Giúp chị "một tay" (2) [18+]
Tiểu Di
2024-08-11 07:55:28
Về đến nhà, Tô Gia Ngôn đặt Thời Dĩ An đang mê man xuống sofa, sau đó đi vào phòng tắm lấy khăn mặt.
Lúc cậu quay ra, vừa đến cửa phòng tắm đã thấy Thời Dĩ An loạng choạng vịn tường bước đi. Tô Gia Ngôn vội lao đến đỡ, chạm vào làn da nóng bỏng như sốt cao 39 độ của cô. Thời Dĩ An như vớ được cọc, chủ động lao vào lòng Tô Gia Ngôn nức nở, vừa rên rỉ vừa cọ người:
"Khó chịu... hức hức... khó chịu quá..."
Ôm người đẹp trong lòng, lại bị cô cọ tới cọ lui, Tô Gia Ngôn phải kiềm chế hết sức. Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng tìm ra cách giải quyết táo bạo.
"An An, em thực sự muốn chờ chị đồng ý làm người yêu của em."
Nói xong, cậu thở dài một hơi rồi khom người, bế vác Thời Dĩ An vào phòng tắm.
Tô Gia Ngôn biết dưới tác dụng của thuốc và rượu, Thời Dĩ An đã không còn tỉnh táo, mà phía u cốc của cô chắc chắn cũng đang không ngừng rỉ mật. Quả nhiên khi cậu trút bỏ quần áo bên ngoài, phía đáy quần lót đã ướt đẫm.
Tô Gia Ngôn cởi xong đồ của Thời Dĩ An thì ôm cô bước vào bồn tắm, xả nước dâng đến sát mắt cá chân, sau đó cậu để cô ngồi tựa lưng vào lòng mình, hai chân co lên tạo thành chữ M. Một bàn tay Tô Gia Ngôn kéo nhẹ cúp áo ngực, để lộ ra đầu nhũ hoa đỏ rực đã nở rộ từ bao giờ, hai đầu ngón tay thon dài khẽ kẹp, bắt đầu vân vê. Bờ môi cũng chu du từ vàng tai xuống cổ rồi đến hõm vai.
"Ưm... ưm..."
Thời Dĩ An vô thức rên rỉ.
Tô Gia Ngôn biết cô đang thoải mái, bởi vì cả người cô cong lên, đón lấy nụ hôn và bàn tay vân vê của cậu. Thế là Tô Gia Ngôn gạt chút đắn đo cuối cùng, bàn tay còn lại của cậu tìm đến u cốc đẫm mật kia, bắt đầu xoa nhẹ...
Không biết bao lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng rên cao vút của Thời Dĩ An, sau đó mọi thứ chìm vào im lặng.
Xong xuôi, Tô Gia Ngôn bế Thời Dĩ An vào phòng ngủ, cởi hết đồ ướt trên người cô vứt xuống đất rồi đắp chăn kín tận cổ, tắt đèn, khép cửa.
Tô Gia Ngôn khổ sở lắc đầu, lại một lần nữa bước vào phòng tắm, an ủi người anh em cố chấp mãi vẫn không chịu thu cờ lui binh của mình. Rất lâu, rất lâu sau trong phòng tắm mới có tiếng rên nhẹ rồi thở hắt ra.
Sáng sớm hôm sau, Thời Dĩ An tỉnh dậy, cô phát hiện cả người khoan khoái lạ kì, sau khi tua lại hết kí ức tối qua, cô mới hoảng sợ bật dậy, nhìn xung quanh.
Căn phòng có chút xa lạ nhưng không phải lối bài trí như ở khách sạn. Hơn nữa trên bàn trang điểm đều là đồ dùng cá nhân của cô. Thời Dĩ An đinh ninh mình đang ở căn hộ mới thuê, còn hôm qua cô trở về ra sao, hình như là Tô Gia Ngôn...
Thời Dĩ An tạm gạt mọi chuyện sang một bên, cô gọi về nhà cho mẹ, lấy lý do tình cờ thấy Thời Dĩ Mạt trên đường, thu thập một vài thông tin từ mẹ.
Bố mẹ Thời Dĩ Mạt năm ngoái đã ly hôn, bản thân chị ta theo mẹ dọn đến thành phố khác sống, sa đoạ vào con đường tệ nạn, nợ nần chồng chất nên bỏ đi không rõ tung tích.
Nghĩ đến đây, Thời Dĩ An đã đủ hiểu tại sao Thời Dĩ Mạt lại bất chấp hãm hại cô. Càng nghĩ càng tức, nhưng Thời Dĩ An chỉ làm một hành động là xoá số, chặn tài khoản.
Xử lý xong chuyện của Thời Dĩ Mạt, Thời Dĩ An mới nhận ra mình không mặc gì trên người. Hoá ra cảm giác khoan khoái kia là do ngủ không mặc đồ. Trước đây cô có nghe mấy cô bạn cùng ký túc xá nói về chuyện này, nhưng bản thân cảm thấy kỳ quặc nên không dám thử.
Sờ vào bộ đồ lót dưới sàn vẫn còn ẩm, Thời Dĩ An đinh ninh là do đồ ướt nên cô mới cởi.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Chị, chị dậy chưa? Ra ăn sáng đi."
Là giọng của Tô Gia Ngôn.
Thời Dĩ An vội vàng quấn chăn kín người, đáp lại: "Chị... chị ra ngay đây."
Nói xong cô quấn theo chăn, chạy ra tủ quần áo tìm đồ.
...****************...
Bên ngoài, Tô Gia Ngôn đã nấu xong một bàn đồ ăn thơm phức. Có phở bò tái chín, một ly trà quất hoa nhài, một đĩa trái cây cắt sẵn và một mẩu giấy nhắn.
"Chị, hôm nay em phải đến trường tập văn nghệ, chị ăn sáng rồi nghỉ ngơi một ngày nhé, đừng đi làm vội."
Thời Dĩ An đọc dòng nhắn gửi, cảm thấy vô cùng xúc động. Sao trên đời lại có một cậu nhóc hiểu chuyện và tinh tế đến vậy.
Không hề nhắc đến chuyện tối qua khiến cô ám ảnh, chỉ ý tứ nói cô cần tĩnh dưỡng bình ổn lại tâm trạng một hôm.
Thời Dĩ An mở điện thoại ra, nhắn một tin:
"Cảm ơn em, tối qua chị không có hành động nào quá đáng chứ?"
Cảm ơn về cả bữa sáng lẫn sự xuất hiện kịp thời tối qua.
Tô Gia Ngôn nhắn lại ngay: "Lúc em tới chị đã ngất rồi. Quần áo ngoài dính mùi cồn, em nhờ cô tạp vụ thay giúp chị."
Thời Dĩ An thở phào một hơi, gửi một trái tim qua rồi ngồi xuống từ từ ăn sáng. Còn ở phía bên này, Tô Gia Ngôn nhìn Thời Dĩ Mạt tóc tài bù xù, mặt mũi lem luốc và tên đại ca Anh Nam bị đánh sưng húp mặt mày đang quỳ dưới đất, khoé miệng nhếch lên:
"Đám nhòm ngó người phụ nữ của tao, chê sống lâu quá?"
Lúc cậu quay ra, vừa đến cửa phòng tắm đã thấy Thời Dĩ An loạng choạng vịn tường bước đi. Tô Gia Ngôn vội lao đến đỡ, chạm vào làn da nóng bỏng như sốt cao 39 độ của cô. Thời Dĩ An như vớ được cọc, chủ động lao vào lòng Tô Gia Ngôn nức nở, vừa rên rỉ vừa cọ người:
"Khó chịu... hức hức... khó chịu quá..."
Ôm người đẹp trong lòng, lại bị cô cọ tới cọ lui, Tô Gia Ngôn phải kiềm chế hết sức. Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng tìm ra cách giải quyết táo bạo.
"An An, em thực sự muốn chờ chị đồng ý làm người yêu của em."
Nói xong, cậu thở dài một hơi rồi khom người, bế vác Thời Dĩ An vào phòng tắm.
Tô Gia Ngôn biết dưới tác dụng của thuốc và rượu, Thời Dĩ An đã không còn tỉnh táo, mà phía u cốc của cô chắc chắn cũng đang không ngừng rỉ mật. Quả nhiên khi cậu trút bỏ quần áo bên ngoài, phía đáy quần lót đã ướt đẫm.
Tô Gia Ngôn cởi xong đồ của Thời Dĩ An thì ôm cô bước vào bồn tắm, xả nước dâng đến sát mắt cá chân, sau đó cậu để cô ngồi tựa lưng vào lòng mình, hai chân co lên tạo thành chữ M. Một bàn tay Tô Gia Ngôn kéo nhẹ cúp áo ngực, để lộ ra đầu nhũ hoa đỏ rực đã nở rộ từ bao giờ, hai đầu ngón tay thon dài khẽ kẹp, bắt đầu vân vê. Bờ môi cũng chu du từ vàng tai xuống cổ rồi đến hõm vai.
"Ưm... ưm..."
Thời Dĩ An vô thức rên rỉ.
Tô Gia Ngôn biết cô đang thoải mái, bởi vì cả người cô cong lên, đón lấy nụ hôn và bàn tay vân vê của cậu. Thế là Tô Gia Ngôn gạt chút đắn đo cuối cùng, bàn tay còn lại của cậu tìm đến u cốc đẫm mật kia, bắt đầu xoa nhẹ...
Không biết bao lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng rên cao vút của Thời Dĩ An, sau đó mọi thứ chìm vào im lặng.
Xong xuôi, Tô Gia Ngôn bế Thời Dĩ An vào phòng ngủ, cởi hết đồ ướt trên người cô vứt xuống đất rồi đắp chăn kín tận cổ, tắt đèn, khép cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Gia Ngôn khổ sở lắc đầu, lại một lần nữa bước vào phòng tắm, an ủi người anh em cố chấp mãi vẫn không chịu thu cờ lui binh của mình. Rất lâu, rất lâu sau trong phòng tắm mới có tiếng rên nhẹ rồi thở hắt ra.
Sáng sớm hôm sau, Thời Dĩ An tỉnh dậy, cô phát hiện cả người khoan khoái lạ kì, sau khi tua lại hết kí ức tối qua, cô mới hoảng sợ bật dậy, nhìn xung quanh.
Căn phòng có chút xa lạ nhưng không phải lối bài trí như ở khách sạn. Hơn nữa trên bàn trang điểm đều là đồ dùng cá nhân của cô. Thời Dĩ An đinh ninh mình đang ở căn hộ mới thuê, còn hôm qua cô trở về ra sao, hình như là Tô Gia Ngôn...
Thời Dĩ An tạm gạt mọi chuyện sang một bên, cô gọi về nhà cho mẹ, lấy lý do tình cờ thấy Thời Dĩ Mạt trên đường, thu thập một vài thông tin từ mẹ.
Bố mẹ Thời Dĩ Mạt năm ngoái đã ly hôn, bản thân chị ta theo mẹ dọn đến thành phố khác sống, sa đoạ vào con đường tệ nạn, nợ nần chồng chất nên bỏ đi không rõ tung tích.
Nghĩ đến đây, Thời Dĩ An đã đủ hiểu tại sao Thời Dĩ Mạt lại bất chấp hãm hại cô. Càng nghĩ càng tức, nhưng Thời Dĩ An chỉ làm một hành động là xoá số, chặn tài khoản.
Xử lý xong chuyện của Thời Dĩ Mạt, Thời Dĩ An mới nhận ra mình không mặc gì trên người. Hoá ra cảm giác khoan khoái kia là do ngủ không mặc đồ. Trước đây cô có nghe mấy cô bạn cùng ký túc xá nói về chuyện này, nhưng bản thân cảm thấy kỳ quặc nên không dám thử.
Sờ vào bộ đồ lót dưới sàn vẫn còn ẩm, Thời Dĩ An đinh ninh là do đồ ướt nên cô mới cởi.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Chị, chị dậy chưa? Ra ăn sáng đi."
Là giọng của Tô Gia Ngôn.
Thời Dĩ An vội vàng quấn chăn kín người, đáp lại: "Chị... chị ra ngay đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong cô quấn theo chăn, chạy ra tủ quần áo tìm đồ.
...****************...
Bên ngoài, Tô Gia Ngôn đã nấu xong một bàn đồ ăn thơm phức. Có phở bò tái chín, một ly trà quất hoa nhài, một đĩa trái cây cắt sẵn và một mẩu giấy nhắn.
"Chị, hôm nay em phải đến trường tập văn nghệ, chị ăn sáng rồi nghỉ ngơi một ngày nhé, đừng đi làm vội."
Thời Dĩ An đọc dòng nhắn gửi, cảm thấy vô cùng xúc động. Sao trên đời lại có một cậu nhóc hiểu chuyện và tinh tế đến vậy.
Không hề nhắc đến chuyện tối qua khiến cô ám ảnh, chỉ ý tứ nói cô cần tĩnh dưỡng bình ổn lại tâm trạng một hôm.
Thời Dĩ An mở điện thoại ra, nhắn một tin:
"Cảm ơn em, tối qua chị không có hành động nào quá đáng chứ?"
Cảm ơn về cả bữa sáng lẫn sự xuất hiện kịp thời tối qua.
Tô Gia Ngôn nhắn lại ngay: "Lúc em tới chị đã ngất rồi. Quần áo ngoài dính mùi cồn, em nhờ cô tạp vụ thay giúp chị."
Thời Dĩ An thở phào một hơi, gửi một trái tim qua rồi ngồi xuống từ từ ăn sáng. Còn ở phía bên này, Tô Gia Ngôn nhìn Thời Dĩ Mạt tóc tài bù xù, mặt mũi lem luốc và tên đại ca Anh Nam bị đánh sưng húp mặt mày đang quỳ dưới đất, khoé miệng nhếch lên:
"Đám nhòm ngó người phụ nữ của tao, chê sống lâu quá?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro