Giúp chị "một tay" (1)
Tiểu Di
2024-08-11 07:55:28
Thời Dĩ An bước sâu vào trong quán bar, càng đi càng cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc vào cửa không thấy có nhân viên cản cô lại hỏi thông tin, như đã mặc định cô là khách ở đây từ trước. Càng đi đến gần nhà vệ sinh, xung quanh lại càng yên lặng. Thời Dĩ An ôm chặt túi quần áo trong ngực, ngẩng đầu lên nhìn. Vừa nhìn, chân cô đã khựng lại.
Camera giám sát ở hành lang không biết vô tình hay cố ý mà đều nghiêng về một bên, căn bản không hề chiếu xuống hành lang chỗ cô đứng.
Thời Dĩ An càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai, cô quyết định quau trở ra, nhưng ngay lúc cô vừa xoay người lại, mồm cô đã bị bịt bằng vải ẩm, sau đó gáy bị đập một cú mạnh, mọi thứ trước mắt chìm vào bóng tối.
Tô Gia Ngôn đi lượn một vòng khắp quầy bar lẫn sàn nhảy mà không thấy Thời Dĩ An đâu, trong lòng bồn chồn không yên. Ngay khi cậu quyết định đi đến khu vực phòng bao thì gặp ngay một nam một nữ đang đứng thì thầm, đưa đẩy nhau.
"Anh Nam, đây là phần của anh. Chờ anh Hà thưởng thức xong em gái em, nếu hài lòng chắc chắn anh ấy sẽ thưởng thêm cho em, đến lúc đó không thiếu phần anh đâu."
"Cô em gái ngọt nước kia của em bao nhiêu tuổi vậy? Anh Nam chơi chán rồi liệu anh đây có được nếm một lần không?"
"An An kém em 2 tuổi, từ nhỏ con bé đã được khen là ngoan ngoãn, dễ bảo. Chờ anh Nam chơi chán rồi em sẽ sắp xếp cho anh một hôm nhé!"
Nói rồi người phụ nữ kia đánh hông bỏ đi. Còn người đàn ông vẫn đang mơ tưởng, thòm thèm cô gái xấu số kia không hề phát giác có người đứng sau lưng mình. Đến khi ngoảnh lại, khuôn mặt bỗng xám ngoét, mồm ấp úng:
"Th... Th... Thiếu gia!"
Ánh mắt Tô Gia Ngôn u ám như tu-la, trong mắt đã vằn tia đỏ, giọng mất hẳn sự ấm áp mọi ngày: "An An mà cô ta vừa nhắc đến có phải tóc xoăn màu tím không?"
Gã đàn ông kia ấp úng: "Ph... phải... Phải ạ!"
Tô Gia Ngôn lập tức vung chân sút bay chiếc bàn trang trí ngay gần đó, lao đến túm cổ gã đàn ông: "Chết tiệt, dám động đến người phụ nữ của tôi, chán sống?"
"Kh... không, không! Thiếu gia, tôi không biết cô ấy là người của cậu, nếu không cho tôi trăm lá gan cũng không dám..."
"Cho anh 5 phút, dẫn tôi tới phòng có An An, phế đôi cẩu nam nữ kia, tự đánh gãy một bàn tay."
"Vâng, vâng, thiếu gia mời theo tôi."
Thời Dĩ An bị hơi men bất chợt thiêu đốt cổ họng làm bừng tỉnh. Cô thấy gáy và đầu mình rất đau. Khó khăn mở mí mắt ra nhìn, Thời Dĩ An phát hiện mình đang ngồi quỳ trên sofa, hai tay bị trói ra sau khiến cơ thể ưỡn ra phía trước, tạo thành tư thế rất bất nhã. Tóc của cô bị người ta túm chặt, giật ngửa ra sau, miệng đang không ngừng bị ép phải nuốt rượu mạnh xuống.
"Bé cưng, ngoan ngoãn uống hết chỗ rượu này, chỉ một lát nữa thôi em sẽ biết thế nào là sảng khoái!"
Một gã đàn ông bặm trợn xấu xí ngồi đối diện cô, bên cạnh là Thời Dĩ Mạt đang xoa bóp vai cho hắn. Thời Dĩ An nhìn thấy Thời Dĩ Mạt thì trừng mắt đầy phẫn nộ, cô cố vùng vẫy:
"Thời Dĩ Mạt, sao chị lại làm vậy với tôi?"
Thời Dĩ Mạt liếc chẳng buồn liếc cô lấy một cái, hừ lạnh: "Được hầu hạ anh Nam là diễm phúc của mày, để xem thân thể mày bị chà đạp thành bã rồi, người trong nhà còn coi mày là đoá hoa tinh khiết mà nâng niu, khen ngợi nữa không."
"Ngây ra đó làm gì, chuốc tiếp đi, mới thế kia tác dụng của thuốc không cao đâu!"
Thời Dĩ An lại bị giật ngược tóc về phía sau, cô hét lên đau đớn bèn bị đổ thên ly thứ hai vào miệng.
Rượu sộc cả lên mũi khiến Thời Dĩ An đau rát hai khoang mũi, nước mắt cứ thế chảy ra. Ngay khi cô tuyệt vọng nghĩ bản thân phải chết ở đây, cửa phòng bỗng bị một luồng sức mạnh đạp bung ra, hơn chục người xông vào, khung cảnh bắt đầu loạn lên như phim kháng chiến.
Chỉ có một người duy nhất không lao vào cuộc chiến mà từng bước đi nhanh về phía cô. Vì là ngược sáng, qua làn nước mắt, Thời Dĩ An không thể trông rõ đối phương là ai. Cho tới khi người đó cởi trói rồi ôm cô nhấc bổng lên.
Hương bạc hà.
Thời Dĩ An yên tâm thả lỏng hoàn toàn cơ thể mình, ánh mắt cô mê man.
"Chị, đừng sợ, chúng ta về nhà."
Tô Gia Ngôn đưa thẳng Thời Dĩ An đến bệnh viện tư nhân của bạn mình - Đổng Chính Vũ, nhưng câu trả lời nhận được sau khi Đổng Chính Vũ cầm kết quả xét nghiệm máu bước ra là:
"A Ngôn, rất buồn là loại thuốc kích dục cô ấy uống phải là loại mới hoàn toàn, hiện tại chưa có thuốc ức chế hay kháng lại. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy nồng độ thuốc trong máu rất cao, nếu không xử lý kịp thời thì có thể sẽ sốt cao ảnh hưởng đến não, có thể xảy ra phản ứng như co giật, sùi bọt mép,..."
Tô Gia Ngôn đã hiểu điều đó có nghĩa là gì. Cậu trầm mặc vài giây rồi đưa Thời Dĩ An về nhà...
Camera giám sát ở hành lang không biết vô tình hay cố ý mà đều nghiêng về một bên, căn bản không hề chiếu xuống hành lang chỗ cô đứng.
Thời Dĩ An càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai, cô quyết định quau trở ra, nhưng ngay lúc cô vừa xoay người lại, mồm cô đã bị bịt bằng vải ẩm, sau đó gáy bị đập một cú mạnh, mọi thứ trước mắt chìm vào bóng tối.
Tô Gia Ngôn đi lượn một vòng khắp quầy bar lẫn sàn nhảy mà không thấy Thời Dĩ An đâu, trong lòng bồn chồn không yên. Ngay khi cậu quyết định đi đến khu vực phòng bao thì gặp ngay một nam một nữ đang đứng thì thầm, đưa đẩy nhau.
"Anh Nam, đây là phần của anh. Chờ anh Hà thưởng thức xong em gái em, nếu hài lòng chắc chắn anh ấy sẽ thưởng thêm cho em, đến lúc đó không thiếu phần anh đâu."
"Cô em gái ngọt nước kia của em bao nhiêu tuổi vậy? Anh Nam chơi chán rồi liệu anh đây có được nếm một lần không?"
"An An kém em 2 tuổi, từ nhỏ con bé đã được khen là ngoan ngoãn, dễ bảo. Chờ anh Nam chơi chán rồi em sẽ sắp xếp cho anh một hôm nhé!"
Nói rồi người phụ nữ kia đánh hông bỏ đi. Còn người đàn ông vẫn đang mơ tưởng, thòm thèm cô gái xấu số kia không hề phát giác có người đứng sau lưng mình. Đến khi ngoảnh lại, khuôn mặt bỗng xám ngoét, mồm ấp úng:
"Th... Th... Thiếu gia!"
Ánh mắt Tô Gia Ngôn u ám như tu-la, trong mắt đã vằn tia đỏ, giọng mất hẳn sự ấm áp mọi ngày: "An An mà cô ta vừa nhắc đến có phải tóc xoăn màu tím không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã đàn ông kia ấp úng: "Ph... phải... Phải ạ!"
Tô Gia Ngôn lập tức vung chân sút bay chiếc bàn trang trí ngay gần đó, lao đến túm cổ gã đàn ông: "Chết tiệt, dám động đến người phụ nữ của tôi, chán sống?"
"Kh... không, không! Thiếu gia, tôi không biết cô ấy là người của cậu, nếu không cho tôi trăm lá gan cũng không dám..."
"Cho anh 5 phút, dẫn tôi tới phòng có An An, phế đôi cẩu nam nữ kia, tự đánh gãy một bàn tay."
"Vâng, vâng, thiếu gia mời theo tôi."
Thời Dĩ An bị hơi men bất chợt thiêu đốt cổ họng làm bừng tỉnh. Cô thấy gáy và đầu mình rất đau. Khó khăn mở mí mắt ra nhìn, Thời Dĩ An phát hiện mình đang ngồi quỳ trên sofa, hai tay bị trói ra sau khiến cơ thể ưỡn ra phía trước, tạo thành tư thế rất bất nhã. Tóc của cô bị người ta túm chặt, giật ngửa ra sau, miệng đang không ngừng bị ép phải nuốt rượu mạnh xuống.
"Bé cưng, ngoan ngoãn uống hết chỗ rượu này, chỉ một lát nữa thôi em sẽ biết thế nào là sảng khoái!"
Một gã đàn ông bặm trợn xấu xí ngồi đối diện cô, bên cạnh là Thời Dĩ Mạt đang xoa bóp vai cho hắn. Thời Dĩ An nhìn thấy Thời Dĩ Mạt thì trừng mắt đầy phẫn nộ, cô cố vùng vẫy:
"Thời Dĩ Mạt, sao chị lại làm vậy với tôi?"
Thời Dĩ Mạt liếc chẳng buồn liếc cô lấy một cái, hừ lạnh: "Được hầu hạ anh Nam là diễm phúc của mày, để xem thân thể mày bị chà đạp thành bã rồi, người trong nhà còn coi mày là đoá hoa tinh khiết mà nâng niu, khen ngợi nữa không."
"Ngây ra đó làm gì, chuốc tiếp đi, mới thế kia tác dụng của thuốc không cao đâu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Dĩ An lại bị giật ngược tóc về phía sau, cô hét lên đau đớn bèn bị đổ thên ly thứ hai vào miệng.
Rượu sộc cả lên mũi khiến Thời Dĩ An đau rát hai khoang mũi, nước mắt cứ thế chảy ra. Ngay khi cô tuyệt vọng nghĩ bản thân phải chết ở đây, cửa phòng bỗng bị một luồng sức mạnh đạp bung ra, hơn chục người xông vào, khung cảnh bắt đầu loạn lên như phim kháng chiến.
Chỉ có một người duy nhất không lao vào cuộc chiến mà từng bước đi nhanh về phía cô. Vì là ngược sáng, qua làn nước mắt, Thời Dĩ An không thể trông rõ đối phương là ai. Cho tới khi người đó cởi trói rồi ôm cô nhấc bổng lên.
Hương bạc hà.
Thời Dĩ An yên tâm thả lỏng hoàn toàn cơ thể mình, ánh mắt cô mê man.
"Chị, đừng sợ, chúng ta về nhà."
Tô Gia Ngôn đưa thẳng Thời Dĩ An đến bệnh viện tư nhân của bạn mình - Đổng Chính Vũ, nhưng câu trả lời nhận được sau khi Đổng Chính Vũ cầm kết quả xét nghiệm máu bước ra là:
"A Ngôn, rất buồn là loại thuốc kích dục cô ấy uống phải là loại mới hoàn toàn, hiện tại chưa có thuốc ức chế hay kháng lại. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy nồng độ thuốc trong máu rất cao, nếu không xử lý kịp thời thì có thể sẽ sốt cao ảnh hưởng đến não, có thể xảy ra phản ứng như co giật, sùi bọt mép,..."
Tô Gia Ngôn đã hiểu điều đó có nghĩa là gì. Cậu trầm mặc vài giây rồi đưa Thời Dĩ An về nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro