Dỗ Dành 1
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Lần này Lý Minh Phong thật sự bắt nạt người ta rất tàn nhẫn, sau khi lau người sạch sẽ cho cô, Triệu Thanh Viện giãy khỏi tay anh, im lặng mặc quần áo, không cho anh hôn hay chạm vào cô, mắt cô đỏ hoe vì khóc, bờ vai vẫn còn run rẩy.
Anh biết mình đã làm quá đáng nên chỉ có thể đi theo cô và tiếp tục xin lỗi, nhưng Triệu Thanh Viện không nghe, đẩy anh ra khỏi phòng ngủ rồi khóa cửa lại.
Lý Minh Phong đứng ở cửa, vẫn đang xin lỗi: “Bé cưng, anh thật sự sai rồi.”
Triệu Thanh Viện cảm thấy anh rất phiền phức, vùi đầu vào chăn, không muốn để ý đến anh.
Mãi đến buổi chiều cô phải đến trường mới thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, Lý Minh Phong tha thiết chờ mong đến gần: “Bé cưng, anh xin lỗi…”
Cô vẫn phớt lờ anh, vì vậy anh theo cô đến trường, cho đến khi gần đến cổng trường cô mới chịu nói chuyện với anh, không để cho anh đi cùng.
Cô sợ bị người khác nhìn thấy.
Lý Minh Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bước vào cổng trường, âm thầm đưa cô vào phòng học, sau đó tay không đi đến phòng học của mình.
Cô liên tục tránh mặt anh, vô tình gặp cũng giả vờ như không nhìn thấy anh, sau giờ học cũng không thèm để ý đến anh, Lý Minh Phong cuối cùng không nhịn được trong giờ học thể dục đã tóm lấy cô, dẫn cô ra phía sau khán đài.
“Bảo bối, đừng phớt lờ anh, anh thực sự biết mình sai rồi.”
Anh siết chặt tay cô gái dỗ dành, ngay khi Triệu Thanh vừa nhìn thấy anh, cô nhớ lại chuyện ngày hôm đó, xấu hổ hỏi: “Anh đã làm gì sai?”
Lý Minh Phong: “Không nên bắt em vừa lên đỉnh vừa…”
“Lý Minh Phong!” Cô đỏ mặt, hoảng sợ che miệng anh: “Anh thật phiền phức, em không muốn nói chuyện với anh nữa...”
Cô xấu hổ muốn rời đi.
“Bé cưng.” Anh gọi cô một cách đáng thương, hôn lên đầu ngón tay và lòng bàn tay của cô, sau đó nắm lấy tay cô hôn lên mặt cô, Triệu Thanh Viện liên tục lùi về phía sau, không thể trốn tránh.
Cô bị người nào đó ngậm cánh môi, nhẹ nhàng hôn một lúc, Lý Minh Phong vươn tay lau vết nước trên môi cô: “Thứ lỗi cho anh, anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”
Triệu Thanh Viện khẽ thở hổn hển, trách cứ anh: “Lần nào anh cũng nói như vậy.”
“Lần này là thật.” Anh cẩn thận nhéo ngón tay cô: “Anh hứa.”
“Làm sao anh có thể bảo đảm?”
Sự thành thật của anh là tiêu cực với cô.
Cô cảm thấy mình và Lý Minh Phong đang bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn anh làm loạn bất chấp mong muốn của cô, sau đó xin lỗi, rồi lại làm xằng bậy và xin lỗi lần nữa.
Mỗi lần xin lỗi anh đều rất tích cực, và rồi lần sau anh lại dám làm thế nữa.
Lý Minh Phong cũng không biết, trong não anh chỉ có một ý nghĩ: “Em muốn anh làm gì?”
Triệu Thanh Viện cũng lúng túng, làm sao cô biết được, cô cảm thấy bảo đảm bằng lời nói hay bằng văn bản đều không có tác dụng, nếu anh muốn làm gì đó cô cũng chẳng thế tránh được.
Lý Minh Phong suy nghĩ một hồi: “Hay là thế này đi, em mua cho anh một cái khóa trinh tiết nam được không?”
Triệu Thanh Viện kinh hãi nhìn anh.
Anh nói: “Hoặc một chiếc vòng cổ cũng được, nếu anh lại làm loạn em có thể giật điện anh. Đừng lo, không thể chết người được đâu, nên không cần thì không phải ra tay.”
Anh biết mình đã làm quá đáng nên chỉ có thể đi theo cô và tiếp tục xin lỗi, nhưng Triệu Thanh Viện không nghe, đẩy anh ra khỏi phòng ngủ rồi khóa cửa lại.
Lý Minh Phong đứng ở cửa, vẫn đang xin lỗi: “Bé cưng, anh thật sự sai rồi.”
Triệu Thanh Viện cảm thấy anh rất phiền phức, vùi đầu vào chăn, không muốn để ý đến anh.
Mãi đến buổi chiều cô phải đến trường mới thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, Lý Minh Phong tha thiết chờ mong đến gần: “Bé cưng, anh xin lỗi…”
Cô vẫn phớt lờ anh, vì vậy anh theo cô đến trường, cho đến khi gần đến cổng trường cô mới chịu nói chuyện với anh, không để cho anh đi cùng.
Cô sợ bị người khác nhìn thấy.
Lý Minh Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bước vào cổng trường, âm thầm đưa cô vào phòng học, sau đó tay không đi đến phòng học của mình.
Cô liên tục tránh mặt anh, vô tình gặp cũng giả vờ như không nhìn thấy anh, sau giờ học cũng không thèm để ý đến anh, Lý Minh Phong cuối cùng không nhịn được trong giờ học thể dục đã tóm lấy cô, dẫn cô ra phía sau khán đài.
“Bảo bối, đừng phớt lờ anh, anh thực sự biết mình sai rồi.”
Anh siết chặt tay cô gái dỗ dành, ngay khi Triệu Thanh vừa nhìn thấy anh, cô nhớ lại chuyện ngày hôm đó, xấu hổ hỏi: “Anh đã làm gì sai?”
Lý Minh Phong: “Không nên bắt em vừa lên đỉnh vừa…”
“Lý Minh Phong!” Cô đỏ mặt, hoảng sợ che miệng anh: “Anh thật phiền phức, em không muốn nói chuyện với anh nữa...”
Cô xấu hổ muốn rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bé cưng.” Anh gọi cô một cách đáng thương, hôn lên đầu ngón tay và lòng bàn tay của cô, sau đó nắm lấy tay cô hôn lên mặt cô, Triệu Thanh Viện liên tục lùi về phía sau, không thể trốn tránh.
Cô bị người nào đó ngậm cánh môi, nhẹ nhàng hôn một lúc, Lý Minh Phong vươn tay lau vết nước trên môi cô: “Thứ lỗi cho anh, anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”
Triệu Thanh Viện khẽ thở hổn hển, trách cứ anh: “Lần nào anh cũng nói như vậy.”
“Lần này là thật.” Anh cẩn thận nhéo ngón tay cô: “Anh hứa.”
“Làm sao anh có thể bảo đảm?”
Sự thành thật của anh là tiêu cực với cô.
Cô cảm thấy mình và Lý Minh Phong đang bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn anh làm loạn bất chấp mong muốn của cô, sau đó xin lỗi, rồi lại làm xằng bậy và xin lỗi lần nữa.
Mỗi lần xin lỗi anh đều rất tích cực, và rồi lần sau anh lại dám làm thế nữa.
Lý Minh Phong cũng không biết, trong não anh chỉ có một ý nghĩ: “Em muốn anh làm gì?”
Triệu Thanh Viện cũng lúng túng, làm sao cô biết được, cô cảm thấy bảo đảm bằng lời nói hay bằng văn bản đều không có tác dụng, nếu anh muốn làm gì đó cô cũng chẳng thế tránh được.
Lý Minh Phong suy nghĩ một hồi: “Hay là thế này đi, em mua cho anh một cái khóa trinh tiết nam được không?”
Triệu Thanh Viện kinh hãi nhìn anh.
Anh nói: “Hoặc một chiếc vòng cổ cũng được, nếu anh lại làm loạn em có thể giật điện anh. Đừng lo, không thể chết người được đâu, nên không cần thì không phải ra tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro