Để bố ở lại với con nhé!
Trần Minh Thơ
2024-07-19 16:14:14
Bác sĩ ở trong hơn 15 phút mới ra.
“Anh là người nhà của bệnh nhân?”
Quang tắt điện thoại nói mình chỉ là bạn, anh hỏi tình hình hiện tại của cô ấy tốt hay xấu, tiếp theo cần làm gì. Bác sĩ nhìn vào kết quả chụp MSCT trong tay nói:
“Vết thương hở thành bụng hố chậu phải, có các tạng thoát vị ra ngoài thành bụng, gồm các quai ruột và mạc nối, dịch ổ bụng dương, tụ khí trong mô mềm và lớp cơ thẳng bụng bên phải. Xác định tình trạng khẩn, bệnh nhân đang mất nhiều máu, nguy cơ tử vong cao. Chúng tôi thống nhất chỉ định phẫu thuật, nếu anh đồng ý có thể theo tôi đến quầy ký cam kết.”
Quang nhìn bác sĩ rồi lại nhìn vào phòng mỗ, anh nói mình không phải người thân nên không có quyền quyết định. Bất cứ cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro, và anh không gánh chịu nỗi nếu có hậu quả xảy ra nên đã nói với bác sĩ người nhà bệnh nhân đang trên đường đến.
Bác sĩ gật đầu sau đó về phòng chuẩn bị, Quang lấy điện thoại ra gọi cho ông Quốc hỏi ông đã đến đâu thì ông bảo phải mất 20 phút nữa mới tới bệnh viện được, đó là tốc độ nhanh nhất có thể lúc này.
Quang trấn an ông trước tiên, sau đó thông báo với ông tình hình hiện tại của con gái, sau khi nghe xong ông đã quyết định đồng ý làm phẫu thuật và nhờ Quang thay ông đi ký cam kết, nếu như đợi đích thân ông đến e là con gái sẽ không đợi kịp. Anh tắt máy chạy đi tìm bác sĩ.
Tổn thương tá tràng là một trong những tổn thương phức tạp và nguy hiểm của đường tiêu hóa, do dịch dạ dày, dịch mật tiết ra liên tục tàn phá thương tổn và phải điều trị kéo dài.
Nhờ sự phối hợp nhanh chóng và kịp thời giữa các khoa, Lam đã qua cơn nguy hiểm. Sau hồi sức tích cực, cô được chuyển về Khoa Ngoại tổng quát, được các bác sĩ điều trị theo dõi liên tục và đáp ứng tốt với phác đồ điều trị.
Ông Quốc đứng bên ngoài phòng hồi sức, theo dõi con gái qua cửa kính bên ngoài, vì tất cả bệnh viện đều có chỉ thị không để người nhà tham gia chăm sóc người bệnh tại khoa hồi sức. Ông thương con gái nên cứ bên ngoài không rời nửa bước, nhìn con bằng ánh mắt vô cùng buồn bã.
Quang thay ông làm thủ tục nhập viện, đóng phần còn lại của ca phẫu thuật, biết tình hình hiện tại của Lam sẽ không về ngay được nên đã xuống canteen mua cho ông mấy lốc nước khoáng và bình giữ nhiệt, ngoài ra những thứ khác không cần chuẩn bị vì ông đã thuê hẳn một phòng vip để con gái dưỡng bệnh.
Trong lúc ông đang rối trí Quang là người lo trong ngoài, sắp xếp ổn thỏa nên ông rất cảm kích, trước khi anh về ông liên tục cảm ơn đến mức khiến Quang ngại.
08 tiếng sau cô tĩnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà màu xám, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, một khung cảnh mờ ảo của quán ăn hiện ra trước mắt. Lam bị kích thích, vật vã nên điều dưỡng lập tức gọi bác sĩ.
Khi thoát mê khó chịu nhiều nhất là đau, cảm giác đau đớn dưới bụng khi hết thuốc tê bắt đầu phát tác khi cô vừa cử động, không chỉ ở vùng bụng mà còn ở cả cánh tay vì phải truyền máu.
Khi có bất thường xảy ra, máy Monitor ở đầu giường sẽ tự động cập nhật trạng thái, đo lường các chỉ số khác nhau và truyền đến máy chủ báo động, bác sĩ trong phòng trực ngay lập tức đẩy cửa ra ngoài sau khi nhận được tín hiệu.
Khi thấy cô tỉnh lại, bác sĩ nhìn vào máy Monitor theo dõi các chỉ số, quan sát các thống kê. Bác sĩ tiến hành kiểm tra, đánh giá, theo dõi… vì không có dấu hiệu chảy máu, mạch, huyết áp ổn định, nên cô được chuyển từ phòng mổ sang phòng hậu phẫu sau 2 tiếng.
Lúc ra khỏi phòng hồi sức, Lam thấy ông Quốc đứng bên ngoài cửa đợi sẵn, ông nghẹn lòng nhìn con gái, cô bất ngờ không kém khi thấy sự xuất hiện của bố.
Cô ấy không biết ai đã thông báo cho ông hay làm cách nào ông biết tin, cô chỉ nhớ mình lao ra đường chặn đầu một chiếc ô tô, còn chuyện sau đó hoàn toàn không có chút ấn tượng, chẳng lẽ… Người trong chiếc ô tô là ông Quốc?
Bác sĩ thông báo tình hình hiện tại của cô ấy, ngoài ra còn nói ông về nhà nghỉ ngơi trước, giờ cô phải chuyển về khoa Ngoại để điều trị tiếp và sẽ có điều dưỡng ở bên cạnh chăm sóc. Nhưng ông không yên tâm để con gái lại một mình, nên đã nói với bác sĩ sẽ đợi đến ngày con hồi phục và không cần bất cứ người điều dưỡng nào thay ông làm việc đó, ông ấy tự tin mình sẽ làm tốt hơn điều dưỡng. Thuyết phục không được bác sĩ đã đồng ý.
Căn phòng ông thuê có nhiều tiện ích đặc biệt như TV treo trên tường đối diện giường bệnh, tủ đựng đồ cơ bản, một bàn làm việc được đặt dưới màn hình TV, một giường bệnh với hệ thống báo gọi y tá Nurse Call hiện đại, cho phép đàm thoại hai chiều và nhiều thứ khác.
Sau khi lắp đặt lại trang thiết bị để theo dõi Lam, giai đoạn đầu cô không thể ăn thức ăn như bình thường nên phải truyền dinh dưỡng qua đường tĩnh mạch, bác sĩ dặn dò một số điều sau đó rời đi.
Căn phòng chỉ còn hai người, không gian trở nên trầm mặc và gượng gạo, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng điều hòa. Ông Quốc kéo ghế đến ngồi cạnh con gái, Lam rời mắt khỏi ông quay mặt đi nơi khác.
“Ông về đi, tôi tự lo được.”
Ông đột nhiên nhoẻn miệng cười, ông cười vì khẩu khí con gái cũng còn mạnh mẽ lắm, nhìn con bình an vô sự ông thấy ổn hơn rất nhiều.
“Đừng bướng bỉnh nữa! Dù con đuổi thế nào bố cũng không đi, bố quyết định rồi từ giờ đến khi con hồi phục bố sẽ ở bên cạnh chăm sóc con.”
Lam mỉm cười cay đắng.
“Tôi biết ông đang nghĩ cái gì trong đầu, có điều tôi không cần ông thương xót, tôi không phải đáng thương đến ngay cả một người chăm sóc cũng không có. Nếu ông thật sự thương tôi…”
Lam quay mặt nhìn bố, ánh mắt đầy hận thù.
“Thì 13 năm trước đã không lựa chọn người phụ nữ đó.”
Cứ gặp nhau là nhắc đến chuyện quá khứ, như thể trong đầu cô chỉ nhớ đến ông là một người cha tồi. Ông thở dài bất lực, giọng yếu xìu:
“Thôi được, con muốn nói sao cũng được, giờ con nghỉ ngơi tiếp đi, bố sẽ không ồn ào nữa!”
Lam chớp mắt mấy cái rồi nhìn về phía trước vờ mặc kệ, ông đứng lên đi đến bàn rót nước ra cốc, uống một cốc nước trước khi ngủ. Khoảnh khắc đó cô đã quay lại nhìn bố mình, ảnh người bố mập mạp của cô sau mấy năm xa cách đã sụt cân đến nổi gầy gò, hai bàn tay lộ rõ gân xanh khiến cô không khỏi xót xa.
Lúc ông quay người lại cô giả vờ đưa tay lên xoa trán để lãng tránh.
“Bố tắt đèn nhé, con sợ bóng tối không?”
Lam im lặng vẫn cúi gằm mặt không nói, ông đoán con đồng ý nên đã ra cửa tắt đèn và khép hờ cửa phòng, nếu giữa đêm bác sĩ hay y tá có vào thăm khám cũng tiện hơn.
Xong ông cầm điều khiển trong chiếc hộp trên giường bước đến hướng dẫn cô cách dùng, vì cô ấy không thích người bố này nên sẽ không muốn nói chuyện với ông, ngay cả khi bản thân cần giúp đỡ nên ông quyết định sẽ chỉ con gái sử dụng, để cô thuận tiện hơn trong sinh hoạt.
“Chiếc giường đa năng rất dễ dùng, con nhìn này đây là nâng đầu. Chức năng này giúp con ngồi dậy để ăn uống hay xem ti vi. Và để hạ giường trở lại thì chỉ cần ấn nút Back Flat.”
Lúc đang nói ông sẽ thi thoảng liếc mắt nhìn con gái, thấy cô vẫn đang xoa trán mắt nhìn đâu đó trong phòng không chịu chú tâm, ông liền nghiêm khắc yêu cầu:
“Nhìn này!” Lam miễng cưỡng nhìn ông.
“Nghiêng trái- nghiêng phải 0-55 độ là nút này, nâng chân 45 độ ở đây, còn đây là hạ chân xuống 85 độ.”
Lam chỉ tay vào biểu tượng chiếc ghế trên bản điều khiển chủ động hỏi:
“Cái này thì sao?” - Ông cười vui vẻ nói: “Là chức năng ghế ngồi, cũng là chức năng cuối cùng của chiếc giường này. Thế nào, có dễ nhớ không? Nếu không nhớ được, con có thể hỏi bố!”
Ông nắm tay con gái, từ từ mở tay con ra đặt vào bảng điều khiển sau đó cúi người giúp cô hạ giường xuống.
“Lúc nãy điều dưỡng không có hướng dẫn, sao ông biết vậy?”
Lam tỏ ra nghi ngờ, ông dừng động tác lại vài giây, sau đó giải thích vì lúc trước từng nằm bệnh viện nên biết. Sự nghi ngờ trong lòng Lam càng thêm sâu, nếu đã nằm trên chiếc giường đa năng này chứng tỏ bệnh rất nghiêm trọng. Thế là cô tò mò hỏi:
“Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
Ông chợt mỉm cười nhìn con gái, đáy mắt hiện ra tia ấm áp. Ông rất vui khi được con gái quan tâm, dù xuất phát từ sự tò mò hay quan tâm từ tận đáy lòng ông cũng rất trân quý.
“Không có gì cả, chỉ là bệnh già thôi!”
Lam gật đầu một cái, mắt nhìn lên trần nhà, tay cầm bảng điều khiển không nói thêm. Ông cũng quay về ghế, khoanh tay lại đặt trước ngực, điều chỉnh lại tư thế một chút để thoải mái hơn sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị vào giấc. Lam quay đầu nhìn bố mình đang ngủ say, cô quan sát một lúc, trong lòng mơ hồ.
Hơn 3 tiếng đồng hồ sau cô ấy vẫn không thể ngủ vì trằn trọc lo lắng nhiều điều, những suy nghĩ liên tục xuất hiện khiến cô không thể nào nhắm mắt được.
Cô nghe tiếng sột soạt phát ra liền nhìn về phía bố, trời khuya trở lạnh cộng với điều hòa đang bật khiến ông lạnh run nhưng cố gắng chịu đựng. Dù trời tối ánh sáng yếu nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bố đang nhíu mày, đôi tay ông đặt trên ngực càng siết chặt hơn.
Lam đưa tay cầm điều khiển nghiêng giường định lấy chiếc chăn của mình đắp cho ông nhưng khi rướn người vết thương bị căng ra khiến cô đau đớn rút tay lại, một tay siết chặt ga giường, tay kia bịt miệng thật chặt để ngăn âm thanh phát ra làm bố tỉnh giấc.
May mắn thay điều dưỡng vào để chỉnh lại nhiệt độ phòng đã thấy dấu hiệu lạ nên đến hỏi han tình hình. Lam đau không nói nỗi, chỉ có thể dùng tay ra hiệu chị điều dưỡng lấy chăn của mình đắp cho ông Quốc.
Chị nhanh nhạy nên hiểu ngay và làm điều tương tự. Mọi động tác diễn ra rất nhẹ nhàng và suôn sẻ nên ông Quốc không bị đánh thức. Chị lấy ra từ chiếc tủ tấm chăn mới, trước khi đỡ cô nằm xuống không quên kiểm tra vết thương lại cho Lam, cũng may lúc nảy dừng lại kịp thời nên không ảnh hưởng, chỉ bị đau một chút.
____________________________
Sáng sớm Lam được điều dưỡng vệ sinh cá nhân, trong lúc chờ đợi ông xuống canteen ăn sáng. Khi điều dưỡng vừa rời khỏi phòng, cũng là lúc bà Lam Yên dẫn theo con gái đến thăm Lam. Vừa bước vào bà thấy cô nhắm mắt sắc mặt không được hồng hào nằm ở trên giường, bà nghĩ cô đang ngủ nên nhìn xuống con gái, đưa tay lên miệng ra hiệu con nói nhỏ.
Nào ngờ cô chỉ là nhắm mắt để đó, khi cảm nhận được trong phòng có người cô liền mở mắt, ngay khi thấy bà Yên đã tỏ thái độ nặng nhẹ, cô định nói gì đó nhưng ông Quốc đã đi vào, những lời trong lòng cũng không muốn nói ra nữa.
“Em đến lâu chưa, dẫn theo con gái nữa à? Nào, hai mẹ con qua đây ngồi đi!”
Ông ngạc nhiên khi thấy hai mẹ con bà Yên, liền nắm tay dẫn bà qua ghế ngồi. Cô con gái nhỏ thì không ngoan ngoãn nghe lời chút nào, nó chạy lăng tăng đến bên giường bệnh nắm tay Lam, cô rất ngạc nhiên bởi hành động đột ngột của con bé. Bà Yên thấy liền quắt tay gọi con gái qua với mình.
“Nghi Xuân qua đây với mẹ, để chị nghỉ ngơi!”
Có vẻ con bé quý Lam nên mẹ gọi thế nào cũng không xi nhê, Lam không thích cô bé nên giật tay ra, con bé liên tục chạm tay vào người cô, Lam khó chịu nhưng không thèm chấm dứt vì nó cũng chỉ là đứa bé.
“Anh là người nhà của bệnh nhân?”
Quang tắt điện thoại nói mình chỉ là bạn, anh hỏi tình hình hiện tại của cô ấy tốt hay xấu, tiếp theo cần làm gì. Bác sĩ nhìn vào kết quả chụp MSCT trong tay nói:
“Vết thương hở thành bụng hố chậu phải, có các tạng thoát vị ra ngoài thành bụng, gồm các quai ruột và mạc nối, dịch ổ bụng dương, tụ khí trong mô mềm và lớp cơ thẳng bụng bên phải. Xác định tình trạng khẩn, bệnh nhân đang mất nhiều máu, nguy cơ tử vong cao. Chúng tôi thống nhất chỉ định phẫu thuật, nếu anh đồng ý có thể theo tôi đến quầy ký cam kết.”
Quang nhìn bác sĩ rồi lại nhìn vào phòng mỗ, anh nói mình không phải người thân nên không có quyền quyết định. Bất cứ cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro, và anh không gánh chịu nỗi nếu có hậu quả xảy ra nên đã nói với bác sĩ người nhà bệnh nhân đang trên đường đến.
Bác sĩ gật đầu sau đó về phòng chuẩn bị, Quang lấy điện thoại ra gọi cho ông Quốc hỏi ông đã đến đâu thì ông bảo phải mất 20 phút nữa mới tới bệnh viện được, đó là tốc độ nhanh nhất có thể lúc này.
Quang trấn an ông trước tiên, sau đó thông báo với ông tình hình hiện tại của con gái, sau khi nghe xong ông đã quyết định đồng ý làm phẫu thuật và nhờ Quang thay ông đi ký cam kết, nếu như đợi đích thân ông đến e là con gái sẽ không đợi kịp. Anh tắt máy chạy đi tìm bác sĩ.
Tổn thương tá tràng là một trong những tổn thương phức tạp và nguy hiểm của đường tiêu hóa, do dịch dạ dày, dịch mật tiết ra liên tục tàn phá thương tổn và phải điều trị kéo dài.
Nhờ sự phối hợp nhanh chóng và kịp thời giữa các khoa, Lam đã qua cơn nguy hiểm. Sau hồi sức tích cực, cô được chuyển về Khoa Ngoại tổng quát, được các bác sĩ điều trị theo dõi liên tục và đáp ứng tốt với phác đồ điều trị.
Ông Quốc đứng bên ngoài phòng hồi sức, theo dõi con gái qua cửa kính bên ngoài, vì tất cả bệnh viện đều có chỉ thị không để người nhà tham gia chăm sóc người bệnh tại khoa hồi sức. Ông thương con gái nên cứ bên ngoài không rời nửa bước, nhìn con bằng ánh mắt vô cùng buồn bã.
Quang thay ông làm thủ tục nhập viện, đóng phần còn lại của ca phẫu thuật, biết tình hình hiện tại của Lam sẽ không về ngay được nên đã xuống canteen mua cho ông mấy lốc nước khoáng và bình giữ nhiệt, ngoài ra những thứ khác không cần chuẩn bị vì ông đã thuê hẳn một phòng vip để con gái dưỡng bệnh.
Trong lúc ông đang rối trí Quang là người lo trong ngoài, sắp xếp ổn thỏa nên ông rất cảm kích, trước khi anh về ông liên tục cảm ơn đến mức khiến Quang ngại.
08 tiếng sau cô tĩnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà màu xám, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, một khung cảnh mờ ảo của quán ăn hiện ra trước mắt. Lam bị kích thích, vật vã nên điều dưỡng lập tức gọi bác sĩ.
Khi thoát mê khó chịu nhiều nhất là đau, cảm giác đau đớn dưới bụng khi hết thuốc tê bắt đầu phát tác khi cô vừa cử động, không chỉ ở vùng bụng mà còn ở cả cánh tay vì phải truyền máu.
Khi có bất thường xảy ra, máy Monitor ở đầu giường sẽ tự động cập nhật trạng thái, đo lường các chỉ số khác nhau và truyền đến máy chủ báo động, bác sĩ trong phòng trực ngay lập tức đẩy cửa ra ngoài sau khi nhận được tín hiệu.
Khi thấy cô tỉnh lại, bác sĩ nhìn vào máy Monitor theo dõi các chỉ số, quan sát các thống kê. Bác sĩ tiến hành kiểm tra, đánh giá, theo dõi… vì không có dấu hiệu chảy máu, mạch, huyết áp ổn định, nên cô được chuyển từ phòng mổ sang phòng hậu phẫu sau 2 tiếng.
Lúc ra khỏi phòng hồi sức, Lam thấy ông Quốc đứng bên ngoài cửa đợi sẵn, ông nghẹn lòng nhìn con gái, cô bất ngờ không kém khi thấy sự xuất hiện của bố.
Cô ấy không biết ai đã thông báo cho ông hay làm cách nào ông biết tin, cô chỉ nhớ mình lao ra đường chặn đầu một chiếc ô tô, còn chuyện sau đó hoàn toàn không có chút ấn tượng, chẳng lẽ… Người trong chiếc ô tô là ông Quốc?
Bác sĩ thông báo tình hình hiện tại của cô ấy, ngoài ra còn nói ông về nhà nghỉ ngơi trước, giờ cô phải chuyển về khoa Ngoại để điều trị tiếp và sẽ có điều dưỡng ở bên cạnh chăm sóc. Nhưng ông không yên tâm để con gái lại một mình, nên đã nói với bác sĩ sẽ đợi đến ngày con hồi phục và không cần bất cứ người điều dưỡng nào thay ông làm việc đó, ông ấy tự tin mình sẽ làm tốt hơn điều dưỡng. Thuyết phục không được bác sĩ đã đồng ý.
Căn phòng ông thuê có nhiều tiện ích đặc biệt như TV treo trên tường đối diện giường bệnh, tủ đựng đồ cơ bản, một bàn làm việc được đặt dưới màn hình TV, một giường bệnh với hệ thống báo gọi y tá Nurse Call hiện đại, cho phép đàm thoại hai chiều và nhiều thứ khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi lắp đặt lại trang thiết bị để theo dõi Lam, giai đoạn đầu cô không thể ăn thức ăn như bình thường nên phải truyền dinh dưỡng qua đường tĩnh mạch, bác sĩ dặn dò một số điều sau đó rời đi.
Căn phòng chỉ còn hai người, không gian trở nên trầm mặc và gượng gạo, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng điều hòa. Ông Quốc kéo ghế đến ngồi cạnh con gái, Lam rời mắt khỏi ông quay mặt đi nơi khác.
“Ông về đi, tôi tự lo được.”
Ông đột nhiên nhoẻn miệng cười, ông cười vì khẩu khí con gái cũng còn mạnh mẽ lắm, nhìn con bình an vô sự ông thấy ổn hơn rất nhiều.
“Đừng bướng bỉnh nữa! Dù con đuổi thế nào bố cũng không đi, bố quyết định rồi từ giờ đến khi con hồi phục bố sẽ ở bên cạnh chăm sóc con.”
Lam mỉm cười cay đắng.
“Tôi biết ông đang nghĩ cái gì trong đầu, có điều tôi không cần ông thương xót, tôi không phải đáng thương đến ngay cả một người chăm sóc cũng không có. Nếu ông thật sự thương tôi…”
Lam quay mặt nhìn bố, ánh mắt đầy hận thù.
“Thì 13 năm trước đã không lựa chọn người phụ nữ đó.”
Cứ gặp nhau là nhắc đến chuyện quá khứ, như thể trong đầu cô chỉ nhớ đến ông là một người cha tồi. Ông thở dài bất lực, giọng yếu xìu:
“Thôi được, con muốn nói sao cũng được, giờ con nghỉ ngơi tiếp đi, bố sẽ không ồn ào nữa!”
Lam chớp mắt mấy cái rồi nhìn về phía trước vờ mặc kệ, ông đứng lên đi đến bàn rót nước ra cốc, uống một cốc nước trước khi ngủ. Khoảnh khắc đó cô đã quay lại nhìn bố mình, ảnh người bố mập mạp của cô sau mấy năm xa cách đã sụt cân đến nổi gầy gò, hai bàn tay lộ rõ gân xanh khiến cô không khỏi xót xa.
Lúc ông quay người lại cô giả vờ đưa tay lên xoa trán để lãng tránh.
“Bố tắt đèn nhé, con sợ bóng tối không?”
Lam im lặng vẫn cúi gằm mặt không nói, ông đoán con đồng ý nên đã ra cửa tắt đèn và khép hờ cửa phòng, nếu giữa đêm bác sĩ hay y tá có vào thăm khám cũng tiện hơn.
Xong ông cầm điều khiển trong chiếc hộp trên giường bước đến hướng dẫn cô cách dùng, vì cô ấy không thích người bố này nên sẽ không muốn nói chuyện với ông, ngay cả khi bản thân cần giúp đỡ nên ông quyết định sẽ chỉ con gái sử dụng, để cô thuận tiện hơn trong sinh hoạt.
“Chiếc giường đa năng rất dễ dùng, con nhìn này đây là nâng đầu. Chức năng này giúp con ngồi dậy để ăn uống hay xem ti vi. Và để hạ giường trở lại thì chỉ cần ấn nút Back Flat.”
Lúc đang nói ông sẽ thi thoảng liếc mắt nhìn con gái, thấy cô vẫn đang xoa trán mắt nhìn đâu đó trong phòng không chịu chú tâm, ông liền nghiêm khắc yêu cầu:
“Nhìn này!” Lam miễng cưỡng nhìn ông.
“Nghiêng trái- nghiêng phải 0-55 độ là nút này, nâng chân 45 độ ở đây, còn đây là hạ chân xuống 85 độ.”
Lam chỉ tay vào biểu tượng chiếc ghế trên bản điều khiển chủ động hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái này thì sao?” - Ông cười vui vẻ nói: “Là chức năng ghế ngồi, cũng là chức năng cuối cùng của chiếc giường này. Thế nào, có dễ nhớ không? Nếu không nhớ được, con có thể hỏi bố!”
Ông nắm tay con gái, từ từ mở tay con ra đặt vào bảng điều khiển sau đó cúi người giúp cô hạ giường xuống.
“Lúc nãy điều dưỡng không có hướng dẫn, sao ông biết vậy?”
Lam tỏ ra nghi ngờ, ông dừng động tác lại vài giây, sau đó giải thích vì lúc trước từng nằm bệnh viện nên biết. Sự nghi ngờ trong lòng Lam càng thêm sâu, nếu đã nằm trên chiếc giường đa năng này chứng tỏ bệnh rất nghiêm trọng. Thế là cô tò mò hỏi:
“Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
Ông chợt mỉm cười nhìn con gái, đáy mắt hiện ra tia ấm áp. Ông rất vui khi được con gái quan tâm, dù xuất phát từ sự tò mò hay quan tâm từ tận đáy lòng ông cũng rất trân quý.
“Không có gì cả, chỉ là bệnh già thôi!”
Lam gật đầu một cái, mắt nhìn lên trần nhà, tay cầm bảng điều khiển không nói thêm. Ông cũng quay về ghế, khoanh tay lại đặt trước ngực, điều chỉnh lại tư thế một chút để thoải mái hơn sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị vào giấc. Lam quay đầu nhìn bố mình đang ngủ say, cô quan sát một lúc, trong lòng mơ hồ.
Hơn 3 tiếng đồng hồ sau cô ấy vẫn không thể ngủ vì trằn trọc lo lắng nhiều điều, những suy nghĩ liên tục xuất hiện khiến cô không thể nào nhắm mắt được.
Cô nghe tiếng sột soạt phát ra liền nhìn về phía bố, trời khuya trở lạnh cộng với điều hòa đang bật khiến ông lạnh run nhưng cố gắng chịu đựng. Dù trời tối ánh sáng yếu nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bố đang nhíu mày, đôi tay ông đặt trên ngực càng siết chặt hơn.
Lam đưa tay cầm điều khiển nghiêng giường định lấy chiếc chăn của mình đắp cho ông nhưng khi rướn người vết thương bị căng ra khiến cô đau đớn rút tay lại, một tay siết chặt ga giường, tay kia bịt miệng thật chặt để ngăn âm thanh phát ra làm bố tỉnh giấc.
May mắn thay điều dưỡng vào để chỉnh lại nhiệt độ phòng đã thấy dấu hiệu lạ nên đến hỏi han tình hình. Lam đau không nói nỗi, chỉ có thể dùng tay ra hiệu chị điều dưỡng lấy chăn của mình đắp cho ông Quốc.
Chị nhanh nhạy nên hiểu ngay và làm điều tương tự. Mọi động tác diễn ra rất nhẹ nhàng và suôn sẻ nên ông Quốc không bị đánh thức. Chị lấy ra từ chiếc tủ tấm chăn mới, trước khi đỡ cô nằm xuống không quên kiểm tra vết thương lại cho Lam, cũng may lúc nảy dừng lại kịp thời nên không ảnh hưởng, chỉ bị đau một chút.
____________________________
Sáng sớm Lam được điều dưỡng vệ sinh cá nhân, trong lúc chờ đợi ông xuống canteen ăn sáng. Khi điều dưỡng vừa rời khỏi phòng, cũng là lúc bà Lam Yên dẫn theo con gái đến thăm Lam. Vừa bước vào bà thấy cô nhắm mắt sắc mặt không được hồng hào nằm ở trên giường, bà nghĩ cô đang ngủ nên nhìn xuống con gái, đưa tay lên miệng ra hiệu con nói nhỏ.
Nào ngờ cô chỉ là nhắm mắt để đó, khi cảm nhận được trong phòng có người cô liền mở mắt, ngay khi thấy bà Yên đã tỏ thái độ nặng nhẹ, cô định nói gì đó nhưng ông Quốc đã đi vào, những lời trong lòng cũng không muốn nói ra nữa.
“Em đến lâu chưa, dẫn theo con gái nữa à? Nào, hai mẹ con qua đây ngồi đi!”
Ông ngạc nhiên khi thấy hai mẹ con bà Yên, liền nắm tay dẫn bà qua ghế ngồi. Cô con gái nhỏ thì không ngoan ngoãn nghe lời chút nào, nó chạy lăng tăng đến bên giường bệnh nắm tay Lam, cô rất ngạc nhiên bởi hành động đột ngột của con bé. Bà Yên thấy liền quắt tay gọi con gái qua với mình.
“Nghi Xuân qua đây với mẹ, để chị nghỉ ngơi!”
Có vẻ con bé quý Lam nên mẹ gọi thế nào cũng không xi nhê, Lam không thích cô bé nên giật tay ra, con bé liên tục chạm tay vào người cô, Lam khó chịu nhưng không thèm chấm dứt vì nó cũng chỉ là đứa bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro