thứ thuộc về mình khá bình thường."

"Tuấn Anh khi đó... có chuyện buồn à?" Tôi hỏi lí nhí.

Cậu ấy áp mu bàn tay lên má tôi một chút, mỉm cười nói: "Chuyện vui."

Thấy tôi sửng sốt một chút, cậu ấy nói rõ ràng hơn: "An có nhớ năm ngoái, cái ngày mà Tuấn Anh đứng lên bàn tuyên bố với cả lớp rằng lớn lên sẽ lấy An chứ?"

Tôi chậm rãi gật đầu, sao mà có thể quên được. Sau hôm đó Tuấn Anh nghỉ học hai ngày, từ đó trở đi thì luôn nhìn tôi chằm chằm, chúng tôi không giao tiếp với nhau nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cậu ấy cư xử lạ lùng. Sau đó tôi mới biết, thì ra bấy lâu cậu ấy suy nghĩ về chuyện đồng tính luyến ái.

"Lúc đó Tuấn Anh thực sự muốn như vậy. Khi về nhà, An biết Tuấn Anh làm gì không?"

Cậu ấy tự hỏi tự trả lời: "An mà nghe xong chắc sẽ nghĩ Tuấn Anh bị thần kinh mất thôi. Nhưng mà vẫn muốn cho An biết."

Càng ngày tôi càng tò mò rồi.

"Tuấn Anh giống khùng lắm." Cậu ấy tự cười bản thân rồi dùng lực ôm siết lấy tôi thêm chặt hơn, uy hiếp: "Nghe đến đoạn nào cũng phải nằm yên nghe chưa? Giãy lên là Tuấn Anh tét mông đấy!"

"..."

Tôi ngoan ngoãn nằm im re. Rất sợ Tuấn Anh sẽ làm thật.

"Tuổi này nói xong là quên, nhưng Tuấn Anh không quên. Nhất là chuyện gì có liên quan đến An, Tuấn Anh luôn luôn để ý."

"Tuấn Anh đã hỏi thẳng mẹ, rằng con trai với con trai có lấy nhau được không? Mẹ trả lời là không." Có lẽ thấy cơ thể tôi hơi run rẩy nên cậu ấy vỗ lưng đều đều, "Trước đó Tuấn Anh cũng từng nói với An một lần, kể rằng mẹ Tuấn Anh dặn mai mốt lớn lên sẽ lấy phụ nữ làm vợ. Như thế mới gọi là gia đình."

Đúng là Tuấn Anh có nói như thế. Sau đợt đó tôi còn giận dỗi, tránh mặt cậu ấy thật lâu.

"Tuấn Anh không bỏ đi chơi mà bắt đầu ngồi lại suy nghĩ đàng hoàng nghiêm túc. Lại hỏi mẹ, nếu lấy ai đó làm vợ thì phải lấy con gái hay lấy người mình thích?"

"An biết mẹ trả lời sao không? Mẹ Tuấn Anh nói, nên lấy người con gái mà mình thích."

Tim tôi nhói lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lúc nghe đến lời đó, tim Tuấn Anh nhói đau một cái rõ ràng."

"Trước đó... trước khi thân mật với An, Tuấn Anh vẫn nghĩ mình sẽ cùng với người khác giới. Đó giờ bàn tán với đám bạn, hay coi ảnh tạp chí, kể cả thuê băng từ cũng là gái xinh mặc đồ lót nhảy khêu gợi. Tuấn Anh còn coi tranh ảnh, băng đĩa khiêu dâm của cặp đôi nam nữ."

"An ngoan, nghe Tuấn Anh nói hết đã." Cậu ấy vuốt tóc tôi, hôn trán tôi.

"Thậm chí đến tận khi tranh cãi với Hiền thì Tuấn Anh vẫn chưa từng biết khái niệm đồng tính là gì. Tuấn Anh chưa từng nhìn lại bản thân để mà nhận ra mình có điểm gì không giống bạn đồng trang lứa hay không."

"À, chắc không giống ở điểm Tuấn Anh láo toét hơn các bạn."

Tôi với cậu ấy cùng cười nhẹ.

Cậu ấy nâng mặt tôi, hôn lên môi một chút mới tiếp tục, "Nghe mẹ nói xong, Tuấn Anh cảm thấy hơi sốc vì cảm xúc của mình. Tại sao mình lại buồn lòng? Lâu nay không phải mình vẫn luôn như thế hay sao? Tương lai chắc chắn sẽ yêu đương với một bạn nữ nào đó. Sau này trưởng thành sẽ kết hôn, sinh con. Đó là quy luật. Không phải sao?"

"Nhưng khi cẩn thận nghĩ về hai từ Gia Đình, Tuấn Anh thấy ngột ngạt khủng khiếp!"

"Nếu gia đình đó không có An thì sao?"

"Xưa giờ chúng ta luôn bên nhau như hình với bóng. Trước đó, Tuấn Anh không nghĩ được xa đến như thế. Chỉ nghĩ sẽ mãi mãi chơi với nhau đến tận khi già nua. Kể cả khi An về cõi vĩnh hằng, thì Tuấn Anh cũng phải là người tự tay lo đám ma chay cho An chu toàn rồi bản thân mới nhắm mắt xuôi tay được."

"..."

Tôi há hốc miệng, có chút cạn lời, không biết nên khóc hay nên cười. Tôi mới bao lớn đâu mà đã có người đòi chu đáo lo lắng tận tang lễ cho mình luôn rồi.

"Nhưng khi Tuấn Anh nghiêm túc nghĩ đến việc mình sẽ cưới một người khác, An sẽ cưới một người khác thì trong lòng lại bức bối. Sau đó Tuấn Anh tự động viên mình, tương lai bốn người chúng ta sẽ sống cùng một mái nhà, Tuấn Anh và An sẽ ngủ chung một phòng, hai đứa kia sẽ ngủ chung một phòng."

"..."

Tôi bật cười thành tiếng. Cậu ấy cũng cười ha hả, gác chân lên đùi tôi, nói: "Thấy chưa! Tuấn Anh đã nói mình khùng trước rồi mà."

Nhưng tôi không ngờ khùng nặng đến mức này. Đây là suy nghĩ của một người hiểu chuyện, luôn tỏ ra trưởng thành hơn tôi hay sao? Nhưng Tuấn Anh rất giỏi trong việc tạo không khí dễ chịu xoa dịu tôi, khiến tôi chẳng có chút áp lực ngột ngạt nào cả.

Cậu ấy cười đã rồi mới tiếp tục, "Nhưng Tuấn Anh lại thấy không ổn chút nào."

Tôi mỉm cười. Không ổn là đúng rồi. Làm gì có hai cặp đôi nào chung sống với nhau như thế.

"Đấy là buổi tối, còn buổi sáng thì sao? Cứ tưởng tượng tới cảnh An và vợ ôm hôn nhau tạm biệt trước khi đi làm là Tuấn Anh muốn đục vào mặt vợ An."

Tôi cười lăn lộn.

"Tuấn Anh ngồi ngoài lan can uống bia rồi nhìn về hướng nhà An, nghĩ tới tầm giờ này chắc An đang nấu cơm ngon canh ngọt đợi người trong lòng thì chỉ muốn phang chai bia lủng đầu người kia cho khỏi về nhà An được thôi."

"Lúc đó sẽ chỉ còn hai chúng mình ngồi ăn tối vui vẻ với nhau. Nhưng đang mơ tưởng đẹp thì vẫn còn một đứa nữa là vợ của Tuấn Anh mở cửa phòng bước ra, ngồi nhìn chúng ta chằm chằm như phán xét."

"Tuấn Anh tức điên lên, liền đứng ngay ban công đá mấy quyền, vậy là con nhỏ kì đà này cũng bay rớt xuống lầu. Từ đó trở đi, chỉ còn hai chúng ta sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi."

Tôi cười đau bụng, gãi cằm cậu ấy, nhẹ nhàng nói: "Tuấn Anh bạo lực quá!"

"Ừ." Hầu kết cậu ấy trượt hai lần rồi thở dài, "Đây chỉ là một trong hàng ngàn ý nghĩ điên rồ của Tuấn Anh. Nhưng dù có nghĩ thế nào thì kết quả cuối cùng mà Tuấn Anh mong muốn vẫn là ở bên An."

"Lúc này Tuấn Anh mới thấy bản thân mình không đơn thuần chỉ muốn gần bên An như bạn bè bình thường. Bạn thân lại càng không. Không có kiểu thân nào mà hằng đêm suy nghĩ cách bóp chết vợ của bạn hết."

"Tuấn Anh đã dành ra nửa tháng để coi phim sex."

Tôi sốc đứng hình. Xem loại phim đồi truỵ mà có thể thản nhiên mạnh miệng cứ như đang khoe bằng khen thưởng vậy nhỉ? Nhưng chuyện kì lạ hơn là người sỗ sàng như thế mà tôi lại càng ngày càng cảm thấy thích.

Cậu ấy bật cười, thơm lên má tôi, kể tiếp: "Tuấn Anh coi cả nam nữ và nam nam. Còn..."

Tôi ngắt lời cậu ấy, "Có thể nào lược bớt đoạn này được không?"

Cậu ấy cười cười rung lây lan sang cả cơ thể tôi, chân bên dưới cũng quấn đến kín kẽ, "Đã lược chi tiết rồi đó. Nhưng đoạn này bắt buộc phải kể."

Tôi gật đầu, nói: "An lạnh quá!"

"Tuấn Anh ôm thế rồi vẫn còn lạnh à?" Cậu ấy hỏi nhưng không đợi tôi trả lời mà cầm cái gì như điều khiển tivi chỉnh lên máy lạnh, sau đó lấy chăn phủ lên người tôi.

Xong xuôi lại ôm tôi vào lòng, hỏi: "Đỡ lạnh chưa?"

Tôi gật đầu.

"Ừ. Tưởng còn lạnh thì hai tụi mình cởi hết đồ ra, nằm ôm nhau cho ấm."

"..."

Tôi thò tay ra khỏi chăn, nhéo Tuấn Anh một cái.

"Ha ha ha! Trong phim kiếm hiệp, mỗi lần rơi xuống vực ướt sũng không phải là đều cởi sạch sành sanh rồi ôm nhau sưởi ấm sao?"

"..."

May mà cậu ấy không tiếp tục nói chuyện bậy bạ nữa mà tập trung vào chuyện chính.

"Năm ngoái Tuấn Anh mới bắt đầu nhốt mình trong phòng rồi lên mạng tìm hiểu về việc nảy sinh cảm xúc với người đồng giới, mới biết đó gọi là đồng tính luyến ái. Phim thì Tuấn Anh xem ít thôi, chủ yếu là đọc thông tin, hầu hết là tư liệu nước ngoài."

"Thực ra, lúc đầu mở video lên, Tuấn Anh phải tắt ngay lập tức. Có... có chút chống cự." Cậu ấy thở dài.

Tôi cũng đoán được. Tuấn Anh không phải người như tôi.

"Nhưng mỗi lần lên lớp, nhìn thấy An, đầu Tuấn Anh đều tự động cởi hết quần áo của An ra. Tưởng tượng dáng người của An sau lớp vải che kín sẽ như thế nào, sờ vào có mềm có mịn hay không, rồi sau đó chúng ta lăn lộn quấn quýt y như trên phim. Vừa nghĩ tới đó thôi, cả người liền nóng lên."

Tôi tròn mắt há miệng, thời điểm đó cứ cảm thấy cậu ấy luôn nhìn xoáy vào tôi chằm chằm, thì ra không phải ảo giác. Chỉ là tôi không ngờ bên ngoài làm bộ mặt lạnh lùng mà trong não bộ lại nghĩ mấy chuyện vô liêm sỉ như thế! Uổng công thời gian đó tôi cứ nơm nớp lo sợ Tuấn Anh phát hiện ra gì đó mà kì thị, không muốn chơi với tôi nữa.

Tôi giãy giụa nhưng người này ôm rất chắc, tôi đành bất lực la nhẹ: "Khi đó An mới bao tuổi đâu! An vẫn còn nhỏ mà!"

Cậu ấy cũng la lại: "Biết! An đang còn nhỏ nên Tuấn Anh mới nghĩ trong đầu! Chứ An mà lớn rồi thì cứ vật người ra thích thế nào thì làm thế đó thôi chứ đợi chờ gì nữa!"

"..."

"Sau đó, vừa uống bia vừa mở phim nam nam lên xem lại, cứ nghĩ đó là chúng ta thì bên dưới lập tức cứng ngắc."

"..."

Sao lại trực tiếp nói thẳng tuột ra như thế?

Da mặt cậu ấy rất dày, tiếp tục miêu tả, "Trước đó Tuấn Anh có xem phim sex để thủ... để quay tay. Phải xem một lát, phải chọn đúng phim, phải tua đến khúc hay, phải chọn hình thể đẹp, phải nghe tiếng rên ngon, tay chậm rãi tuốt lên xuống vài lần thì mới cứng được."

"Nên, cái lúc vừa nghĩ đến An thì bên dưới lập tức cương lên, chính Tuấn Anh còn bất ngờ."

"Khi đó, có lúc Tuấn Anh đã nghĩ mình có bệnh."

Tôi định nói rằng bản thân mình mới là người có bệnh nhưng Tuấn Anh dùng bàn tay che kín miệng tôi lại, khàn giọng lên tiếng: "Đừng nói gì hết! Hai chúng ta hoàn toàn bình thường! Hiểu chưa?"

Tôi chớp mắt suy nghĩ mấy lần rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu ấy buông tay, vuốt nhẹ môi tôi rồi nói tiếp: "Tuấn Anh đã nghĩ trăm ngàn cách lừa gạt An."

Tôi giật mình, sửng sốt.

Cậu ấy khẽ cười, "Năm ngoái, Tuấn Anh không biết ý An thế nào. Đến tận khi hỏi An có biết đồng tính luyến ái là gì hay không thì Tuấn Anh vẫn chỉ mơ hồ như ảo tưởng mà thôi."

"Tuấn Anh không chắc chắn nên toàn nghĩ cách sau này phải dụ dỗ An như thế nào mới tốt đây? An rất ngốc. Nên chọn phương pháp cứ mặt dày quấn lấy tối ngày, ai lại gần An thì đập cho một trận, cứ thế bên An chỉ còn mình Tuấn Anh là tốt nhất. Chắc An sẽ không phát hiện ra điều kì lạ đâu nhỉ?"

"Tuấn Anh sẽ đưa đón An đi học, sẽ tập nấu ăn lúc ở trọ với An, sẽ mua một căn nhà gần công ty mà An làm việc, chúng ta sẽ sống chung với nhau như hàng triệu cặp đôi ngoài kia."

"Nhưng Tuấn Anh vẫn không thoả mãn! Sống cùng nhau mà không ôm hôn thì khác gì tình đồng chí!"

"Vậy là lại nghĩ trăm ngàn kế sách để sau này lên cấp ba chúng ta sẽ hôn nhau. Phải làm cách nào để An thấy hợp lý chứ đừng vồn vã quá mà doạ An bé nhỏ phải sợ hãi."

Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, hôn lên trán, "Nhưng trăm tính ngàn tính, Tuấn Anh lại không tính được mình bắt buộc phải rời khỏi đây."

Dây thần kinh nơi đầu ngón tay tôi dần trở nên tê dại.

"Từ đó, khói thuốc vỗ về Tuấn Anh, men cay ru Tuấn Anh vào giấc. Biết là mình đổ đốn nhưng Tuấn Anh mặc kệ. Từ trên xuống dưới, chỗ nào Tuấn Anh cũng hư, giờ có hỏng thêm cũng chả sao!"

Tôi ôm cậu ấy, nói: "Nhưng nó không tốt..."

"Ừ." Cậu ấy vỗ lưng tôi, "Thuốc lá Tuấn Anh đã hứa với An sẽ không bao giờ hút nữa rồi."

"An có nhớ buổi tối đầu năm, chúng ta đứng bên ngoài hàng rào cổng trường nói chuyện không?"

Tôi gật đầu mấy cái gấp gáp, rất muốn nghe được những lời tiếp theo. Lúc ấy Tuấn Anh đã hỏi tôi, có biết cảm giác thích một người là như thế nào hay không?

Cậu ấy bình tĩnh nói: "Khi đó Tuấn Anh đã nói dối An. Thực ra, Tuấn Anh biết thích một người là cảm giác thế nào. Vui vẻ có, hạnh phúc có, nhưng đớn đau, cắn rứt cũng có."

Ngón tay tôi cuộn lại thật chặt, tránh cho bản thân mình run rẩy.

"Hằng đêm, Tuấn Anh luôn dằn vặt, đau lòng không biết phải làm sao mới tốt. Thực ra... Tuấn Anh biết rõ cách tốt nhất là tránh xa An rồi, nhưng Tuấn Anh tự lược bỏ phương án đó biến ra khỏi đầu mình."

Tôi chưa kịp buồn bã đã bị cậu ấy chọc cười.

"Vậy là trong não Tuấn Anh chỉ có hai phương án. Một là tìm cách sờ soạng An, hôn môi An. Hai là, nghĩ kế đè An ra rồi làm y như phim sex một cách tinh tế nhất."

Tôi dở khóc dở cười, hỏi: "Tuấn Anh có chắc là mình không lược bớt tám trăm phương án trước đó chứ?" Rồi tán tỉnh đâu? Tỏ tình đâu?

Cậu ấy cười sảng khoái, nâng mặt tôi lên hôn môi 'chụt chụt' liên hồi, rất tự tin mà đáp: "Không! Tuấn Anh không thích lòng vòng. Nghĩ kết luận cuối cùng là được rồi. Thời gian không đợi chờ một ai hết."

"..."

Thấy cũng hợp lý.

"Vậy nên Tuấn Anh chọn phương án thứ nhất?" Tôi hỏi.

"Không." Cậu ấy lắc đầu: "Tuấn Anh chọn cả hai."

"..."

"Ha ha ha ha! Đừng sợ! Phương án thứ hai sau này An lớn rồi Tuấn Anh mới làm." Cậu ấy nói rất tự nhiên sảng khoái.

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0