Liếm Âm Hộ 3 (H...
Tưởng Cật Đằng Tiêu Phao Diện
2024-08-14 08:31:28
Lần này anh đưa toàn bộ vào miệng, dùng chiếc lưỡi dài nhanh chóng trêu chọc cục thịt đó, vừa mút vừa cắn, âm vật tội nghiệp nhanh chóng trở nên sưng tấy đỏ mọng.
Khoái cảm như thủy triều chết người hết đợt này đến đợt khác nhấn chìm Triệu Thanh Viện, cô chỉ còn sức hít không khí, tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng ngày càng quyến rũ, Lý Minh Phong nghe thấy da đầu tê dại cả lên, dương vật được giấu trong chiếc quần dài đã sắp xuyên thủng lớp vải.
Anh chỉ có thể dồn hết tinh lực vào âm vật của thiếu nữ, nhận thấy cơ thể dưới tay mình càng lúc càng run rẩy, làn da trở nên căng cứng.
Sau đó Lý Minh Phong dùng hàm răng mở ra phần da thịt trên cùng che phủ âm vật, giải phóng cục thịt bên trong.
Anh dùng răng cắn nhẹ, không dám dùng chút sức nào, sau đó mút toàn bộ vào miệng, kích thích dây thần kinh mỏng manh cuối cùng của cô.
Thân thể Triệu Thanh Viện nhịn không được run rẩy, trong ý thức của cô như có thứ gì đó khủng khiếp tràn ra, nuốt chửng hết lý trí của cô.
Cô lê thân mình cố gắng trốn lên phía trên nhưng bị giữ lại, cuối cùng, khi chiếc lưỡi dài bắt đầu đưa qua đưa lại âm vật của cô, trong đầu cô dường như lóe lên một luồng ánh sáng trắng, dục vọng mãnh liệt quét qua não cô rồi lan rộng ra. Từ âm vật lan đến toàn thân, sau lưng căng cứng, ngón chân co lại, toàn thân bắt đầu co giật run rẩy.
Cô khóc rồi, hơi nghiêng thân trên vùi đầu vào gối khóc rất đáng thương.
Lý Minh Phong biết cô đã lên đỉnh rồi, thân thể thiếu nữ không ngừng co giật, ngay cả phần thịt dưới lưỡi cũng bắt đầu run rẩy.
Anh lưu luyến liếm nó, cơ thể thiếu nữ lại khẽ run lên, anh lại đi xuống liếm sạch nước tình yêu tràn xuống dưới đó rồi hôn vào lỗ nhỏ, sau đó quyết tâm đè nén dục vọng đang dâng trào của mình mà kéo quần lót của cô lên.
Triệu Thanh Viện vẫn đang khóc, tiếng hu hu như bị đè nén, giống như một con mèo con bị thương đáng thương.
Lý Minh Phong nhanh chóng uống chút nước, súc miệng rồi tiến lên hôn cô, đồng thời cởi cà vạt trói cổ tay rồi ôm cô vào lòng.
"Cưng ơi, không có chỗ nào khó chịu chứ?"
Cổ tay cô đỏ bừng, hằn trên làn da trắng nõn của cô đến đáng thương, Lý Minh Phong thầm mắng bản thân vài câu, khống chế sức lực xoa xoa tay cho cô: “Đừng im lặng như thế, đừng phớt lờ anh, được không?”
Lòng bàn tay anh đặt trên lưng giúp cô nhuận khí, thân thể Triệu Thanh Viện cứng đờ muốn trốn, nhưng toàn thân cô lại bị ôm chặt rồi, không biết có thể trốn ở đâu nữa.
Lý Minh Phong cụp mắt xuống, kiên nhẫn dỗ dành cô: "Cục cưng, nói chuyện với anh đi, được không?"
Đôi mắt của Triệu Thanh Viện đỏ hoe vì khóc, khi Lý Minh Phong lau nước mắt trên mặt cho cô khiến cô cảm thấy hơi đau.
Cô cảm thấy rất buồn, tại sao Lý Minh Phong nhất định phải như vậy với cô? Cô không thể cự tuyệt mà chỉ có thể xấu hổ dang hai chân ra cho anh và buộc phải chấp nhận sự vuốt ve của anh.
Cô không muốn tiếp tục nữa.
Thiếu nữ khàn giọng kêu lên tên anh: “Lý Minh Phong…”
Lý Minh Phong ôm chặt cô: “Ừ.”
Thân thể Triệu Thanh Viện khẽ run lên, cô đang sợ hãi nhưng vẫn nói: "Lý Minh Phong, chia tay đi."
"Chúng ta chia tay đi, được không?”
Khoái cảm như thủy triều chết người hết đợt này đến đợt khác nhấn chìm Triệu Thanh Viện, cô chỉ còn sức hít không khí, tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng ngày càng quyến rũ, Lý Minh Phong nghe thấy da đầu tê dại cả lên, dương vật được giấu trong chiếc quần dài đã sắp xuyên thủng lớp vải.
Anh chỉ có thể dồn hết tinh lực vào âm vật của thiếu nữ, nhận thấy cơ thể dưới tay mình càng lúc càng run rẩy, làn da trở nên căng cứng.
Sau đó Lý Minh Phong dùng hàm răng mở ra phần da thịt trên cùng che phủ âm vật, giải phóng cục thịt bên trong.
Anh dùng răng cắn nhẹ, không dám dùng chút sức nào, sau đó mút toàn bộ vào miệng, kích thích dây thần kinh mỏng manh cuối cùng của cô.
Thân thể Triệu Thanh Viện nhịn không được run rẩy, trong ý thức của cô như có thứ gì đó khủng khiếp tràn ra, nuốt chửng hết lý trí của cô.
Cô lê thân mình cố gắng trốn lên phía trên nhưng bị giữ lại, cuối cùng, khi chiếc lưỡi dài bắt đầu đưa qua đưa lại âm vật của cô, trong đầu cô dường như lóe lên một luồng ánh sáng trắng, dục vọng mãnh liệt quét qua não cô rồi lan rộng ra. Từ âm vật lan đến toàn thân, sau lưng căng cứng, ngón chân co lại, toàn thân bắt đầu co giật run rẩy.
Cô khóc rồi, hơi nghiêng thân trên vùi đầu vào gối khóc rất đáng thương.
Lý Minh Phong biết cô đã lên đỉnh rồi, thân thể thiếu nữ không ngừng co giật, ngay cả phần thịt dưới lưỡi cũng bắt đầu run rẩy.
Anh lưu luyến liếm nó, cơ thể thiếu nữ lại khẽ run lên, anh lại đi xuống liếm sạch nước tình yêu tràn xuống dưới đó rồi hôn vào lỗ nhỏ, sau đó quyết tâm đè nén dục vọng đang dâng trào của mình mà kéo quần lót của cô lên.
Triệu Thanh Viện vẫn đang khóc, tiếng hu hu như bị đè nén, giống như một con mèo con bị thương đáng thương.
Lý Minh Phong nhanh chóng uống chút nước, súc miệng rồi tiến lên hôn cô, đồng thời cởi cà vạt trói cổ tay rồi ôm cô vào lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cưng ơi, không có chỗ nào khó chịu chứ?"
Cổ tay cô đỏ bừng, hằn trên làn da trắng nõn của cô đến đáng thương, Lý Minh Phong thầm mắng bản thân vài câu, khống chế sức lực xoa xoa tay cho cô: “Đừng im lặng như thế, đừng phớt lờ anh, được không?”
Lòng bàn tay anh đặt trên lưng giúp cô nhuận khí, thân thể Triệu Thanh Viện cứng đờ muốn trốn, nhưng toàn thân cô lại bị ôm chặt rồi, không biết có thể trốn ở đâu nữa.
Lý Minh Phong cụp mắt xuống, kiên nhẫn dỗ dành cô: "Cục cưng, nói chuyện với anh đi, được không?"
Đôi mắt của Triệu Thanh Viện đỏ hoe vì khóc, khi Lý Minh Phong lau nước mắt trên mặt cho cô khiến cô cảm thấy hơi đau.
Cô cảm thấy rất buồn, tại sao Lý Minh Phong nhất định phải như vậy với cô? Cô không thể cự tuyệt mà chỉ có thể xấu hổ dang hai chân ra cho anh và buộc phải chấp nhận sự vuốt ve của anh.
Cô không muốn tiếp tục nữa.
Thiếu nữ khàn giọng kêu lên tên anh: “Lý Minh Phong…”
Lý Minh Phong ôm chặt cô: “Ừ.”
Thân thể Triệu Thanh Viện khẽ run lên, cô đang sợ hãi nhưng vẫn nói: "Lý Minh Phong, chia tay đi."
"Chúng ta chia tay đi, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro