Phần 1
2024-10-08 08:38:01
Khi đang chơi ở tầng ba, Tưởng Dao đột nhiên bật mic lên nói với Tiêu Nhuệ lúc này đang ở tầng hai: “Anh Tiêu Nhuệ, anh có thể hỗ trợ Yao Yao* giúp em được không?”
*Yao Yao: tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu
Nụ cười trên môi tôi chợt đông cứng, tôi liếc nhìn ID của Tiêu Nhuệ, đồng thời trong lòng nghĩ cách để giúp Tưởng Dao thoát khỏi rắc rối.
Đây là lần thứ hai Tiêu Nhuệ tới tầng của chúng tôi.
Tiêu Nhuệ là nam sinh của trường thể thao bên cạnh, tính cách anh ấy có chút lạnh lùng và khó gần. Tôi đã thích thầm anh từ học kỳ trước nhưng mãi đến tuần vừa rồi mới dám kết bạn Wechat với anh, dù vậy anh rất ít khi trả lời tin nhắn của tôi và chỉ có hứng thú khi tôi rủ chơi game cùng.
Tiêu Nhuệ chơi game rất giỏi, nên lần trước Tưởng Dao đã năn nỉ để tôi đưa cô ấy vào chơi cùng, sau đó còn nhắn tin riêng với anh trong game, dẫu vậy anh ấy chưa bao giờ trả lời lại cô ấy một lần.
Tôi nghĩ cách giúp Tưởng Dao: “Tôi đang ở tầng một, để tôi giúp cậu, cậu cứ đánh trước đi”.
Không ngờ Tưởng Dao lại nhếch môi nói: “Không cần, tôi muốn anh Tiêu Nhuệ giúp tôi cơ. Không phải anh ấy chơi Marco Polo* rất giỏi sao? Để anh ấy hỗ trợ tôi".
*Marco Polo: một tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu.
Tưởng Dao mỉm cười, mải mê nhìn chằm chằm vào trò chơi mà không để ý bầu không khí trong ký túc xá có chút kỳ lạ.
Vì Tưởng Dao không cần tôi giúp, nên tôi đành im lặng. Dẫu vậy, tôi không ngờ tới người nãy giờ luôn im lặng chơi game, Tiêu Nhuệ, lại lên tiếng: “Được”.
Không hiểu sao, một chữ này của anh lại khiến lòng tôi cứ thấy bất an.
Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau khi vào game, sự thân mật của hai người họ khiến tôi như rơi vào hầm băng.
Giọng của Tưởng Dao cứ ngọt ngào liên tục nói qua micro: "Anh Tiêu Nhuệ, em về nhà trước rồi, anh nhớ đến tế đàn đón em nha".
"Em bị Hàn Tín* ở phía đối diện gi*t ch*t, anh nhất định phải trả thù cho em đó".
*Hàn Tín: tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu
“Wow! Ba sát thương luôn, Tiêu Nhuệ, anh giỏi quá đi".
Đối mặt với sự nũng nịu của Tưởng Dao, Tiêu Nhuệ đều luôn im lặng. Nhưng tôi phát hiện ra anh sẽ thường cùng Tưởng Dao đánh quái, quay lại tế đàn đón cô ấy, thậm chí còn giúp cô ấy trả thù.
Tưởng Dao vẫn luôn bám dính như sam vào Tiêu Nhuệ, hai nhân vật cứ thế song hành cùng nhau trên bản đồ nhỏ, cùng nhau gi*t xuyên ba đường.
Trò chơi kết thúc, phe tôi chiến thắng, dẫu vậy, trong lòng tôi lại không vui chút nào.
Tôi nhìn chằm chằm vào họ, tay cứng đờ, tôi đánh ra 0/5 chiến tích.
Lúc này, Tưởng Dao mới sực nhớ ra tôi, nói: “Châu Châu, hôm này cậu sao vậy? Thành tích kém quá, ảnh hương team ghê á".
Tôi lấy lại tinh thần, trả lời lấy lệ: “Tôi hơi mệt, hôm nay không có tâm trạng chơi pháp sư nữa. Hay là lát để tôi chơi Yao đi?"
*Yao Yao: tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu
Nụ cười trên môi tôi chợt đông cứng, tôi liếc nhìn ID của Tiêu Nhuệ, đồng thời trong lòng nghĩ cách để giúp Tưởng Dao thoát khỏi rắc rối.
Đây là lần thứ hai Tiêu Nhuệ tới tầng của chúng tôi.
Tiêu Nhuệ là nam sinh của trường thể thao bên cạnh, tính cách anh ấy có chút lạnh lùng và khó gần. Tôi đã thích thầm anh từ học kỳ trước nhưng mãi đến tuần vừa rồi mới dám kết bạn Wechat với anh, dù vậy anh rất ít khi trả lời tin nhắn của tôi và chỉ có hứng thú khi tôi rủ chơi game cùng.
Tiêu Nhuệ chơi game rất giỏi, nên lần trước Tưởng Dao đã năn nỉ để tôi đưa cô ấy vào chơi cùng, sau đó còn nhắn tin riêng với anh trong game, dẫu vậy anh ấy chưa bao giờ trả lời lại cô ấy một lần.
Tôi nghĩ cách giúp Tưởng Dao: “Tôi đang ở tầng một, để tôi giúp cậu, cậu cứ đánh trước đi”.
Không ngờ Tưởng Dao lại nhếch môi nói: “Không cần, tôi muốn anh Tiêu Nhuệ giúp tôi cơ. Không phải anh ấy chơi Marco Polo* rất giỏi sao? Để anh ấy hỗ trợ tôi".
*Marco Polo: một tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu.
Tưởng Dao mỉm cười, mải mê nhìn chằm chằm vào trò chơi mà không để ý bầu không khí trong ký túc xá có chút kỳ lạ.
Vì Tưởng Dao không cần tôi giúp, nên tôi đành im lặng. Dẫu vậy, tôi không ngờ tới người nãy giờ luôn im lặng chơi game, Tiêu Nhuệ, lại lên tiếng: “Được”.
Không hiểu sao, một chữ này của anh lại khiến lòng tôi cứ thấy bất an.
Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau khi vào game, sự thân mật của hai người họ khiến tôi như rơi vào hầm băng.
Giọng của Tưởng Dao cứ ngọt ngào liên tục nói qua micro: "Anh Tiêu Nhuệ, em về nhà trước rồi, anh nhớ đến tế đàn đón em nha".
"Em bị Hàn Tín* ở phía đối diện gi*t ch*t, anh nhất định phải trả thù cho em đó".
*Hàn Tín: tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu
“Wow! Ba sát thương luôn, Tiêu Nhuệ, anh giỏi quá đi".
Đối mặt với sự nũng nịu của Tưởng Dao, Tiêu Nhuệ đều luôn im lặng. Nhưng tôi phát hiện ra anh sẽ thường cùng Tưởng Dao đánh quái, quay lại tế đàn đón cô ấy, thậm chí còn giúp cô ấy trả thù.
Tưởng Dao vẫn luôn bám dính như sam vào Tiêu Nhuệ, hai nhân vật cứ thế song hành cùng nhau trên bản đồ nhỏ, cùng nhau gi*t xuyên ba đường.
Trò chơi kết thúc, phe tôi chiến thắng, dẫu vậy, trong lòng tôi lại không vui chút nào.
Tôi nhìn chằm chằm vào họ, tay cứng đờ, tôi đánh ra 0/5 chiến tích.
Lúc này, Tưởng Dao mới sực nhớ ra tôi, nói: “Châu Châu, hôm này cậu sao vậy? Thành tích kém quá, ảnh hương team ghê á".
Tôi lấy lại tinh thần, trả lời lấy lệ: “Tôi hơi mệt, hôm nay không có tâm trạng chơi pháp sư nữa. Hay là lát để tôi chơi Yao đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro