Cơn Mưa Lớn Màu...
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Triệu Thanh Viện cắn môi, lấy hết can đảm nói tiếp: "Lý Minh Phong, em không thích anh, cũng không thích anh làm những chuyện như vậy với em, em không muốn ở bên anh nữa..."
“Triệu Thanh Viện.” Lý Minh Phong gọi tên cô để ngắt lời cô nói, anh kéo cô vào lòng ôm cô thật chặt, đầu anh vùi vào vai cô, bàn tay ôm lấy eo cô mạnh mẽ đến không ngờ, hận không thể vùi cô vào trong cơ thể của chính mình.
Như thể điều này có thể chứng minh rằng anh đã giữ được cô rồi.
Giọng điệu của Lý Minh Phong nặng nề: "...Anh sau này sẽ không làm việc này nữa, được không?"
"Anh sẽ không làm điều gì mà em không thích, chỉ cần em đừng chia tay với anh."
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà anh có thể thực hiện.
Nhưng Triệu Thanh Viện không tin anh, anh vừa rồi cũng nói sẽ để cô về nhà, nhưng lại không hề để ý đến cảm xúc của cô mà làm ra những chuyện đó.
“Chắc chắn là anh lại nói dối em nữa.”
Lý Minh Phong chán nản thở ra một hơi: "Sẽ không, sẽ không lừa em nữa. Dù sao thì nếu quyết tâm chia tay với anh, anh có hàng ngàn hàng vạn biện pháp."
Giọng điệu của anh trầm thấp nghe không ra cảm xúc, nhưng Triệu Thanh Viện lại cảm thấy trạng thái hiện tại của mình rất nguy hiểm.
Anh nói: "Nhưng anh không thể đảm bảo anh sẽ làm những gì với em."
"Có điều, nếu anh thực sự làm gì đó, em có thể gọi cảnh sát đến bắt anh đi."
Lý Minh Phong buông cô ra một chút, nắm tay cô vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cưng ơi, hôm nay là sinh nhật của anh."
Triệu Thanh Viện trợn tròn mắt: "A…”
Cô thực sự không biết nên nói gì với anh vào lúc này, chẳng lẽ nói chúc mừng sinh nhật vui vẻ?
Tâm tình Lý Minh Phong thì không cần nhắc tới, vẫn đang cố gắng dỗ dành thỏa hiệp với cô: "Đừng chia tay với anh, coi như quà sinh nhật cho anh đi, được không?"
Triệu Thanh Viện không muốn đồng ý, cô thực sự không muốn dính dáng gì đến Lý Minh Phong.
Nhưng cô cảm giác bản thân hình như chỉ có thể thoả hiệp thôi, bây giờ trong tình huống này, anh chắc chắn sẽ không chịu chia tay, nếu cô cứ cố chấp, cô sợ Lý Minh Phong thật sự sẽ làm chuyện thế này thế kia mà anh đã nói khiến cô sợ hãi.
"Ừm..." Cô chỉnh lý lại cảm xúc và kiềm chế tiếng nức nở của mình lại.
Tuy rằng còn có chút không cam lòng, nhưng cô chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Được."
Lý Minh Phong xoa xoa ngón tay của cô một lát, đôi mắt đen láy sáng lên một chút, tâm tình dường như bớt chán nản hơn, cảm giác bồn chồn lo lắng trong cơ thể giảm đi rất nhiều, anh vùi đầu vào cổ thiếu nữ rồi hôn cô: “Cảm ơn em.”
“Được rồi.” Triệu Thanh Viện đẩy anh ra: “Em muốn về nhà.”
Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lý Minh Phong trầm mặc một lát, sau đó lấy điện thoại ra, quay sang dự báo mưa bão màu cam hôm nay cho cô xem: “Em xác định bây giờ đi được sao?”
Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng tách tách đập vào cửa sổ.
“Triệu Thanh Viện.” Lý Minh Phong gọi tên cô để ngắt lời cô nói, anh kéo cô vào lòng ôm cô thật chặt, đầu anh vùi vào vai cô, bàn tay ôm lấy eo cô mạnh mẽ đến không ngờ, hận không thể vùi cô vào trong cơ thể của chính mình.
Như thể điều này có thể chứng minh rằng anh đã giữ được cô rồi.
Giọng điệu của Lý Minh Phong nặng nề: "...Anh sau này sẽ không làm việc này nữa, được không?"
"Anh sẽ không làm điều gì mà em không thích, chỉ cần em đừng chia tay với anh."
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà anh có thể thực hiện.
Nhưng Triệu Thanh Viện không tin anh, anh vừa rồi cũng nói sẽ để cô về nhà, nhưng lại không hề để ý đến cảm xúc của cô mà làm ra những chuyện đó.
“Chắc chắn là anh lại nói dối em nữa.”
Lý Minh Phong chán nản thở ra một hơi: "Sẽ không, sẽ không lừa em nữa. Dù sao thì nếu quyết tâm chia tay với anh, anh có hàng ngàn hàng vạn biện pháp."
Giọng điệu của anh trầm thấp nghe không ra cảm xúc, nhưng Triệu Thanh Viện lại cảm thấy trạng thái hiện tại của mình rất nguy hiểm.
Anh nói: "Nhưng anh không thể đảm bảo anh sẽ làm những gì với em."
"Có điều, nếu anh thực sự làm gì đó, em có thể gọi cảnh sát đến bắt anh đi."
Lý Minh Phong buông cô ra một chút, nắm tay cô vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cưng ơi, hôm nay là sinh nhật của anh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Thanh Viện trợn tròn mắt: "A…”
Cô thực sự không biết nên nói gì với anh vào lúc này, chẳng lẽ nói chúc mừng sinh nhật vui vẻ?
Tâm tình Lý Minh Phong thì không cần nhắc tới, vẫn đang cố gắng dỗ dành thỏa hiệp với cô: "Đừng chia tay với anh, coi như quà sinh nhật cho anh đi, được không?"
Triệu Thanh Viện không muốn đồng ý, cô thực sự không muốn dính dáng gì đến Lý Minh Phong.
Nhưng cô cảm giác bản thân hình như chỉ có thể thoả hiệp thôi, bây giờ trong tình huống này, anh chắc chắn sẽ không chịu chia tay, nếu cô cứ cố chấp, cô sợ Lý Minh Phong thật sự sẽ làm chuyện thế này thế kia mà anh đã nói khiến cô sợ hãi.
"Ừm..." Cô chỉnh lý lại cảm xúc và kiềm chế tiếng nức nở của mình lại.
Tuy rằng còn có chút không cam lòng, nhưng cô chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Được."
Lý Minh Phong xoa xoa ngón tay của cô một lát, đôi mắt đen láy sáng lên một chút, tâm tình dường như bớt chán nản hơn, cảm giác bồn chồn lo lắng trong cơ thể giảm đi rất nhiều, anh vùi đầu vào cổ thiếu nữ rồi hôn cô: “Cảm ơn em.”
“Được rồi.” Triệu Thanh Viện đẩy anh ra: “Em muốn về nhà.”
Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lý Minh Phong trầm mặc một lát, sau đó lấy điện thoại ra, quay sang dự báo mưa bão màu cam hôm nay cho cô xem: “Em xác định bây giờ đi được sao?”
Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng tách tách đập vào cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro