Bố con cãi nhau
Tiểu Di
2024-08-11 07:55:28
Thời Dĩ An cảm thấy vô cùng cạn lời khi nghe được lời đề nghị của Tô Giang Nhân. Tình tiết nữ chính bị mẹ nam chính ép chia tay cô đã đọc vô số lần, cũng từng viết vài tác phẩm có mô-típ tương tự, thế nhưng khi chuyện này xảy ra với mình, Thời Dĩ An lại thấy buồn cười.
Từ mẹ chồng tương lai khắt khe hà khắc biến thành ông bố chồng soi mói, áp đặt, nhưng... chi phiếu đâu? Không có màn xé séc quăng vào mặt sao?
"Ngài Tô, ông mời tôi đến chỉ để nói chuyện này sao?" Thời Dĩ An mỉm cười lịch sự, hỏi lại.
Tô Giang Nhân lại nhấp một ngụm trà: "Chứ không cô nghĩ chúng ta còn gì để nói?"
Thời Dĩ An hơi ngẩn người, sau đó cô cũng đáp lại: "Nếu chỉ có chuyện này thì tôi nghĩ ông tìm nhẩm người rồi, người ông nên tìm là con trai của mình."
Cạch.
Có tiếng chén trà đặt mạnh xuống đĩa, Tô Giang Nhân đã thôi cười, bộ dạng hòa nhã trên khuôn mặt cũng hoàn toàn biến mất: "Tôi đã sai người điều tra về cô... bao gồm cả gia đình cô. Cô Thời, cô chỉ là một nhà văn quèn làm công ăn lương, bố cô, Thời Vãng Sinh, thời trẻ vì mẹ cô mà bị đuổi khỏi nhà họ Thời, hai vợ chồng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, mở được một tiệm bánh ngọt tên An Sinh Châu Ngọc, nói chung cũng là tầng lớp trung lưu."
Tô Giang Nhân nói một mạch những gì mình biết được, không có nửa lời lấp lửng, ý tứ còn có chút khinh miệt:
"Với gia cảnh như vậy, tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu tham vọng muốn trèo cao của cô, nhưng kẻ dưới bùn người trên kiệu vốn dĩ khác biệt. Cô và gia đình cô nên tự biết vị trí của mình ở đâu, đừng lợi dụng con trai tôi để leo lên tầng lớp thượng lưu."
Thời Dĩ An có thể nhẫn nhịn nếu Tô Giang Nhân sỉ nhục cô, dẫu sao tấm lòng cha mẹ yêu con cô hoàn toàn có thể thông cảm, nhưng tuyệt đối không thể đụng đến người nhà, đó là giới hạn của cô.
Nụ cười trên môi Thời Dĩ An vụt tắt, cô vẻ mặt nghiêm túc, thái độ xa cách: "Ngài Tô, tôi nghĩ một người đứng ở tầng lớp thượng lưu, học rộng hiểu sâu như ông sẽ có những lời lẽ lịch sự đáng có. Vả lại, lúc tôi quen Gia Ngôn, tôi không hề biết gì về hoàn cảnh gia đình, ông tin hay không thì tùy, song có một điều tôi nghĩ nên nói rõ cho ông hiểu. Không phải bất cứ ai tiếp cận con trai ông đều vì mục đích trèo cao, ông nói tôi cũng được, nhưng bố mẹ tôi không liên quan!"
Thời Dĩ An sắp tức không chịu nổi, cô phải kiềm chế lắm mới ngồi tại chỗ. Tô Giang Nhân đang nhìn cô chằm chằm, ông nhấn mạnh một lần nữa: "Yêu cầu của tôi chỉ có một, tôi lặp lại, cô chấm dứt với con trai tôi, sau này đừng bao giờ gặp nó nữa."
Thời Dĩ An: "..."
Thật cạn lời.
Có phải không thể khuyên nhủ Tô Gia Ngôn nên mới đến ép buộc một cô gái như cô không?
"Xin lôi, ông tìm nhầm người rồi. Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Nói xong, Thời Dĩ An đứng dậy. Cô đi gần đến cửa thì nghe thấy Tô Giang Nhân nói vọng theo:
"Cô Thời, cô biết đấy, tôi là người làm ăn, thủ đoạn trong tay có không ít. Nếu cô đã không uống rượu mời..."
Thời Dĩ An mặc kệ, cô sập cửa, đi thẳng không quay đầu.
Sau đó, Thời Dĩ An ôm một bụng đói meo lại đầy hậm hực vào giờ làm buổi chiều. Đồng nghiệp xung quanh đều thấy tâm trạng cô không tốt, chẳng ai đến làm phiền cô. Ngồi làm việc được một lúc, Thời Dĩ An cảm thấy mình không nên chịu ấm ức một mình, thế là cô nhắn cho bạn trai một tin.
Tiểu Thời: Hôm nay ông Tô đến tìm chị.
Bạn trai cô trả lời ngay lập tức.
Tô Gia Ngôn: Ông Tô nào?
Tiểu Thời: ...
Tiểu Thời: Bố em đó!
Tô Gia Ngôn: Ông ấy tìm chị làm gì?
Tiểu Thời: (* ứ*)* Còn có thể là chuyện gì nữa? Ông ấy yêu cầu chị tránh xa cậu con trai quý hóa của mình.
Lần này, không thấy Tô Gia Ngôn nhắn lại nữa, Thời Dĩ An nghĩ có thể cậu đã gọi cho bố mình.
"Chị An, sếp tổng gọi vào họp."
"Được, chị vào đây." Thời Dĩ An nói xong, thu vội máy tính, cầm theo ly cà phê vào phòng hợp.
****************
Nhìn mấy chữ Thời Dĩ An nhắn trên màn hình, Tô Gia Ngôn ngồi im lặng một lúc, sau đó lôi một cái tên từ trong danh sách chặn cuộc gọi ra, chủ động gọi cho đối phương. Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã vang lên giọng quát nạt của Tô Giang Nhân:
"Thằng nghịch tử này, cuối cùng mày cũng chịu gọi cho bố mày rồi đấy! Bảo mày đến công ty học cách tiếp quản sản nghiệp, mày cứ lêu lổng bên ngoài với loại gái gú vớ vẩn. Mày làm bố mày tức chết!"
Tô Gia Ngôn kiềm chế cảm xúc muốn cãi nhau với bố ruột, giọng cậu lạnh tanh: "Tại sao ông lại tìm An An?
Chuyện này có liên quan gì đến cô ấy chứ? Sau này ông đừng tìm cô ấy nữa."
Tô Giang Nhân ngẩn người, không nghĩ con nhóc kia lại có thói mách lẻo, lửa giận ở chỗ Thời Dĩ An không trút được, giờ lại ăn thêm cục tức bị con trai cảnh cáo, Tô Giang Nhân gẵn giọng: "Con ranh đó đã mách lẻo với mày rồi? Bố mày nói cho biết, bố còn sống ngày nào, nó đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Tô, dù mẹ mày đồng ý cũng không được!"
"Ông có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Tô Giang Nhân, một kẻ ngoại tình, một kẻ phụ bạc như ông không có tư cách nhúng tay vào việc của tôi!" Tô Gia Ngôn nói xong thì ngắt máy.
Nếu không phải Tô Giang Nhân ngoại tình, thì lẽ ra đứa bé năm xưa đã chào đời. Cơ thể của Hà Thanh Thanh vốn dĩ không hư nhược đến mức không thể mang thai, chỉ là khó khăn. Bà luôn khao khát có một cô con gái, vì thế nên khi biết Tô Giang Nhân ngoại tình, bà đã suy sụp đến mức phải nhập viện, cái thai cẩn thận chăm sóc, còn chưa dám nói với người ngoài cứ thế mà sảy mất.
Nhiều người không hay biết, thậm chí Tô Giang Nhân cũng không biết, nếu năm xưa không có Tô Thời Nghi thay thế, mẹ cậu đã hóa điên rồi.
Tô Gia Ngôn rất ít khi nhắc đến gia đình, kể cả là trước mặt Thời Dĩ An, bởi cậu cảm thấy gia đình của mình không hoàn chỉnh, bố mẹ cậu kết hôn nhưng không có tình cảm với nhau, giữa họ chỉ có lợi ích ràng buộc.
****************
Buổi tối, Thời Dĩ An vừa tắm xong thì có tiếng chuông cửa.
Cô kiểm tra camera, phát hiện là bạn trai nhỏ, bèn ra mở cửa.
Tô Gia Ngôn vừa thấy cửa mở đã lao vào, ôm chầm lấy Thời Dĩ An, gục đầu lên vai cô, giọng lo lắng:
"Chị, buổi chiều gọi chị mấy cuộc sao chị không nghe máy? Không phải chị đã đồng ý với lời đề nghị của ông ấy rồi chứ?"
Thời Dĩ An nhớ ra, buổi chiều đi họp cô không mang theo điện thoại, lúc về điện thoại đã hết pin, còn chưa kịp sạc. Chỉ có vậy đã khiến bạn trai nhỏ hoảng loạn thế này, Thời Dĩ An rất áy náy. Cô giơ tay xoa đầu Tô Gia Ngôn:
"Đồ ngốc, nếu chị đồng ý thì còn nói với em sao? Còn mở cửa cho em vào sao? Chỉ là điện thoại hết pin, chưa kịp sạc thôi."
"Thật sao?" Tô Gia Ngôn ngẩng lên nhìn cô.
Thời Dĩ An gật đầu: "Thật! Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không xa rời."
Tô Gia Ngôn lại ôm chặt Thời Dĩ An vào lòng, cậu thở phào nhẹ nhõm: "An An, dù sau này có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ bảo vệ chị! Hãy tin em!"
Cái ôm thật chặt, Thời Dĩ An cứ ngỡ như Tô Gia Ngôn đang sợ cô chạy mất. Tâm trạng tồi tệ thế này, không phải vừa cãi nhau với Tô Giang Nhân đấy chứ?
Cô đánh trống lảng:
"Ăn tối chưa? Ăn cùng không?"
Tô Gia Ngôn buông eo Thời Dĩ An ra, nắm tay cô kéo vào trong phòng: "Ăn cái khác, được không?"
Thời Dĩ An hiểu ý, lập tức giãy giụa: "Ăn gì mà ăn! Chị còn chưa tắm!"
Tô Gia Ngôn cười hì hì: "An An, thế em tắm cùng chị!"
"Đừng mà!" Thời Dĩ An xấu hổ hét lên nhưng tất cả đã muộn, Tô Gia Ngôn bế bổng cô bước vào phòng tắm, còn tiện giơ chân đá cửa đóng sập lại.
Nhiệt độ trong phòng tăm dần dâng cao...
Từ mẹ chồng tương lai khắt khe hà khắc biến thành ông bố chồng soi mói, áp đặt, nhưng... chi phiếu đâu? Không có màn xé séc quăng vào mặt sao?
"Ngài Tô, ông mời tôi đến chỉ để nói chuyện này sao?" Thời Dĩ An mỉm cười lịch sự, hỏi lại.
Tô Giang Nhân lại nhấp một ngụm trà: "Chứ không cô nghĩ chúng ta còn gì để nói?"
Thời Dĩ An hơi ngẩn người, sau đó cô cũng đáp lại: "Nếu chỉ có chuyện này thì tôi nghĩ ông tìm nhẩm người rồi, người ông nên tìm là con trai của mình."
Cạch.
Có tiếng chén trà đặt mạnh xuống đĩa, Tô Giang Nhân đã thôi cười, bộ dạng hòa nhã trên khuôn mặt cũng hoàn toàn biến mất: "Tôi đã sai người điều tra về cô... bao gồm cả gia đình cô. Cô Thời, cô chỉ là một nhà văn quèn làm công ăn lương, bố cô, Thời Vãng Sinh, thời trẻ vì mẹ cô mà bị đuổi khỏi nhà họ Thời, hai vợ chồng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, mở được một tiệm bánh ngọt tên An Sinh Châu Ngọc, nói chung cũng là tầng lớp trung lưu."
Tô Giang Nhân nói một mạch những gì mình biết được, không có nửa lời lấp lửng, ý tứ còn có chút khinh miệt:
"Với gia cảnh như vậy, tôi hoàn toàn có thể thấu hiểu tham vọng muốn trèo cao của cô, nhưng kẻ dưới bùn người trên kiệu vốn dĩ khác biệt. Cô và gia đình cô nên tự biết vị trí của mình ở đâu, đừng lợi dụng con trai tôi để leo lên tầng lớp thượng lưu."
Thời Dĩ An có thể nhẫn nhịn nếu Tô Giang Nhân sỉ nhục cô, dẫu sao tấm lòng cha mẹ yêu con cô hoàn toàn có thể thông cảm, nhưng tuyệt đối không thể đụng đến người nhà, đó là giới hạn của cô.
Nụ cười trên môi Thời Dĩ An vụt tắt, cô vẻ mặt nghiêm túc, thái độ xa cách: "Ngài Tô, tôi nghĩ một người đứng ở tầng lớp thượng lưu, học rộng hiểu sâu như ông sẽ có những lời lẽ lịch sự đáng có. Vả lại, lúc tôi quen Gia Ngôn, tôi không hề biết gì về hoàn cảnh gia đình, ông tin hay không thì tùy, song có một điều tôi nghĩ nên nói rõ cho ông hiểu. Không phải bất cứ ai tiếp cận con trai ông đều vì mục đích trèo cao, ông nói tôi cũng được, nhưng bố mẹ tôi không liên quan!"
Thời Dĩ An sắp tức không chịu nổi, cô phải kiềm chế lắm mới ngồi tại chỗ. Tô Giang Nhân đang nhìn cô chằm chằm, ông nhấn mạnh một lần nữa: "Yêu cầu của tôi chỉ có một, tôi lặp lại, cô chấm dứt với con trai tôi, sau này đừng bao giờ gặp nó nữa."
Thời Dĩ An: "..."
Thật cạn lời.
Có phải không thể khuyên nhủ Tô Gia Ngôn nên mới đến ép buộc một cô gái như cô không?
"Xin lôi, ông tìm nhầm người rồi. Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Nói xong, Thời Dĩ An đứng dậy. Cô đi gần đến cửa thì nghe thấy Tô Giang Nhân nói vọng theo:
"Cô Thời, cô biết đấy, tôi là người làm ăn, thủ đoạn trong tay có không ít. Nếu cô đã không uống rượu mời..."
Thời Dĩ An mặc kệ, cô sập cửa, đi thẳng không quay đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, Thời Dĩ An ôm một bụng đói meo lại đầy hậm hực vào giờ làm buổi chiều. Đồng nghiệp xung quanh đều thấy tâm trạng cô không tốt, chẳng ai đến làm phiền cô. Ngồi làm việc được một lúc, Thời Dĩ An cảm thấy mình không nên chịu ấm ức một mình, thế là cô nhắn cho bạn trai một tin.
Tiểu Thời: Hôm nay ông Tô đến tìm chị.
Bạn trai cô trả lời ngay lập tức.
Tô Gia Ngôn: Ông Tô nào?
Tiểu Thời: ...
Tiểu Thời: Bố em đó!
Tô Gia Ngôn: Ông ấy tìm chị làm gì?
Tiểu Thời: (* ứ*)* Còn có thể là chuyện gì nữa? Ông ấy yêu cầu chị tránh xa cậu con trai quý hóa của mình.
Lần này, không thấy Tô Gia Ngôn nhắn lại nữa, Thời Dĩ An nghĩ có thể cậu đã gọi cho bố mình.
"Chị An, sếp tổng gọi vào họp."
"Được, chị vào đây." Thời Dĩ An nói xong, thu vội máy tính, cầm theo ly cà phê vào phòng hợp.
****************
Nhìn mấy chữ Thời Dĩ An nhắn trên màn hình, Tô Gia Ngôn ngồi im lặng một lúc, sau đó lôi một cái tên từ trong danh sách chặn cuộc gọi ra, chủ động gọi cho đối phương. Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã vang lên giọng quát nạt của Tô Giang Nhân:
"Thằng nghịch tử này, cuối cùng mày cũng chịu gọi cho bố mày rồi đấy! Bảo mày đến công ty học cách tiếp quản sản nghiệp, mày cứ lêu lổng bên ngoài với loại gái gú vớ vẩn. Mày làm bố mày tức chết!"
Tô Gia Ngôn kiềm chế cảm xúc muốn cãi nhau với bố ruột, giọng cậu lạnh tanh: "Tại sao ông lại tìm An An?
Chuyện này có liên quan gì đến cô ấy chứ? Sau này ông đừng tìm cô ấy nữa."
Tô Giang Nhân ngẩn người, không nghĩ con nhóc kia lại có thói mách lẻo, lửa giận ở chỗ Thời Dĩ An không trút được, giờ lại ăn thêm cục tức bị con trai cảnh cáo, Tô Giang Nhân gẵn giọng: "Con ranh đó đã mách lẻo với mày rồi? Bố mày nói cho biết, bố còn sống ngày nào, nó đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Tô, dù mẹ mày đồng ý cũng không được!"
"Ông có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Tô Giang Nhân, một kẻ ngoại tình, một kẻ phụ bạc như ông không có tư cách nhúng tay vào việc của tôi!" Tô Gia Ngôn nói xong thì ngắt máy.
Nếu không phải Tô Giang Nhân ngoại tình, thì lẽ ra đứa bé năm xưa đã chào đời. Cơ thể của Hà Thanh Thanh vốn dĩ không hư nhược đến mức không thể mang thai, chỉ là khó khăn. Bà luôn khao khát có một cô con gái, vì thế nên khi biết Tô Giang Nhân ngoại tình, bà đã suy sụp đến mức phải nhập viện, cái thai cẩn thận chăm sóc, còn chưa dám nói với người ngoài cứ thế mà sảy mất.
Nhiều người không hay biết, thậm chí Tô Giang Nhân cũng không biết, nếu năm xưa không có Tô Thời Nghi thay thế, mẹ cậu đã hóa điên rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Gia Ngôn rất ít khi nhắc đến gia đình, kể cả là trước mặt Thời Dĩ An, bởi cậu cảm thấy gia đình của mình không hoàn chỉnh, bố mẹ cậu kết hôn nhưng không có tình cảm với nhau, giữa họ chỉ có lợi ích ràng buộc.
****************
Buổi tối, Thời Dĩ An vừa tắm xong thì có tiếng chuông cửa.
Cô kiểm tra camera, phát hiện là bạn trai nhỏ, bèn ra mở cửa.
Tô Gia Ngôn vừa thấy cửa mở đã lao vào, ôm chầm lấy Thời Dĩ An, gục đầu lên vai cô, giọng lo lắng:
"Chị, buổi chiều gọi chị mấy cuộc sao chị không nghe máy? Không phải chị đã đồng ý với lời đề nghị của ông ấy rồi chứ?"
Thời Dĩ An nhớ ra, buổi chiều đi họp cô không mang theo điện thoại, lúc về điện thoại đã hết pin, còn chưa kịp sạc. Chỉ có vậy đã khiến bạn trai nhỏ hoảng loạn thế này, Thời Dĩ An rất áy náy. Cô giơ tay xoa đầu Tô Gia Ngôn:
"Đồ ngốc, nếu chị đồng ý thì còn nói với em sao? Còn mở cửa cho em vào sao? Chỉ là điện thoại hết pin, chưa kịp sạc thôi."
"Thật sao?" Tô Gia Ngôn ngẩng lên nhìn cô.
Thời Dĩ An gật đầu: "Thật! Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không xa rời."
Tô Gia Ngôn lại ôm chặt Thời Dĩ An vào lòng, cậu thở phào nhẹ nhõm: "An An, dù sau này có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ bảo vệ chị! Hãy tin em!"
Cái ôm thật chặt, Thời Dĩ An cứ ngỡ như Tô Gia Ngôn đang sợ cô chạy mất. Tâm trạng tồi tệ thế này, không phải vừa cãi nhau với Tô Giang Nhân đấy chứ?
Cô đánh trống lảng:
"Ăn tối chưa? Ăn cùng không?"
Tô Gia Ngôn buông eo Thời Dĩ An ra, nắm tay cô kéo vào trong phòng: "Ăn cái khác, được không?"
Thời Dĩ An hiểu ý, lập tức giãy giụa: "Ăn gì mà ăn! Chị còn chưa tắm!"
Tô Gia Ngôn cười hì hì: "An An, thế em tắm cùng chị!"
"Đừng mà!" Thời Dĩ An xấu hổ hét lên nhưng tất cả đã muộn, Tô Gia Ngôn bế bổng cô bước vào phòng tắm, còn tiện giơ chân đá cửa đóng sập lại.
Nhiệt độ trong phòng tăm dần dâng cao...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro