Bị Cọ Xát Đến C...
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Anh điên cuồng đâm vào giữa hai chân cô, không để ý đến tiếng la hét cầu xin của cô, âm đạo vừa cực khoái của cô giật giật mút lấy dương vật của anh, dường như lại có một dòng nước dâm trong vắt phun lên, ngọn sóng dục vọng dâng trào cuồn cuộn cuốn hết tất cả, Lý Minh Phong cắn nhẹ một cái trên bờ vai thanh tú và mịn màng của Triệu Thanh Viện, nỉ non bảo cô quay người lại và xuất ra toàn bộ tinh dịch lên cơ thể cô.
Cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, anh bế cô đến bồn rửa rồi ngồi, nhìn chất lỏng đục ngầu mà anh xuất ra chảy xuống cái bụng trắng nõn mịn màng của cô, thật dâm đãng và tục tĩu.
Lý Minh Phong đưa ngón tay vào phần thân dưới của cô xoa xoa, anh cảm nhận được trên tay mình có một vết nước, khác với nước yêu có tính chất trơn và nhớp nháp, vết nước này trong và ẩm ướt.
Anh nhìn Triệu Thanh Viện vẫn còn rơi nước mắt hỏi: "Cưng ơi, vừa rồi em phun nước à?"
Cô không hiểu thế có nghĩa là gì, cô vẫn còn sụt sịt muốn khóc.
Lý Minh Phong lại xoa xoa giữa hai chân của cô, Triệu Thanh Viện khẩn trương kẹp chân cô lại, không cho anh cử động nữa.
Lý Minh Phong hô hấp dồn dập: "Cưng ơi vừa rồi anh không thấy được, có thể làm lại một lần nữa được không?"
Cô vậy mà đã phun nước, nhưng mình lại không thấy được.
Triệu Thanh Viện rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cô khóc lóc lắc đầu: "Em không muốn, Lý Minh Phong, anh thật đáng ghét ... Em không muốn cùng với anh..."
Sợ cô nói không muốn ở bên anh nữa, Lý Minh Phong nhanh chóng an ủi cô: "Anh xin lỗi, không làm thì không làm, anh chỉ đùa em thôi."
Triệu Thanh Viện khóc rất đáng thương, bả vai co giật, cô cảm thấy thật mất mặt, lại bị anh dụ dỗ nói mấy câu bậy bạ.
"Cưng ơi, đừng khóc nữa mà. Nếu em cứ khóc mãi thì nước mắt sẽ cạn hết đó."
Cô tức giận: “Tất cả đều không phải do anh, anh cứ ép em nói những lời đó…”
"Đó chỉ là tình thú thôi mà, cuối cùng anh cũng thực sự không đâm vào mà."
Triệu Thanh Viện lắp bắp nói: "Nhưng anh, sao anh lại có thể xuất tinh lên trên người em?"
Cái vũng nước trắng đục trên phần bụng dưới mềm mại của cô đặc biệt dễ thấy, Lý Minh Phong chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, nhịn không được.”
Anh đưa tay ra và trét vùng đó ra nhiều hơn, trải đều trên da cô.
Triệu Thanh Viện tức giận nhéo nhéo anh: "Lý Minh Phong!"
“Xin lỗi.” Lý Minh Phong tiếp tục nhận sai: “ Đi rửa một chút là sạch rồi.”
Anh bế cô đến dưới vòi hoa sen, mang ghế đẩu cho cô ngồi rồi nhặt sữa tắm vương vãi trên sàn đặt bên chân cô: “Để anh rửa cho em.”
Triệu Thanh Viện lắc đầu: “Không, em sẽ tự rửa.”
Cô sợ anh sẽ làm gì đó lần nữa.
Lý Minh Phong tiếc nuối rời đi, tùy tiện lau sạch phần thân dưới, mặc quần áo vứt trên mặt đất xong thì đi tìm quần áo cho cô mặc.
Anh không chỉn chu nhưng Triệu Thanh Viện thì phải chỉn chu, vì vậy sau đó anh đã tìm một bộ mới cho cô.
Lý Minh Phong chịu thương chịu khó đi giặt và phơi đống quần áo bị hai người làm bẩn, bên ngoài nắng cũng không tệ, hẳn là có thể sớm phơi khô.
Nhưng anh lại ước chúng đừng có khô, để anh có lý do ở lại.
Cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, anh bế cô đến bồn rửa rồi ngồi, nhìn chất lỏng đục ngầu mà anh xuất ra chảy xuống cái bụng trắng nõn mịn màng của cô, thật dâm đãng và tục tĩu.
Lý Minh Phong đưa ngón tay vào phần thân dưới của cô xoa xoa, anh cảm nhận được trên tay mình có một vết nước, khác với nước yêu có tính chất trơn và nhớp nháp, vết nước này trong và ẩm ướt.
Anh nhìn Triệu Thanh Viện vẫn còn rơi nước mắt hỏi: "Cưng ơi, vừa rồi em phun nước à?"
Cô không hiểu thế có nghĩa là gì, cô vẫn còn sụt sịt muốn khóc.
Lý Minh Phong lại xoa xoa giữa hai chân của cô, Triệu Thanh Viện khẩn trương kẹp chân cô lại, không cho anh cử động nữa.
Lý Minh Phong hô hấp dồn dập: "Cưng ơi vừa rồi anh không thấy được, có thể làm lại một lần nữa được không?"
Cô vậy mà đã phun nước, nhưng mình lại không thấy được.
Triệu Thanh Viện rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cô khóc lóc lắc đầu: "Em không muốn, Lý Minh Phong, anh thật đáng ghét ... Em không muốn cùng với anh..."
Sợ cô nói không muốn ở bên anh nữa, Lý Minh Phong nhanh chóng an ủi cô: "Anh xin lỗi, không làm thì không làm, anh chỉ đùa em thôi."
Triệu Thanh Viện khóc rất đáng thương, bả vai co giật, cô cảm thấy thật mất mặt, lại bị anh dụ dỗ nói mấy câu bậy bạ.
"Cưng ơi, đừng khóc nữa mà. Nếu em cứ khóc mãi thì nước mắt sẽ cạn hết đó."
Cô tức giận: “Tất cả đều không phải do anh, anh cứ ép em nói những lời đó…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đó chỉ là tình thú thôi mà, cuối cùng anh cũng thực sự không đâm vào mà."
Triệu Thanh Viện lắp bắp nói: "Nhưng anh, sao anh lại có thể xuất tinh lên trên người em?"
Cái vũng nước trắng đục trên phần bụng dưới mềm mại của cô đặc biệt dễ thấy, Lý Minh Phong chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, nhịn không được.”
Anh đưa tay ra và trét vùng đó ra nhiều hơn, trải đều trên da cô.
Triệu Thanh Viện tức giận nhéo nhéo anh: "Lý Minh Phong!"
“Xin lỗi.” Lý Minh Phong tiếp tục nhận sai: “ Đi rửa một chút là sạch rồi.”
Anh bế cô đến dưới vòi hoa sen, mang ghế đẩu cho cô ngồi rồi nhặt sữa tắm vương vãi trên sàn đặt bên chân cô: “Để anh rửa cho em.”
Triệu Thanh Viện lắc đầu: “Không, em sẽ tự rửa.”
Cô sợ anh sẽ làm gì đó lần nữa.
Lý Minh Phong tiếc nuối rời đi, tùy tiện lau sạch phần thân dưới, mặc quần áo vứt trên mặt đất xong thì đi tìm quần áo cho cô mặc.
Anh không chỉn chu nhưng Triệu Thanh Viện thì phải chỉn chu, vì vậy sau đó anh đã tìm một bộ mới cho cô.
Lý Minh Phong chịu thương chịu khó đi giặt và phơi đống quần áo bị hai người làm bẩn, bên ngoài nắng cũng không tệ, hẳn là có thể sớm phơi khô.
Nhưng anh lại ước chúng đừng có khô, để anh có lý do ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro