Bạn Thân Xuyên Thành Con Gái Của Ta
Chương 6
2024-10-26 00:35:27
Kiều Thu mang thần sắc đau thương nhìn lên lão thái thái: "Lão phu nhân, hầu gia cùng Giang di nương đều là người của đại phòng, để em dâu hai xen vào việc tư của anh chồng, còn xen vào việc tư của thiếp thất của anh chồng, sợ là không hợp lý."
Nhị phu nhân vừa bị điểm danh, đang kích động nghe Kiều Thu nói lời này xong, trong nháy mắt thanh tỉnh.
Kiều Thu nhếch môi, gương mặt bi thương nhưng lại quật cường nhìn lão phu nhân:
"Ta không biết vì sao hầu gia lại đột nhiên chán ghét ta, ta tốt xấu cũng là vợ cả được hầu gia cưới hỏi đàng hoàng, lão phu nhân đối ta có cái gì bất mãn, còn xin ngài tạm bỏ qua trước, đợi hầu gia không sao liền nói sau, lúc đó ngài đánh ta phạt ta, ta sẽ không oán giận chút nào."
Lão phu nhân biết Kiều Thu người này đơn thuần nhưng lại rất cố chấp, mặc dù trong lòng hận không thể đem người này lập tức chết đi, nhưng cũng không hồ đồ đến nỗi để cho người của nhị phòng xen vào chuyện của đại phòng.
Lúc này có người vội vàng chạy tới: "Hồi bẩm lão phu nhân, Tần thái y tới, còn có Chu lão đại phu của Diệu Y Đường cũng tới."
"Tần thái y? Chu lão đại phu." Lão phu nhân dừng lại, theo vui mừng: "Mau mời vào."
Tần phủ cùng Thụy An hầu phủ nằm gần nhau, bất quá Thụy An hầu phủ có đại phu trong phủ, cho nên chưa từng mời qua thái y ở sát vách, không nghĩ tới lần này vừa mời, người ngay lập tức liền tới.
Tần thái y y thuật đến từ trong cung, mà Chu lão đại phu của Diệu Y Đường là lão đại phu nổi tiếng có y thuật tốt nhất Tấn thành.
Trong mắt Kiều Thu cũng mừng rỡ không thôi: "Lão phu nhân, thái y tới, thật sự là quá tốt, có thái y ở đây, hầu gia nhất định sẽ không có chuyện gì."
Lão phu nhân liếc nhìn Kiều thị, tốc độ trở mặt nhanh vô cùng: "Ngươi an phận một chút cho ta, nếu ở trước mặt người ngoài làm hầu phủ mất mặt, ta sẽ để hầu gia bỏ ngươi."
Kiều Thu cúi thấp đầu, cả người lộ ra một cỗ cảm xúc thương tâm muốn chết, trước khi đi lão phu nhân còn hung hăng trừng nàng, sau đó mới mang người về phòng nghỉ.
Lão phu nhân vừa đi, người của mấy phòng khác cũng lần lượt rời đi, hầu gia tính tình hẹp hòi lại còn hay mang thù, bọn họ cũng không dám ở lại nhìn kịch hay, tránh cho sau này bị hắn ghi hận.
Tần thái y là phó viện thủ của Thái Y Viện, Chu lão đại phu lại là người đức cao vọng trọng, hạ nhân cung kính đem người mời vào, cũng không dám lôi kéo người chạy tới giống như Triệu đại phu.
Sau lưng Tần thái y cùng Chu lão đại phu đều riêng phần mình mang theo dược đồng đang cõng hòm thuốc trên lưng, vừa vào cửa liền mở miệng, "Người bệnh ở nơi nào?"
Đám người nhường chỗ, lộ ra Thụy An hầu đang kêu rên đau đớn, dù là Tần thái y trong cung có kiến thức rộng rãi, trông thấy bộ dáng của Thụy An hầu, trên mặt cũng hiện lên một tia kinh ngạc: "Hầu gia đây là bị thương... phần dưới rồi sao?
Chu lão đại phu tuổi đã cao, khám qua người bệnh có thể nói là nhiều không đếm kể, cũng không biểu hiện quá kinh ngạc: "Xem ra bị thương không nhẹ."
Cũng không biết Thụy An hầu đỏ bừng mặt là do xấu hổ vẫn là do đau, đối mặt với Tần thái y cùng Chu lão đại phu cũng không thể đánh chửi giống đại phu trong phủ, chỉ gật đầu nhẹ.
Tần thái y nhìn Thụy An hầu đang cuộn thành một khối, căn bản là không có chỗ xuống tay:
"Trước tiên hầu gia cần phải từ trên ghế xuống, nếu không bản quan không thể khám bệnh."
Thụy An hầu từ từ nhắm hai mắt, cắn răng xoay người ngã xuống đất, chỉ là trong giây phút ngã xuống đất, một tiếng hét thảm vang vọng khắp sảnh đường.
Kiều Thu đưa tay che mặt, luôn cảm giác cười trước mặt mọi người có chút quá đáng: "Phòng bên cạnh Giang di nương đã dọn dẹp xong, đem hầu gia nâng qua đi."
Hạ nhân đem người nâng lên mới phát hiện tiếng hét thảm kia của Thụy An hầu bắt nguồn từ nơi nào, chỉ thấy trên mông hắn đang cắm một mảnh bát sứ vỡ.
Hai vị đại phu cũng đi tới căn phòng đã được chuẩn bị tốt, chỉ là lúc đi ngang qua một gian phòng bên cạnh, tiếng kêu thảm thiết bên trong làm hai người để mắt tới.
Kiều Thu hảo tâm giải thích nói: “Di nương trong phủ không cẩn thận động thai khí , còn xin thái y cùng lão đại phu chớ trách."
Trên mặt Kiều Thu có chút lo lắng nói: "Không biết trong hai vị đại phu, có ai tương đối am hiểu về phụ nữ mang thai không? Vừa rồi di nương không cẩn thận té ngã, cũng không biết có làm ảnh hưởng tới đứa bé hay không, nếu có thể mời hai vị hỗ trợ bắt mạch khám qua."
Tần thái y dù sao cũng ở trong cung khám bệnh cho phi tần của hoàng thượng, để hắn khám bệnh cho một thiếp thất, thiếp thất kia cũng ăn không tiêu, mà sau khi nghe nói là thiếp thất, khóe mắt của hắn cũng không liếc nhìn về căn phòng kia một chút.
Ngược lại Chu lão đại phu là thầy thuốc lương tâm, vuốt vuốt sợi râu: "Mang lão phu đi qua xem chút đi."
Nhị phu nhân vừa bị điểm danh, đang kích động nghe Kiều Thu nói lời này xong, trong nháy mắt thanh tỉnh.
Kiều Thu nhếch môi, gương mặt bi thương nhưng lại quật cường nhìn lão phu nhân:
"Ta không biết vì sao hầu gia lại đột nhiên chán ghét ta, ta tốt xấu cũng là vợ cả được hầu gia cưới hỏi đàng hoàng, lão phu nhân đối ta có cái gì bất mãn, còn xin ngài tạm bỏ qua trước, đợi hầu gia không sao liền nói sau, lúc đó ngài đánh ta phạt ta, ta sẽ không oán giận chút nào."
Lão phu nhân biết Kiều Thu người này đơn thuần nhưng lại rất cố chấp, mặc dù trong lòng hận không thể đem người này lập tức chết đi, nhưng cũng không hồ đồ đến nỗi để cho người của nhị phòng xen vào chuyện của đại phòng.
Lúc này có người vội vàng chạy tới: "Hồi bẩm lão phu nhân, Tần thái y tới, còn có Chu lão đại phu của Diệu Y Đường cũng tới."
"Tần thái y? Chu lão đại phu." Lão phu nhân dừng lại, theo vui mừng: "Mau mời vào."
Tần phủ cùng Thụy An hầu phủ nằm gần nhau, bất quá Thụy An hầu phủ có đại phu trong phủ, cho nên chưa từng mời qua thái y ở sát vách, không nghĩ tới lần này vừa mời, người ngay lập tức liền tới.
Tần thái y y thuật đến từ trong cung, mà Chu lão đại phu của Diệu Y Đường là lão đại phu nổi tiếng có y thuật tốt nhất Tấn thành.
Trong mắt Kiều Thu cũng mừng rỡ không thôi: "Lão phu nhân, thái y tới, thật sự là quá tốt, có thái y ở đây, hầu gia nhất định sẽ không có chuyện gì."
Lão phu nhân liếc nhìn Kiều thị, tốc độ trở mặt nhanh vô cùng: "Ngươi an phận một chút cho ta, nếu ở trước mặt người ngoài làm hầu phủ mất mặt, ta sẽ để hầu gia bỏ ngươi."
Kiều Thu cúi thấp đầu, cả người lộ ra một cỗ cảm xúc thương tâm muốn chết, trước khi đi lão phu nhân còn hung hăng trừng nàng, sau đó mới mang người về phòng nghỉ.
Lão phu nhân vừa đi, người của mấy phòng khác cũng lần lượt rời đi, hầu gia tính tình hẹp hòi lại còn hay mang thù, bọn họ cũng không dám ở lại nhìn kịch hay, tránh cho sau này bị hắn ghi hận.
Tần thái y là phó viện thủ của Thái Y Viện, Chu lão đại phu lại là người đức cao vọng trọng, hạ nhân cung kính đem người mời vào, cũng không dám lôi kéo người chạy tới giống như Triệu đại phu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau lưng Tần thái y cùng Chu lão đại phu đều riêng phần mình mang theo dược đồng đang cõng hòm thuốc trên lưng, vừa vào cửa liền mở miệng, "Người bệnh ở nơi nào?"
Đám người nhường chỗ, lộ ra Thụy An hầu đang kêu rên đau đớn, dù là Tần thái y trong cung có kiến thức rộng rãi, trông thấy bộ dáng của Thụy An hầu, trên mặt cũng hiện lên một tia kinh ngạc: "Hầu gia đây là bị thương... phần dưới rồi sao?
Chu lão đại phu tuổi đã cao, khám qua người bệnh có thể nói là nhiều không đếm kể, cũng không biểu hiện quá kinh ngạc: "Xem ra bị thương không nhẹ."
Cũng không biết Thụy An hầu đỏ bừng mặt là do xấu hổ vẫn là do đau, đối mặt với Tần thái y cùng Chu lão đại phu cũng không thể đánh chửi giống đại phu trong phủ, chỉ gật đầu nhẹ.
Tần thái y nhìn Thụy An hầu đang cuộn thành một khối, căn bản là không có chỗ xuống tay:
"Trước tiên hầu gia cần phải từ trên ghế xuống, nếu không bản quan không thể khám bệnh."
Thụy An hầu từ từ nhắm hai mắt, cắn răng xoay người ngã xuống đất, chỉ là trong giây phút ngã xuống đất, một tiếng hét thảm vang vọng khắp sảnh đường.
Kiều Thu đưa tay che mặt, luôn cảm giác cười trước mặt mọi người có chút quá đáng: "Phòng bên cạnh Giang di nương đã dọn dẹp xong, đem hầu gia nâng qua đi."
Hạ nhân đem người nâng lên mới phát hiện tiếng hét thảm kia của Thụy An hầu bắt nguồn từ nơi nào, chỉ thấy trên mông hắn đang cắm một mảnh bát sứ vỡ.
Hai vị đại phu cũng đi tới căn phòng đã được chuẩn bị tốt, chỉ là lúc đi ngang qua một gian phòng bên cạnh, tiếng kêu thảm thiết bên trong làm hai người để mắt tới.
Kiều Thu hảo tâm giải thích nói: “Di nương trong phủ không cẩn thận động thai khí , còn xin thái y cùng lão đại phu chớ trách."
Trên mặt Kiều Thu có chút lo lắng nói: "Không biết trong hai vị đại phu, có ai tương đối am hiểu về phụ nữ mang thai không? Vừa rồi di nương không cẩn thận té ngã, cũng không biết có làm ảnh hưởng tới đứa bé hay không, nếu có thể mời hai vị hỗ trợ bắt mạch khám qua."
Tần thái y dù sao cũng ở trong cung khám bệnh cho phi tần của hoàng thượng, để hắn khám bệnh cho một thiếp thất, thiếp thất kia cũng ăn không tiêu, mà sau khi nghe nói là thiếp thất, khóe mắt của hắn cũng không liếc nhìn về căn phòng kia một chút.
Ngược lại Chu lão đại phu là thầy thuốc lương tâm, vuốt vuốt sợi râu: "Mang lão phu đi qua xem chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro