Bạn Thân Xuyên Sách Đến Năm 70! Gả Cho Thao Hán! Chúng Ta Cùng Ly Hôn
Ai Là Chồng Cô
2024-10-08 02:41:09
Trong hai người, một người có nước da đậm hơn, ngũ quan sắc bén, ánh mắt sắc bén, trong tay còn xách theo hai con vật đã chết nào đó, máu me, nhìn có chút lạnh lùng lại nghiêm túc.
Một người khác cũng rất anh tuấn, nhưng da trắng hơn, khí chất cũng nhu hòa hơn.
Bà Lục thấy cô ngẩn người, quát: “Vẫn còn lười biếng cơ à, nấu cơm đi!”
Nói xong bà lão thế mà đưa tay qua.
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Vũ hướng về phía người đàn ông bên ngoài hô: “Chồng ơi, em không biết nhóm lửa.”
Bốn phía yên tĩnh trong nháy mắt.
Người đàn ông bị cô dùng hai mắt đáng thương nhìn chằm chằm kia đứng ngay tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ không dám tin, lại nhìn sang người bên cạnh.
Sau đó nhìn về người đứng sau Thẩm Vũ.
Một lúc sau mới vươn ngón tay ra chỉ về mình, một đầu đầy dấu chấm hỏi: “Em?”
Thẩm Vũ phát hiện ra, hình như trong nhà có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, trong đó có một cặp mắt cực kỳ rõ ràng, chính là của người xách hai con vật chết trên tay, dường như ánh mắt kia càng thêm lạnh hơn, ánh mắt rơi trên người cô có cảm giác tồn tại quá mạnh, khiến cho người ta không xem nhẹ được.
Dù cho Thẩm Vũ có phản ứng chậm đến mấy, lúc này cô cũng ý thức được chính mình nhận nhầm người, cô xấu hổ cười, nhưng không thất lễ nói: “Mẹ bảo em nấu cơm, em không biết nhóm lửa.”
“Anh có thể giúp em không?”
Thẩm Vũ, người này người giống như tên, dáng dấp quyến rũ động lòng người, gương mặt nhỏ nhắn xán lạn như hoa sen, lúc hai mắt nhìn chằm chằm người ta, cực kỳ chân thành.
Lần này ngay cả bà Lục cũng sững sờ, nổi da gà run lên một cái.
Trong sân này, người duy nhất bình tĩnh cũng chỉ có Hứa Nhân ở sau lưng, trong đôi mắt kia bình tĩnh giống như… Đã sớm quen.
Người đàn ông xách con thỏ trong tay vào bếp, xoay người nhóm lửa, nhét từng que củi vào, động tác liền mạch mà thành, chờ xác định lửa sẽ không bị tắt, mới ngước mắt nhìn về phía Thẩm Vũ.
Giống như còn có việc, không nói gì cứ vậy ra khỏi bếp.
Trong phòng chỉ còn lại bà Lục, còn cả Thẩm Vũ và Hứa Nhân.
Bà Lục nghĩ đến dáng vẻ nũng nịu của Thẩm Vũ: “Hồ ly tinh.”
“Nó là đàn ông đàn ang, cô bắt nó vào trong bếp làm gì?”
Lửa đã được nhóm, cho củi vào là chuyện đơn giản, Thẩm Vũ chậm rãi ném củi vào trong, một đôi mắt to vô tội nhìn bà lão: “Nhóm lửa đó? Mẹ, có phải mẹ đã già, cho nên không nhìn thấy, cũng không nghe thấy?”
Dường như bà Lục không ngờ đến cô lại dám mạnh miệng như vậy, đây không phải mắng bà ta vừa điếc vừa mù à? Lông mày bà Lục nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Một người khác cũng rất anh tuấn, nhưng da trắng hơn, khí chất cũng nhu hòa hơn.
Bà Lục thấy cô ngẩn người, quát: “Vẫn còn lười biếng cơ à, nấu cơm đi!”
Nói xong bà lão thế mà đưa tay qua.
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Vũ hướng về phía người đàn ông bên ngoài hô: “Chồng ơi, em không biết nhóm lửa.”
Bốn phía yên tĩnh trong nháy mắt.
Người đàn ông bị cô dùng hai mắt đáng thương nhìn chằm chằm kia đứng ngay tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ không dám tin, lại nhìn sang người bên cạnh.
Sau đó nhìn về người đứng sau Thẩm Vũ.
Một lúc sau mới vươn ngón tay ra chỉ về mình, một đầu đầy dấu chấm hỏi: “Em?”
Thẩm Vũ phát hiện ra, hình như trong nhà có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, trong đó có một cặp mắt cực kỳ rõ ràng, chính là của người xách hai con vật chết trên tay, dường như ánh mắt kia càng thêm lạnh hơn, ánh mắt rơi trên người cô có cảm giác tồn tại quá mạnh, khiến cho người ta không xem nhẹ được.
Dù cho Thẩm Vũ có phản ứng chậm đến mấy, lúc này cô cũng ý thức được chính mình nhận nhầm người, cô xấu hổ cười, nhưng không thất lễ nói: “Mẹ bảo em nấu cơm, em không biết nhóm lửa.”
“Anh có thể giúp em không?”
Thẩm Vũ, người này người giống như tên, dáng dấp quyến rũ động lòng người, gương mặt nhỏ nhắn xán lạn như hoa sen, lúc hai mắt nhìn chằm chằm người ta, cực kỳ chân thành.
Lần này ngay cả bà Lục cũng sững sờ, nổi da gà run lên một cái.
Trong sân này, người duy nhất bình tĩnh cũng chỉ có Hứa Nhân ở sau lưng, trong đôi mắt kia bình tĩnh giống như… Đã sớm quen.
Người đàn ông xách con thỏ trong tay vào bếp, xoay người nhóm lửa, nhét từng que củi vào, động tác liền mạch mà thành, chờ xác định lửa sẽ không bị tắt, mới ngước mắt nhìn về phía Thẩm Vũ.
Giống như còn có việc, không nói gì cứ vậy ra khỏi bếp.
Trong phòng chỉ còn lại bà Lục, còn cả Thẩm Vũ và Hứa Nhân.
Bà Lục nghĩ đến dáng vẻ nũng nịu của Thẩm Vũ: “Hồ ly tinh.”
“Nó là đàn ông đàn ang, cô bắt nó vào trong bếp làm gì?”
Lửa đã được nhóm, cho củi vào là chuyện đơn giản, Thẩm Vũ chậm rãi ném củi vào trong, một đôi mắt to vô tội nhìn bà lão: “Nhóm lửa đó? Mẹ, có phải mẹ đã già, cho nên không nhìn thấy, cũng không nghe thấy?”
Dường như bà Lục không ngờ đến cô lại dám mạnh miệng như vậy, đây không phải mắng bà ta vừa điếc vừa mù à? Lông mày bà Lục nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro