Dỗ Dành 2
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Triệu Thanh Viện nhịn không được mắng anh: “Lý Minh Phong, anh bị điên à!”
“Ừ.” Lý Minh Phong đáp lại, ôm chặt lấy cô: “Anh bị bệnh, bé cưng.”
“Em đừng tránh anh nữa được không, em không nói chuyện với anh anh khó chịu lắm.”
“Anh…” Triệu Thanh Viện hơi vùng vẫy, cuối cùng vẫn bỏ qua: “Lúc trước chúng ta chưa quen nhau em cũng không nói chuyện với anh, có thấy anh khó chịu đâu?”
“Điều đó khác hẳn.”
Lý Minh Phong nghiêm túc nhìn cô: “Nếu bây giờ em muốn rời xa anh, anh sẽ phát điên mất.”
Một người từ trước đến giờ thản nhiên lại nghiêm túc hiếm thấy, cũng không có vẻ gì là giả vờ, Triệu Thanh Viện giật mình gật đầu nhượng bộ: “Ờ…em đâu có nói muốn chia tay.”
Lý Minh Phong cuối cùng cũng mỉm cười, vòng tay qua eo cô, ngửi mùi hoa dành dành trên tóc cô để bình tĩnh lại: “Bảo bối, em thật tốt.”
......
Nhưng bọn họ không có thời gian mà càn quấy, còn mấy tuần nữa sẽ đến kỳ thi cuối kỳ, tuy hai người đã hòa giải nhưng Triệu Thanh Viện nói rằng họ phải học tập chăm chỉ, kỳ thi này có liên quan đến việc chọn khối, rất quan trọng.
Cô ôn tập học thuộc lòng ở nhà Lý Minh Phong, Lý Minh Phong hỏi cô: “Em muốn chọn cái gì?”
Triệu Thanh Viện thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Khoa học tự nhiên.”
“Vậy thì anh cũng sẽ chọn tự nhiên. “
Cô liếc nhìn anh: “Không phải anh chọn theo em đó chứ?”
Lý Minh Phong tìm phiếu điểm lần trước của mình, đưa cho cô: “Nếu anh không bị điên anh sẽ không chọn xã…trừ khi em chọn xã hội.”
Toán và vật lý gần đạt điểm tuyệt đối, hóa học và sinh học cũng ổn, những môn khác chỉ có thể nói là vô cùng thê thảm.
Ngữ văn không đạt tiêu chuẩn, Triệu Thanh Viện lấy bài thi của anh ra xem, mặc dù điểm số trước đó không tốt lắm nhưng kém nhất là phần làm văn, vì vậy anh chỉ đủ điểm trung bình.
Chủ đề của bài văn này là nhìn vào bức tranh để tìm chủ đề và viết một bài văn nghị luận, có ba bức tranh, bức thứ nhất là một con cá khóc trong bể cá trống rỗng, bức tranh thứ hai là khóc ngập bể cá, và bức tranh thứ ba là một bể cá đầy nước mắt nhưng con cá đã ngừng khóc trong nước.
Cô vẫn nhớ rằng câu trả lời tiêu chuẩn cho bài viết này là – bộc lộ cảm xúc đúng cách có thể khiến con người sống tốt hơn. Những đáp án khác hợp lý cũng được chấp nhận.
Nhưng những gì Lý Minh Phong viết là...
Những gì anh ấy viết là – vận mệnh là do chính mình tạo ra.
?
Triệu Thanh Viện cảm thấy thật buồn cười, buồn cười hơn nữa là giáo viên còn cho lời phê là “Không hổ là em.”
Cô không nhịn được cười rộ lên, muốn đọc lại kiệt tác của anh, nhưng Lý Minh Phong đã kề sát tới lấy đi mất: “Cười gì đấy?”
“À… anh có nghiêm túc với bài viết của mình không?”
Khuôn mặt cô hiện lên ý cười, Lý Minh Phong nhịn không được hôn cô một cái, lúc này mới nghe được cô hỏi gì, liếc nhìn tờ giấy trong tay: “Có vấn đề gì sao?”
Bài văn của anh được 6 điểm, tuy không quan tâm nhưng cũng không ngăn cản anh nhân cơ hội đến gần cô: “Anh không biết làm, bé cưng có thể dạy anh không?”
Cô suy nghĩ một lát: “Chờ thi xong đã rồi nói.” “
Cô thực sự quan tâm đến việc học.
Lý Minh Phong nhìn qua bài viết thảm thương không nỡ nhìn, cảm thấy mình cũng cần phải học một chút.
Anh muốn học cùng lớp với cô.
“Ừ.” Lý Minh Phong đáp lại, ôm chặt lấy cô: “Anh bị bệnh, bé cưng.”
“Em đừng tránh anh nữa được không, em không nói chuyện với anh anh khó chịu lắm.”
“Anh…” Triệu Thanh Viện hơi vùng vẫy, cuối cùng vẫn bỏ qua: “Lúc trước chúng ta chưa quen nhau em cũng không nói chuyện với anh, có thấy anh khó chịu đâu?”
“Điều đó khác hẳn.”
Lý Minh Phong nghiêm túc nhìn cô: “Nếu bây giờ em muốn rời xa anh, anh sẽ phát điên mất.”
Một người từ trước đến giờ thản nhiên lại nghiêm túc hiếm thấy, cũng không có vẻ gì là giả vờ, Triệu Thanh Viện giật mình gật đầu nhượng bộ: “Ờ…em đâu có nói muốn chia tay.”
Lý Minh Phong cuối cùng cũng mỉm cười, vòng tay qua eo cô, ngửi mùi hoa dành dành trên tóc cô để bình tĩnh lại: “Bảo bối, em thật tốt.”
......
Nhưng bọn họ không có thời gian mà càn quấy, còn mấy tuần nữa sẽ đến kỳ thi cuối kỳ, tuy hai người đã hòa giải nhưng Triệu Thanh Viện nói rằng họ phải học tập chăm chỉ, kỳ thi này có liên quan đến việc chọn khối, rất quan trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ôn tập học thuộc lòng ở nhà Lý Minh Phong, Lý Minh Phong hỏi cô: “Em muốn chọn cái gì?”
Triệu Thanh Viện thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Khoa học tự nhiên.”
“Vậy thì anh cũng sẽ chọn tự nhiên. “
Cô liếc nhìn anh: “Không phải anh chọn theo em đó chứ?”
Lý Minh Phong tìm phiếu điểm lần trước của mình, đưa cho cô: “Nếu anh không bị điên anh sẽ không chọn xã…trừ khi em chọn xã hội.”
Toán và vật lý gần đạt điểm tuyệt đối, hóa học và sinh học cũng ổn, những môn khác chỉ có thể nói là vô cùng thê thảm.
Ngữ văn không đạt tiêu chuẩn, Triệu Thanh Viện lấy bài thi của anh ra xem, mặc dù điểm số trước đó không tốt lắm nhưng kém nhất là phần làm văn, vì vậy anh chỉ đủ điểm trung bình.
Chủ đề của bài văn này là nhìn vào bức tranh để tìm chủ đề và viết một bài văn nghị luận, có ba bức tranh, bức thứ nhất là một con cá khóc trong bể cá trống rỗng, bức tranh thứ hai là khóc ngập bể cá, và bức tranh thứ ba là một bể cá đầy nước mắt nhưng con cá đã ngừng khóc trong nước.
Cô vẫn nhớ rằng câu trả lời tiêu chuẩn cho bài viết này là – bộc lộ cảm xúc đúng cách có thể khiến con người sống tốt hơn. Những đáp án khác hợp lý cũng được chấp nhận.
Nhưng những gì Lý Minh Phong viết là...
Những gì anh ấy viết là – vận mệnh là do chính mình tạo ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
?
Triệu Thanh Viện cảm thấy thật buồn cười, buồn cười hơn nữa là giáo viên còn cho lời phê là “Không hổ là em.”
Cô không nhịn được cười rộ lên, muốn đọc lại kiệt tác của anh, nhưng Lý Minh Phong đã kề sát tới lấy đi mất: “Cười gì đấy?”
“À… anh có nghiêm túc với bài viết của mình không?”
Khuôn mặt cô hiện lên ý cười, Lý Minh Phong nhịn không được hôn cô một cái, lúc này mới nghe được cô hỏi gì, liếc nhìn tờ giấy trong tay: “Có vấn đề gì sao?”
Bài văn của anh được 6 điểm, tuy không quan tâm nhưng cũng không ngăn cản anh nhân cơ hội đến gần cô: “Anh không biết làm, bé cưng có thể dạy anh không?”
Cô suy nghĩ một lát: “Chờ thi xong đã rồi nói.” “
Cô thực sự quan tâm đến việc học.
Lý Minh Phong nhìn qua bài viết thảm thương không nỡ nhìn, cảm thấy mình cũng cần phải học một chút.
Anh muốn học cùng lớp với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro